"Không biết nữa, có thể là tại vì anh!", Diệp Phàm trầm giọng.
"Rầm..."
Lại có thêm một chiếc xe màu đen đó đâm vào phía sau xe BMW. Ngoài trời thì đang đổ mưa, mặt đường vô cùng trơn trượt.
Dù cho kỹ thuật lái của Diệp Phàm có tốt đến đâu, xe BMW vẫn bị đụng đến xoay mấy vòng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc!
"Phải làm sao đây Diệp Phàm?", Hàn Tuyết hét lên.
Dù bản chất cô có mạnh mẽ thế nào đi nữa thì vẫn là phụ nữ, gặp phải chuyện này khó tránh sẽ mất bình tĩnh.
Hàn Tử Di ngược lại siết chặt nắm tay, kêu lớn: "Chị phải tin anh rể, chắc chắn anh ấy sẽ giải quyết được!"
Trải qua vụ bắt cóc, từng chứng kiến Diệp Phàm giết người, sức chịu đựng của Hàn Tử Di giờ đây lại cứng rắn hơn Hàn Tuyết một chút.
Xe BMW bị trượt xoay mấy vòng trên đường, Diệp Phàm gầm nhẹ, anh quyết định gài cho xe của người kia đụng vào xe người khác.
Điều này cũng khá mạo hiểm, chỉ cần sơ xuất một chút, xe sẽ lập tức sẽ bị lật ngay tức khắc.
"Phù..."
Vài giây sau, Diệp Phàm đã thở phào nhẹ nhõm, xe BMW trở về đường chính, anh giẫm chân ga thật mạnh, chiếc xe liền lao nhanh về phía trước.
"Tiểu Tuyết, lấy điện thoại trong túi anh ra, gọi cho người tên Hoắc Thanh Thanh, anh sẽ chở hai người qua đó, hiện giờ chỉ có chỗ của cô ta mới xem như an toàn", Diệp Phàm điều khiển xe hơi với tốc độ cao rồi nhanh chóng nói.
"Người nhà họ Hoắc anh kể lúc trước sao?", Hàn Tuyết bất chợt hỏi.
"Đúng vậy, em gọi điện thoại trước đi đã", Diệp Phàm nói.
Hàn Tuyết lấy điện thoại của anh ra, tìm số của Hoắc Thanh Thanh gọi.
Rất nhanh đã bắt máy, trong điện thoại liền vang lên một giọng nói lười biếng: "Đồ khốn, sao giờ mới gọi cho người ta hở? Có phải nhớ người ta rồi không?"
Đệch!
Mợ!
Bầu không khí tựa như bị đóng băng, ngay cả mối nguy hiểm bên ngoài cũng không thể phá vỡ bầu không khí ngưng đọng này.
Ánh mắt Hàn Tuyết lúc này lạnh như tảng băng ngàn năm, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Cái miệng nhỏ của Hàn Tử Di há hốc, cũng quên bén đi mối nguy hiểm đang cận kề.
"Hoắc Thanh Thanh, con bà nó, ăn nói đàng hoàng cho tôi, tôi đã có vợ rồi, đừng có mà nói xằng nói bậy!", Diệp Phàm điếng người gào ngược lại vào điện thoại.
Làm anh sợ hết cả hồn, bà nó chứ, chân của anh cũng run lên luôn rồi.
Phía bên này, Hoắc Thanh Thanh cũng vừa mới thức, cô ta còn mơ thấy một chuyện vô cùng xấu hổ, mà nhân vật chính là cô ta và Diệp Phàm.
Bị Diệp Phàm đánh thức nên cũng chẳng ngại trêu ghẹo anh một chút, không ngờ lại bị Diệp Phàm mắng mỏ, nhất thời bản tính công chúa lại nổi dậy.
Cô ta hét trở lại vào điện thoại: "Gào cái khỉ gì chứ, anh có vợ rồi thì sao? Bộ có vợ rồi thì ngon lắm à, có tin tôi mách chuyện anh đánh tôi cho vợ anh biết không hả!"
"Rầm..."
Hai tay Diệp Phàm đang nắm chặt tay lái bèn run lên, suýt nữa thì cũng buông ra luôn, giờ phút này anh chỉ muốn bóp chết Hoắc Thanh Thanh rồi tự đập đầu tự tử cho rồi.