Phá Quân Mệnh (Chàng Rể Bất Phàm)

Chương 1719




Lâm Khải Sơn, bán bộ tông sư bị giết chết, Lâm Bắc Nhạc, tiểu tông sư bị giết chết...  

Trong tờ giấy có thống kê một loạt những nhân vật quan trọng, và còn có chi tiết cụ thể của việc tiêu diệt gia tộc.  

“A...”  

Lâm Thanh Đế ngửa cổ lên trời hét lớn, mảnh giấy trong tay bị hắn ta xé nát.  

Trong tiếng hét thê lương chất chứa sự oán hận trong hắn ta, khiến người đứng bên phải quay ra nhìn nhau.  

Không lâu trước đó, Lâm Thanh Đế đã từng nói, sau này sẽ mời họ tới làm khách ở nhà họ Lâm ở thủ đô.  

Mới không bao lâu, mà giờ nhà họ Lâm ở thủ đô đã bị tiêu diệt sạch.  

Phù!  

Lâm Thanh Đế bị lửa giận công tâm, há miệng nôn ra một ngụm máu.  

Sau một hồi gào thét, hai mắt Lâm Thanh Đế chợt đỏ ngầu lên: “Sư tỷ, ai tiêu diệt nhà họ Lâm, tại sao trong giấy không nói rõ?”  

“Đối tượng tình nghi nhất là nhà họ Diệp, trước khi nhà họ Lâm các anh bị tiêu diệt, đã liên thủ với nhà họ Âu Dương để tấn công nhà họ Diệp, nhưng lại bị phản đòn, hai ngày sau, nhà họ Lâm các anh bị trả thù và tiêu diệt!”  

Tuy từng từ tiêu diệt gia tộc rất chói tai Lâm Thanh Đế, thế nhưng Thánh nữ Vạn Chung cũng không còn cách nói nào khác, nên cũng chỉ đành nói thẳng.  

“Nhà họ Diệp, không cần phải nghi ngờ, nhất định là nhà họ Diệp!”  

Lâm Thanh Đế gào lớn, cơn oán giận thổi bùng lên trong lòng hắn ta.  

Nhà họ Diệp và nhà họ Lâm trước giờ không đội trời chung, hắn ta còn chuẩn bị sau khi trở thành tiểu tông sư sẽ quay về giết sạch nhà họ Diệp, nhưng không ngờ rằng, nhà họ Lâm lại bị tiêu diệt trước.  

“Nhà họ Diệp, Diệp Phàm, Lâm Thanh Đế tôi nếu không giết được bọn chúng, thề không làm người!”  

Thánh nữ Vạn Chung thấy hắn ta tức giận như vậy, nhưng cũng không có biểu cảm gì.  

Chỉ khi nhắc tới hai chữ Diệp Phàm, ánh mắt cô ta khẽ lay động.  

Cô ta ngày càng cảm thấy hứng thú với người tên Diệp Phàm, không có ai biết, cô ta đã để ý Diệp Phàm từ rất lâu!

Nhà họ Diệp, trải qua hai ngày điều trị, Diệp Phàm từ từ tỉnh lại.  

Vừa mở mắt ra đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, mùi hương rất quen thuộc.  

Khó khăn quay đầu nhìn thì thấy một người con gái ngủ gục bên mép giường của anh, ánh mắt Diệp Phàm ánh lên tia dịu dàng.  

“Soạt!”  

Vừa nhẹ nhàng nâng tay đã cảm thấy nỗi đau thấu tim gan, khiến anh không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.  

Bàn tay thô ráp đầy vết dao chém nhẹ nhàng vuốt gò má trắng ngần của Linh Hồ Uyển Nhi.  

Giây phút tay anh chạm vào, Linh Hồ Uyển Nhi bị đánh động, mở bừng mắt thấy Diệp Phàm đang nhìn mình.  

Trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng ấp áp động lòng.  

“Diệp Phàm…”  

Linh Hồ Uyển Nhi gọi một tiếng, nước mắt cứ thế lưng tròng.  

“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, tôi còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa…”  

Linh Hồ Uyển Nhi nghẹn ngào, nước mắt tí tách tuôn rơi.  

“Cô ngốc này, còn chưa đưa cô đến núi Thập Vạn, sao tôi có thể chết được chứ?”  

Diệp Phàm mỉm cười, sau đó khó khăn nằm dịch vào trong.