*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông đội mũ da định nói không còn nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Hạo, hắn ta cũng đành thật thà mà khai hết ra.
Theo chỉ dẫn của tên đó, Diệp Hạo tìm thấy hai mảnh trông như trà Tây Tạng, nhưng hai mảnh đó chỉ bằng một nửa mặt bàn. Bọn chúng mua nó từ một người chăn gia súc già cách đây vài năm và vô tình biết được tác dụng gây mê mạnh mẽ của nó.
Sau khi xác nhận rằng người đàn ông đội mũ da không còn giấu nữa, Diệp Hạo pha sáu tách trà cà độc dược gai tù ra rồi lần lượt đổ cho sáu người bọn chúng uống.
Sáu tên đó lập tức ngất đi giống anh lúc trước, Diệp Hạo cởi trói cho bọn họ, sau đó đi thay lốp xe.
Mọi thứ đã sẵn sàng và hai người bắt đầu lên đường đi tiếp.
“Sao không gi ết chết bọn chúng?”, trên xe, Linh Hồ Uyển Nhi hỏi.
"Lần này chắc sẽ khiến cho chúng nhớ đến già, ở một chỗ mà khắp nơi đều có sự truyền bá của Phật giáo Tây Tạng. Quả Phật Tâm nghe đồn còn có liên quan đến Phật giáo. Cố gắng không sát sinh được thì tốt", Diệp Hạo thờ ơ nói.
Linh Hồ Uyển Nhi bĩu môi khinh thường, nếu là cô ta thì cô ta sẽ giết hết những người này, Diệp Hạo lắc đầu cười, xe phóng nhanh về phía trước theo hướng Nagqu.
Thực ra, có lẽ đến cả bản thân Linh Hồ Uyển Nhi cũng không nhận ra, nhưng có những lúc, cô ta đã giải quyết mọi chuyện theo cách làm của Diệp Hạo.
Nagqu, Âu Dương Ngọc Quân đã đi vào trong núi tuyết cùng với 4 vị lạt ma 1 ngày một đêm rồi, đường càng đi càng hẹp, tuyết rơi ngày càng dày, nhiệt độ thì ngày càng thấp.
Những vị lạt ma này không biết nói tiếng Hoa Hạ, chỉ biết nói tiếng Tây Tạng nên vẫn phải có Zado phiên dịch lại, may mà còn có cậu ta, nếu không giao tiếp sẽ là một vấn đề lớn.
Lúc này, một vị lạt ma thầm thì nói với Zado cái gì đó, cậu ta nghiêng người nói: "Anh Âu Dương, lạt ma nói phía trước xe ô tô không thể đi được nên chỉ có thể tự đi bộ được thôi"
“Tự đi bộ?”
“Đúng, ông ấy nói phía trước có một cây cầu đá rộng 2m, nhiều nhất chỉ có thể là hai người cùng đi song song với nhau, xe ô tô không thể qua được”, Zado nói.
“Vậy được, anh tìm chỗ đỗ xe”, không có cách nào khác mà chỉ có thể dừng xe, họ cầm theo đồ đạc xuống, ai nấy đều đeo một túi hành lý lớn sau lưng.
Có đồ ăn, lều trại,... không ai biết lần này tìm kiếm trên núi sẽ mất bao lâu, nên phải chuẩn bị đầy đủ.
Còn bốn vị lạt ma thì mỗi người chỉ mang theo một chiếc túi vải với một số đồ ăn khô và quần áo bông ở bên trong.
Trong chùa Đạt Mẫu, Hàn Tuyết ngồi trong phòng tụng kinh, đang đọc thuộc những câu kinh còn lại của Kinh Luật, một trăm ba mươi câu kia thì cô đã thuộc lòng.
Nói ra kể cũng lạ, khi đám người Âu Dương Ngọc Quân rời đi thì Hàn Tuyết cảm thấy tốc độ ghi nhớ của mình tăng lên không ít, thậm chí có thể hiểu được một số ý nghĩa của Kinh Luật mà không cần giải thích.
“Đức Tán Thượng Sư”, lúc này, Đức Tán Thượng Sư đi vào, Hàn Tuyết vội vàng chào hỏi.
“Hàn thí chủ đã nhớ hết rồi sao?”