Phá Quân Mệnh (Chàng Rể Bất Phàm)

Chương 170




Hoắc Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn mình lại.  

Tới lúc này cũng không quên nói anh là một người đàn ông đã có vợ. Điều này không phải dành cho họ nghe, mà là nói cho cô ta nghe.  

Chắc chắc là báo thù vì động tác lúc nãy và sự im lặng của cô ta.  



Người đàn ông nhỏ nhen!  

“Ha ha ha…”, Lý Mạn Hà không màng đến hình tượng mà cười phá lên, dù đang mặc chiếc váy xẻ ngực sâu.  

Diệp Phàm nhìn không chớp mắt, vẻ mặt mang theo ý cười.  



“Hừ, mồm mép láu lỉnh!”, Hứa Linh Vi hừ lạnh rồi tỏ ra không hài lòng với câu trả lời của Diệp Phàm.  

Cô ta không nhìn Diệp Phàm, cảm giác có nói với anh thì chính là hạ thấp thân phận mình.  

Cô ta nhìn sang Hoắc Thanh Thanh và tỏ ra bất mãn: “Thanh Thanh, sao cậu tìm một người đàn ông như vậy làm bạn trai. Anh ta không xứng với thân phận của cậu”.  

“Linh Vi, cậu uống say à, sao có thể nói như vậy”, Tần Ngữ Lan đi tìm họ và tức giận nói.  

Tuy Diệp Phàm là bạn trai của Hoắc Thanh Thanh, cô ta không ưa, nhưng có bất mãn thì cũng không nói năng lỗ mãn như vậy.  

Mặc kệ cô ta và cậu chủ họ Chung ra sao, cũng sẽ không cố tình đắc tội với Hoắc Thanh Thanh. Dù gì thân phận của đối phương cũng cao quý hơn cô ta.  

“Ngữ Lan, mình chỉ nói sự thật mà thôi. Chỉ là không chịu được Thanh Thanh bị gạt thôi. Thanh Thanh mọi năm đều ở trong núi tu luyện, không hiểu sự hiểm ác của thế tục bên ngoài, mình có lòng tốt nhắc nhở mà thôi”, Hứa Linh Vi không nể mặt, trực tiếp quở trách Tần Ngữ Lan.  

Tần Ngữ Lan nhíu mày nhưng cũng không phản bác lại Hứa Linh Vi.  

Nhưng trong lòng hiểu rất rõ, bọn họ ai cũng biết nhà họ Hứa khá thân với nhà họ Chung. Nói thế nào thì cũng phải nói giúp cho cậu chủ Chung mới được.  

“Linh Vi, Diệp Phàm không tệ như cậu nói vậy đâu. Anh ấy có rất nhiều ưu điểm. Điều này không cần cậu lo lắng rồi”, Hoắc Thanh Thanh nhàn nhạt nói, đã không nể mặt nhau nữa rồi.  

Nhưng Hứa Linh Vi giống như chưa nghe câu nói đó: “Thanh Thanh, không phải mình nói không dễ nghe, tâm tư cậu chủ nhà họ Chung đối với cậu, chắc cậu cũng rõ, cậu làm vậy sẽ khiến cậu chủ Chung khó xử đó”.  

“Linh Vi…”, lúc này Lý Mạn Hà kéo Hứa Linh Vi lại, cho rằng cô ta nói hơi quá đáng.  

“Mạn Hà, chúng ta là bạn thân nhất của Thanh Thanh. Thanh Thanh luyện võ quanh năm, suy nghĩ ngây thơ, không thể để cậu ấy bị mấy tên đàn ông xấu xa ở ngoài kia gạt được”, Hứa Linh Vi nói.    

Diệp Phàm nhếch khóe môi, nghi ngờ liếc nhìn Hoắc Thanh Thanh.  

Thế mà họ lại nói Hoắc Thanh Thanh ngây thơ?  

Này là nhắm mắt nói quàng, thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Phàm, Hoắc Thanh Thanh nắm lấy cánh tay anh dùng sức véo. Diệp Phàm đau đến mức muốn nhe răng nhếch miệng.  

Ngay lúc họ đang nói chuyện, một chiếc Rolls-Royce dừng ngay trước bên ngoài Bách Hoa Lâu. Cửa xe mở ra, hai người đàn ông trẻ tuổi bước từ trên xe xuống.  

Hai người ăn mặc rất kỳ lạ, đều là đồ luyện công rộng thùng thình, một người mặc áo màu trắng, một người mặc màu đen giống như vừa tham gia một trận đấu võ thuật về.  

“Sư đệ, đợi lát nữa gặp chị dâu, cậu nhớ chào hỏi, những người phụ nữ khác cậu thích người nào, tôi sẽ sắp xếp cho cậu”, người áo trắng cười nói.  

“Cảm ơn sư huynh, khó khăn lắm mới xuống núi một lần, hôm nay em muốn hai người”, người đàn ông áo đen bật cười trơ trẽn nói.  

Mọi người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.