Phá Quân Mệnh (Chàng Rể Bất Phàm)

Chương 311




Hơn nữa từ sau khi khách sạn Ngọc Hoàng đi vào hoạt động, một loạt vật tư đều do nhà họ Hàn chi, tổng số tiền hợp đồng đã lên đến hơn ba trăm triệu.  

Mà bây giờ Diệp Tử Long lại muốn lấy nó ra làm tiền cược khiến Hàn Bách Hào không khỏi lo lắng, nhỡ mà thua thì tiền đầu tư của nhà họ Hàn phải làm sao đây?  

“Anh Diệp, anh xem xét lại đi, dù sao thì khách sạn Ngọc Hoàng cũng là dự án lớn nhất chúng ta hợp tác mà…”  



Hàn Bách Hào lấy lòng hỏi.  

Nhưng Diệp Tử Long không cho gã ta mặt mũi, lạnh nhạt nói: “Diệp Tử Long tôi làm việc, phải hỏi ý kiến của anh sao?”  



“Nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì câm mồm vào!”  

Trong lòng Hàn Bách Hào không vui, còn muốn nói tiếp gì đó nhưng Hàn Tử Hiên đứng cạnh gã khẽ kéo lại, ý đừng nói nữa.  

Hàn Bách Hào chỉ còn cách đứng yên, lòng bực bội không nguôi, lỡ mà Diệp Tử Long thua thì chả lẽ gã phải làm nhà cung cấp cho Diệp Phàm?  

Diệp Phàm lại chả ngày ngày kiếm chuyện với gã khiến gã ta mệt chết!  

“Sao nào, cược hay không?”, giọng Diệp Tử Long rét lạnh, hỏi một lần nữa.  

Diệp Phàm liếc Hàn Bách Hào một cái, khóe miệng cong lên: “Cược, nhưng tao không có khách sạn cược với mày, nhiều lắm thì trước cửa có con xe, là tao đi mượn, nhưng vẫn có thể làm tiền cược!”  

“Vãi chưởng”.  

Đám người cạn lời, Diệp Phàm cũng vô liêm sỉ quá trời, người ta lấy khách sạn năm sau hơn một tỷ, anh lại lấy con xe ghẻ.  

Đúng ra không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn!  

“Ha ha, tao cóc thèm con xe của mày, tao muốn mày quỳ xuống lạy tao mười cái, mày dám không?”, Diệp Tử Long nói lớn.  

“Muốn làm nhục tao đấy à?”, Diệp Phàm khinh thường, Diệp Tử Long sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể nhục mạ anh.  

Không đánh cược, chứng tỏ anh sợ Diệp Tử Long.  

Cược, thắng nắm chắc một tỷ, thua thì phải quỳ lạy mười cái, nhìn thì có vẻ là hời cho anh, nhưng thực chất là thiệt thấy bà luôn.  

“Mày cho rằng một tỷ là có thể khiến tao quỳ gối dập đầu à?”, Diệp Phàm cười cười lên tiếng, nghe hỏi một đằng trả lời một nẻo.  

“Tao đang hỏi mày dám hay không dám? Dám, vậy thì cược, không dám thì mày chính là thằng nhát cáy, từ nay về sau Diệp Tử Long tao sẽ không coi mày là đối thủ nữa!”  

Diệp Phàm nheo mắt: “Không thể không nói kế khích tướng của mày có tác dụng đấy, tao cược, nói đi, cược như nào?”  

Mọi người nhìn Diệp Phàm, kinh hãi vô cùng, mười cái dập đầu đáng giá một tỷ.  

Cuộc cá cược này lớn quá, một cái cúi đầu một trăm triệu!  

“Tối ngày mai, tại câu lạc bộ Lôi Đình, mày đấu một trận quyền anh với người của tao, thắng thì tao đưa mày khách sạn Ngọc Hoàng”.  

“Thua thì mày lạy tao mười cái, đương nhiên bị đánh thành tàn phế hay bị đánh chết cũng không thể trách tao được!”  

Diệp Tử Long tàn ác nói, Diệp Phàm nghĩ thầm, Thượng Quan Diên Vũ cũng nói là câu lạc bộ Thiết Huyết, nếu như anh đồng ý, ngày mai ít nhất phải đánh hai trận!  

Coi như làm nóng người trước khi đi sao?