Phá Quân Mệnh (Chàng Rể Bất Phàm)

Chương 93: Buổi đấu giá bắt đầu!




Lời nói của Diệp Phàm như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Hàn Minh Chung, thân phận của thằng con ở rể nhà họ Hàn mà có thể vào đây sao?

Đáp án là không thể!

Thậm chí ông ta còn phải đi chung với một người bạn cũ rồi mới có thể bước vào.

Sở thích lớn nhất của Hàn Minh Chung là sưu tập, ông ta đãi khách mấy lần mới có thể có tư cách vào buổi bán đấu giá này.

Bởi vì đây là khu đấu giá ngầm nên sẽ xuất hiện một số đồ vật thu được từ việc bán phá giá, có thể nói là bất hợp pháp.

Do đó, việc kiểm duyệt những người tham gia đấu giá rất nghiêm ngặt. "Ha ha, khẩu khí thật lớn, chỉ là một thắng ở rể mà thôi", một giong nói đột ngột vang lên ở bên cạnh.

Bọn họ đồng thời nhìn sang, thấy người đang nói chuyện Hàn Minh Chung đột nhiên nở nụ cười, nhanh chóng vươn tay ra, nói. “Cậu Hà, không ngờ rằng sẽ gặp cậu ở đây"

"Chú biết tôi sao?”, Hà Thế Nghiêu nói.

"Đương nhiên tôi biết rồi, Tử Hiên là con gái tôi, con bé thường nhắc đến cậu Hà ở trước mặt tôi, nó nói cậu tuấn tú lịch lãm, giàu có sang chản..”, Hàn Minh Chung nịnh nọt, Hà Thế Nghiêu bật cười chống tay vào tay vịn.

"Chú Hàn khách sáo rồi, sớm biết chú là bố của Tử Hiên thì tôi đã trực tiếp qua đây với chú rồi”, Hà Thế Nghiêu nói.

"Không sao, không sao, dù sao cũng đã vào được đến đây rồi, ha ha ha...”, Hàn Minh Chung cười nói.

"Cũng không biết người nào đó, làm sao mà trà trộn vào đây được, nói chuyện còn ngang ngược như vậy, chú Hàn à, con rể nhà họ Hàn có chút không nghe lời đó", Hà Thế Nghiêu châm chọc nói.

"Haizz, đây quả thật là nhà họ Hàn chúng tôi dạy dỗ cậu ta chưa đủ, đứa em trai bất tài vô dụng đó của tôi không làm gì được thằng con rể hư hỏng này cả, sau khi trở về, tôi sẽ giáo huấn cậu ta một trận", Hàn Minh Chung nói.

Diệp Phàm đứng ở một bên mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút lạnh giá.

"Hà Thế Nghiêu ngoài lợi dụng cái miệng ra, anh không biết cái gì khác sao?" Diệp Phàm cười lạnh nói.

"Ồ, tôi không hiểu ý của anh, hơn nữa chúng ta quen nhau sao?", Hà Thế Nghiêu nói với về mặt khinh thường.

"Ha ha, hôm nay Tiểu Tuyết cũng không có ở đây..”

Diệp Phàm nói một câu rất khó hiểu nhưng Hà Thế Nghiêu vẫn đang suy nghĩ lời này của Diệp Phàm có ý gì.

Gã ta lại thấy Diệp Phàm đột nhiên giơ cánh tay lên.

"Bốp…"

Một cái tát vang dội giáng vào mặt Hà Thế Nghiêu.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Tất cả mọi người trong hội trường đều vô cùng kinh ngạc!

Hà Thế Nghiêu đờ người ra, gã ta vẫn chưa kịp phản ứng, Diệp Phàm đã tát gã một cái trước mặt mọi người!

Rất nhiều người đang nhìn về phía bên này, hiện tại không phải là lúc đấu võ, phòng đấu giá không cho phép người khác tùy ý động tay động chân.

Trong phòng giám sát, Lí Hổ (biệt hiệu Hổ Gia)- giám sát trưởng Tụ Phúc Lâu nhìn thấy cảnh tượng này trên màn hình theo dõi, ông ta bỗng nhiên đập mạnh tay vào bàn.

Ông ta tức giận nói: "Cái tên này lại đến gây phiền toái, mấy người đi theo tôi đến đuổi cậu ta ra ngoài!”

"Chú Hổ!"

Ông ta vừa mới di chuyển thì cô gái xinh đẹp ngăn ông ta lại: “ Mặc kệ anh tã, đợi xong chuyện thì hãy nói”.

"Thanh Thanh, điều này không phù hợp với tắc”, Lý Hổ nói.

“Chú Hổ, râu ở mép chú không phải đến lúc cạo rồi chứ?", cô gái xinh đẹp dùng ánh mắt nguy hiếm nhìn Lý Hổ. truyện xuyên nhanh

Lý Hổ nhất thời run lên, sờ sờ vào bộ râu đã được cắt tỉa nhẵn nhụi, tức giận ngồi xuống, không dám phản kháng nữa.

Thấy vậy, các anh em khác bụm miệng muốn cười nhưng lại không dám cười.

Đây có còn là con hổ Hoa Nam lừng lẫy tiếng tăm không? Cư nhiên lại sợ một cô gái, nếu nói ra có thể hù chết rất nhiều người đó.

"Anh... vậy mà anh lại dám đánh tôi", Hà Thế Nghiêu ôm mặt tức giận chất vấn.

“Nếu mặt anh vẫn cảm thấy đau thì tôi nghĩ đúng như vậy", Diệp Phàm cười nói.

Diệp Phàm anh mặc dù không phải là người có bụng dạ hẹp hòi, nhưng Hà Thế Nghiêu đã khiến anh và Hàn Tuyết rơi vào trạng thái khó xử, ép anh uống rượu trong bữa tiệc của nhà họ Hàn vào vài ngày trước, cho đến bây giờ anh vẫn chưa quên được.

“Tên khốn, anh có tư cách gì để đánh tôi chứ?" bị Diệp Phàm tát một bạt tai, Hà Thế Nghiêu căn bản không thể nhẫn nhục.

Gã ta giơ tay lên hướng về mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm coi thường mỉm cười, anh vươn tay ra tóm lấy cánh tay của gã ta.

Chỉ là một tên playboy lón lên trong nhà kính mà thôi, tự cho là mình có chút thông minh muốn đầu với anh, xứng sao?

"Bốp…"

Cánh tay bị kìm chặt, Diệc Phàm giơ tay còn lại lên, lại giáng xuống một bạt tai.

"Diệp Phàm, cậu điên rồi!"

"Đây là thiếu gia tập đoàn Phục Hổ, cậu muốn hại chết nhà họ Hàn phải không?", Hàn Minh Chung phản ứng lại, ông ta duỗi tay ra túm lấy Diệp Phàm.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Đứng bên cạnh Diệp Phàm, Lý Thế Hằng dùng một lòng bàn tay vỗ lên ngực Hàn Minh Chung, hất ông ta ra, bắt đầu mắng nhiếc: “Ông cút sang một bên cho anh em tôi đánh người!"

“Ông là ai chứ?", Hàn Minh Chung tức giận nói.

“Lý Thế Hằng, hội trưởng Hiệp hội Thương mại Lục Hợp, ông muốn trả thù tôi sao?", Lý Thế Hằng nói.

"Tôi tôi..", ánh mắt Hàn Minh Chung co rụt lại, nói không nên lời.

Làm thế nào mà Diệp Phàm lại quen biết Lý Thế Hằng được chứ?

Hiệp hội Thương mại Lục Hợp không phải là chỗ nhà họ Hàn bọn họ có thể chọc tới được, huống hồ tiền thân của Hiệp hội Thương mại Lục Hợp là bang Lục Hợp, mặc dù bây giờ đã được tẩy trắng, nhưng vẫn có một đám thuộc hạ dưới quyền.

Ngoại trừ một số dòng họ lớn ở thành phố Cảng ra thì ngay cả những công ty nước ngoài có quy mô lớn như tập đoàn Hoàng Minh cũng không thể dễ dàng va chạm và đụng độ.

Chưa kể tập đoàn Phục Hổ vừa mới thành lập chưa được bao lâu, rồng mạnh vẫn không áp đảo được bọn rắn độc.

"Hà Thế Nghiêu, nói với người đứng sau anh, chú ý đến hành vi của mình, tôi có thể không cần đồ của tôi, nhưng mà không ai có thể cướp đi, ai mà dám cướp, tôi sẽ chặt tay người đó!", Diệp Phàm lạnh lùng nói với Hà Thế Nghiêu.

"Hừ, vậy chúng tôi chống mắt lên xem, xem cuối cùng ai là người thua cuộc!", sắc mặt Hà Thế Nghiêu thay đổi, gã ta thốt ra một câu tàn nhẫn, sau đó xoay người bước sang một bên.

Gã ta không thể đánh bại Diệp Phàm, tiếp tục ở lại đối chất, không phải là đang tự rước lấy nhục sao?

Hàn Minh Chung thấy Hà Thế Nghiêu rời đi, ông ta cũng không nghe rõ ban nãy hai người bọn họ nói cái gì, mặt mũi hầm hầm nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, tôi nhất định sẽ báo cáo chuyện này với bà cụ Hàn, cậu cứ chờ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn đi”.

Diệp Phàm khinh thường liếc mắt nhìn Hàn Minh Chung, anh không quan tâm đến sự phẫn nộ của ông ta, đi về phía trước.

"Đồ khốn, dám đắc tội cậu Hà, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu." Hàn Minh Chung chửi bới một câu sau đó vội vàng đuổi theo Hà Thế Nghiêu.

Đối với Diệp Phàm đây chỉ là một bản nhạc đệm, anh tùy ý chào hỏi Vương Quân Long một tiếng, cũng không có nói chuyện với gã ta.

Mối quan hệ giữa anh và tập đoàn Hoàng Minh, anh không muốn đưa ra ngoài ánh sáng sớm như vậy.

“Các vị, các vị yên lặng một chút, buổi đấu giá ngày hôm nay sắp bắt đầu, mọi người chuẩn bị tốt công tác ra giá nhé..", trên sân khấu, một người phụ nữ với thân hình đầy đặn bước lên nói.

Người phụ nữ cực kì xinh đẹp, đường nét khuôn mặt vô cùng quyến rũ, vẻ quyến rũ sexy đó khiến trái tim của biết bao nhiêu người đàn ông trong hội trường phải xao xuyến.

“Đây là cô Hồng, người đã chủ trì không biết bao nhiêu buổi đấu giá ở thành phố Cảng, mỗi lần cô ấy xuất hiện đều sẽ gây xôn xao, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được vẻ đẹp ấy.. " Lý Thế Hằng đến gần thấp giọng nói với Diệp Phàm, trong ánh mắt thoáng qua một tia mong ngóng.

Diệp Phàm không nói gì, anh cũng phải thừa nhận rằng cô Hồng này thực sự rất xinh đẹp và quyến rũ, là báu vật ở trong nhân gian.

"Đầu tiên, nhân sâm hoang dã năm trăm năm tuổi có giá khởi điểm là 3 triệu tệ, bây giờ mọi người bắt đầu ra giá", giọng nói quyến rũ của cô Hồng vang lên trên sân khấu.