Phá Quân Mệnh (Chàng Rể Bất Phàm)

Chương 298




“Nghe thấy gì chưa, chính bọn họ cũng đã tự mình biết mình, tính tự giác cao hơn cậu đó”, Lưu Tú Cầm nhất thời cảm thấy đắc ý.  

“Ha ha…”  

Diệp Phàm cười lạnh lùng: “Tôi nói lại lần nữa, mau xin lỗi Hạ Sương Nhi cho tôi, đừng có lộn xộn với tôi!”  



“Diệp Phàm...”  

Lưu Tú Cầm gào lên: “Cậu bị điên hay sao, tôi không xin lỗi, có phải cậu muốn ép tôi chết đúng không?”  

“Hay là cậu đã bị con hồ ly tinh này quyến rũ rồi? Vậy thì cậu hãy mau chóng ly hôn với Hàn Tuyết đi, tránh xa khỏi con gái tôi…”  



Lưu Tú Cầm càng nói càng thái quá, sắc mặt Diệp Phàm vẫn lạnh lùng, anh vung tay lên.  

“Bốp…”  

Bà ta còn chưa nói xong, Diệp Phàm đã giáng xuống mặt bà ta một cái bạt tai.  

Trên mặt của Lưu Tú Cầm lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay.  

Lưu Tú Cầm bị cái tát đột ngột này làm cho choáng váng đầu óc, vẻ mặt khó tin nhìn vào Diệp Phàm, Hàn Tại Dần và mọi người đều sững sờ, ai cũng không ngờ được rằng Diệp Phàm sẽ tát Lưu Tú Cầm.  

Cơn đau đớn bỏng rát mặt khiến cho Lưu Tú Cầm nghiến răng: “Cái loại vong ân bội nghĩa này… Mày dám tát vào mặt tao à?”  

“Bà vô duyên vô cớ đánh Sương Nhi, một cô gái yếu đuối mà bà cũng có thể đánh thì tại sao tôi lại không thể đánh bà?”  

“Bà dám ăn nói linh tinh, sỉ nhục người khác, tại sao tôi lại không thể đánh bà?”  

“Mau xin lỗi Sương Nhi đi!”, ánh mắt của Diệp Phàm sáng lên, nhìn chằm chằm vào Lưu Tú Cầm.  

Lưu Tú Cầm hét lên: “Tao không xin lỗi, chắc chắn mày đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi, tao có chết cũng không xin lỗi, tao phải làm mày và Hàn Tuyết ly hôn…”  

“Bốp…”  

Diệp Phàm không nói gì, lại vung tay cho bà ta một cái bạt tai.  

Lưu Tú Cầm rên lên một tiếng, lùi về sau mấy bước, Hàn Tuyết mau chóng lại gần đỡ lấy bà ta, hai bên má bà ta đỏ bừng và sưng tấy lên.  

“Mẹ, mẹ hãy mau xin lỗi đi, vốn dĩ mẹ đánh người ta trước là sai rồi!”  

Hàn Tuyết đỡ lấy Lưu Tú Cầm: “Đánh người ta rồi còn sỉ nhục nữa, sao mẹ có thể sỉ nhục một cô gái như vậy chứ, xin lỗi cũng không bị thiệt chút nào mà …”  

Hàn Tuyết nhẹ nhàng khuyên nhủ bà ta, Lưu Tú Cầm vừa nói đến ly hôn trong lòng cô đã bực dọc, làm gì có người mẹ nào suốt ngày khuyên con gái mình ly hôn chứ.  

“Cút đi!”  

Hai bên mặt của bà ta sưng vù, Lưu Tú Cầm đẩy Hàn Tuyết ra và gào lên: “Mày cũng là cái loại ăn cháo đá bát,cùng một giuộc với cái loại khốn nạn như nó, đừng có đụng vào tao…”  

Đẩy Hàn Tuyết ra, Lưu Tú Cầm giơ tay hướng về phía mặt của Diệp Phàm, chỉ là vừa mới giương tay ra đã bị Diệp Phàm túm được, anh không hề lưu tình.  

Diệp Phàm dùng lực thật mạnh, Lưu Tú Cầm lảo đảo đâm sầm vào khối ngọc, bà ta sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, liền hét lớn.  

Cũng may có Hàn Tại Dần đứng ngay bên cạnh khối ngọc, mau chóng đỡ lấy Lưu Tú Cầm, để bà ta không đâm đầu vào đó.