Nghe vậy Hàn Tại Dần khẽ cuời, có chút xấu hổ mà đặt xuống đôi đũa.
Lưu Tú Cầm không tính toán nhiều như vậy, giọng bà ta nói đầy châm biếm: “Ăn trước thì đã làm sao? Mẹ ăn đồ nó nấu là đã cho nó thể hiện rồi, nó phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng"
"Một đứa ở rể như nó thì phải nấu cơm cho bà đây, không thì mẹ nuôi nó phí công à?"
Hàn Tuyết không còn gì để nói, Lưu Tú Cầm nói chuyện đúng là tức chết người, bà thực sự nghĩ mình là hoàng hậu chắc.
Nhưng Hàn Tuyết biết rõ mẹ của mình là người như thế nào nên cũng không nói nhiều thêm nữa, dù sao có nói cũng vô dụng.
Cô quay người bước vào phòng bếp, nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, lời vừa rồi của mẹ tôi anh đừng để trong lòng, bà ấy chính là..."
Diệp Phàm mỉm cười đáp: "Đừng lo, anh không phải là người bụng dạ hẹp hòi, người già rồi muốn càu nhàu thì càu nhàu thôi"
Diệp Phàm thực sự không quan tâm tới, ngược lại việc Hàn Tuyết chủ động tới an ủi khiến trong lòng anh rất ấm áp.
Về cơ bản đây là chuyện chưa từng có, Hàn Tuyết trước kia nhiều nhất nói Lưu Tú Cầm vài câu, nhưng sẽ không đặc biệt đi giải thích với anh.
Điều này chứng minh cô đang dần thay đổi, bắt đầu quan tâm tới anh!
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Tuyết liền bị Lưu Tú Cầm lôi kéo vào trong phòng mình, Hàn Tại Dần cũng chạy vào theo.
Chỉ còn lại một mình Diệp Phàm rửa bát, Hàn Tuyết vốn dĩ muốn cùng anh rửa bát chỉ có thể từ bỏ.
"Mẹ, có chuyện gì nhất định phải nói ở đây, trên bàn ăn không thể nói được à?", kế hoạch nhỏ muốn cùng Diệp Phàm rửa bát nhằm xúc tiến tình cảm bị cắt ngang, khiến Hàn Tuyết có chút bực bội.
"Tiểu Tuyết à, mẹ có một chuyện muốn thương lượng với con, Diệp Phàm ở đó nên không được tiện", Lưu Tú Cầm nói với Hàn Tuyết.
"Có chuyện gì mẹ nói đi", Hàn Tuyết đáp.
"Chính là, qua vài ngày nữa là đại thọ 70 tuổi của bà nội con, con cũng biết chuyện này đúng không?", Lưu Tú Cầm nói.
Hàn Tuyết gật đầu, cô đương nhiên nhớ sinh nhật của bà nội, mấy hôm nay cô còn đang nghĩ nên mua quà gì tặng bà.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Tuyết nhớ được sinh nhật của bà nội khiến Lưu Tú Cầm vô cùng hài lòng.
Bà ta tiếp tục nói: "Tiểu Tuyết, con bây giờ đã là tổng giám đốc của công ty thương mại Thiên Bảo, lại vừa giành dược đơn hàng 60 triệu, hơn nữa mẹ còn nghe nói, bà cụ đang chuẩn bị chuyển một phần cổ phần mà nhà họ Hàn nắm giữ cho con, mẹ với bố con đã bàn bạc qua rồi, chúng ta có phải là nên thay một chiếc xe mới hay không, chiếc Passat cũ nát kia cũng bị đâm hỏng rồi, lái đi dự đại thọ của bà nội con, đúng là có chút...”
Hàn Tuyết gật đầu, lời Lưu Tú Cầm nói cũng có đạo lý, cô bèn mở miệng đáp: "Mẹ, mua thì mua, tiền đều đặt ở chỗ mẹ, mười mấy hai mươi ngàn tệ không cần phải báo cáo với con đâu”.
"Khụ khụ.. Tiểu Tuyết à, mười mấy ngàn tệ không đủ đâu, có mua thì cũng chỉ mua được mấy loại xe rẻ tiền thôi”, Lưu Tủ Cầm đáp.
"Vậy mẹ muốn mua giá bao nhiêu? 20 ngàn? Hay là 30 ngàn?", Hàn Tuyết không nói lên lời, hai người Lưu Tú Cầm sớm đã nghỉ hưu còn coi thường một chiếc xe mười mấy ngàn tệ.
"Con đợi chút, mẹ cho con xem, hôm nay mẹ và bố con đi qua một triển lãm ô tô liền vào trong đi dạo, nhìn trúng chiếc xe này", Lưu Tú Cầm vội vàng cầm lấy túi xách, từ bên trong lấy ra một tờ giấy giới thiệu tinh xảo.
Hàn Tuyết vừa nhìn thấy thì lập tức bật cười, hỏi: “Mẹ, mẹ biết đây là xe gì, bao nhiêu tiền không?"
"Mẹ biết chứ, đây là Porsche Cayenne, giá gần 1,2 triệu tệ", Lưu Tú Cầm đắc ý đáp.
“Mẹ biết mà còn tới hỏi con, chiếc xe này nhà chúng ta mua nổi sao? Nếu như con không nhà nhầm, nhà chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có tầm 60-70 ngàn tệ, chiếc xe này giá hơn một triệu tệ, mẹ không phải là muốn trả góp đấy chứ? Chúng ta mua không nổi, không mua", Hàn Tuyết trả lại tờ quảng cáo cho Lưu Tú Cấm.
"Không được!", thấy Hàn Tuyết nói không mua, Lưu Tú Cầm gấp gáp nói.
"Tiểu Tuyết à, chiếc xe này nhất định phải mua, mẹ với bố dã suy nghĩ kỹ rồi, con bây giờ là tổng giảm đốc, không thể lái Passat được, lại nói con vừa ký được hợp đồng 60 triệu tệ, con trước cứ lấy một ít tiền từ công ty quay vòng một khoảng thời gian như vậy hoàn toàn không thành vấn đề”.
"Mẹ, con thấy mẹ điên rồi, bà nội kiểm tra số sách nghiêm ngặt như thế nào mẹ không phải là không biết, một khi bị phát hiện sử dụng tiền của công ty nhà chúng ta thật sự sẽ toi đời", Hàn Tuyết khiển trách.
"Vậy, vậy Diệp Phàm thì sao? Nó dựa vào đâu mà lái chiếc BMW hàng triệu tệ?, Lưu Tú Cấm tức giận nói.
“Đó là xe của Lý Thế Hằng, không phải xe của Diệp Phàm”, Hàn Tuyết đáp.
"Hừ, Tiểu Tuyết, con thực sự nghĩ bố mẹ già hồ đồ rồi sao, Lý Thế Hằng kia là nhân vật như thế nào? Làm sao có thế quen biết loại ở rể hạng bét như Diệp Phàm được? Mẹ và bố đoán, chắc chắn là các con từ đâu đó kiếm được chút tiền, nhân lúc chiếc Passat bị đâm hỏng liền mua một chiếc BMW, Luu Tú Cầm nói.
Hàn Tuyết cứng họng, trí tưởng tượng của bà cũng quả là phong phú rồi, cô nhìn về hướng Hàn Tại Dần, tức giận nói: "Bố, bố cũng nghĩ như vậy à? Con lấy đâu ra tiền mà mua chiếc xe hàng triệu tệ đó".
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hàn Tại Dần cười gượng gạo, muốn lừa gạt cho qua nhưng vừa thấy Lưu Tú Cầm trừng mắt, lập tức kinh sợ đáp: “Lời mẹ con nói có lý, Lý Thế Hằng làm sao có thể quen biết Diệc Phàm, bố mẹ biết gần đây tình cảm hai đứa tăng tiến vùn vụt, con muốn Diệp Phàm có thể diện, điều này bố mẹ hiểu được".
"Ha ha…"
Hàn Tuyết tức tới bật cười, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, một người thành thực như Hàn Tại Dần cũng bị lây nhiễm tính vô sỉ từ Lưu Tú Cầm rồi.
"Muốn mua thì bố mẹ tự mình mua đi, muốn con biển thủ công quỹ là không thể nào, con cũng sẽ không mua cho hai người chiếc xe này!", Hàn Tuyết kiên quyết nói.
Cô ấy không hề nhắc tới việc chính bởi vì chiếc BMW của Diệp Phàm mà bà cụ đã và đang kiểm tra số sách gốc của công ty thương mại Thiên Bảo rồi.
Loại việc này nói cho hai người Lưu Tú Cầm trừ gây rối một trận gà bay chó sủa ra thì chẳng có chỗ tốt nào cả.
Lưu Tú Cầm vừa nghe lời này, tức khắc ngồi chồm hỗm xuống đất, trực tiếp gào khóc.
Nói Hàn Tuyết có đàn ông thì quên mẹ, không hiếu thuận...
Khiến Hàn Tuyết tức tới xém chút thì phát điên, lúc này Hàn Tại Dần tại rút một bản hợp đồng từ trong túi xách của Lưu Tú Cầm, vội vàng nhét vào tay Hàn Tuyết.
Ông nói: "Tiểu Tuyết, mẹ con cũng là không còn cách nào khác, con khoan dung khoan dung..”
Hàn Tuyết vừa liếc thấy tờ giấy, hai mắt tối sầm lại, gần như muốn ngất đi vì tức giận.
Đây là một hợp đồng mua xe, Lưu Tú Cầm đã trả phần tiền cọc 20 ngàn tệ. “Bố, hai người như vậy không phải là đang làm càn sao? Đặt cọc 20 ngàn tệ, nếu như không mua xe thì không hoàn trả lại nữa", Hàn Tuyết tức giận gầm lên.
"Đúng vậy, vì không trả lại nên mới phải nghĩ cách mua, Tiểu Tuyết con nhất định phải nghĩ được cách, không thể để mất trắng 20 ngàn tệ này được", Lưu Tú Cầm nín khóc, khẩn trương bò dậy nói.
"Mẹ, mẹ liều lĩnh như vậy, mẹ muốn chúng ta bán nhà mua xe sao?"
Hơn nữa, mẹ mua xe hơn 1 triệu tệ để làm gì? Chỉ vì có thể diện đi dự đại thọ của bà nội? Thể diện của mẹ đáng giá hơn một triệu tệ? Trong đầu mẹ rốt cuộc là đang nghĩ gì..”, Hàn Tuyết đau đầu, quá càn quấy.
"Mẹ có mặt mũi không phải là vì con sao? Con bây giờ là tổng giám đốc, mẹ lái xe con trả tiền, danh tiếng đều giành cho con, nếu như lúc đầu con gả cho một thiếu gia giàu có mà không phải là một tên bỏ đi, mẹ sẽ phải trải qua những ngày tháng cực khổ như thế này à? Lúc nào về nhà họ Lưu cũng bị người ta chế giễu mỉa mai!"
"Mẹ không quan tâm, việc mua xe mẹ đã đăng lên vòng bạn bè, xe này nhất định phải mua, không mua thì mẹ không sống nữa", Lưu Tú Cầm lại khóc lóc om sòm.