Phá Quân Mệnh (Chàng Rể Bất Phàm)

Chương 162




"Đúng thế, kết hợp vai và hông, dùng vai... Bảo cô dùng vai mà...", Diệp Phàm nghiêm túc dạy bảo, nhưng nét vui mừng trên mặt lại bán đứng tâm trạng của anh.  

Hoắc Thanh Thanh tức đến mức ngứa răng, Diệp Phàm rắn chắc như một tảng đá, lỡ đụng vào là cô ta cảm thấy đau.  

Hơn nửa tiếng sau, hai người ngừng lại, Hoắc Thanh Thanh thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng.  



Bộ quần áo luyện võ vốn đã bó sát rồi, bây giờ còn dính sát vào người hơn, đã thế Hoắc Thanh Thanh còn thở mạnh, hai "nắm xôi" phập phồng lên xuống.  

Diệp Phàm vội vàng mặc niệm "a di đà Phật", nói mình là người đã kết hôn, không thể có lỗi với Hàn Tuyết, không được có ý nghĩ xấu, không thể nhìn lung tung, nếu không thì sẽ mọc lẹo ở mắt...  



"Anh đang lẩm bẩm cái gì đó?", loáng thoáng nghe thấy Diệp Phàm đang thì thầm gì đó, Hoắc Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.  

"Niệm Phật! Nữ thí chủ, cô không quyến rũ nổi tôi đâu!", Diệp Phàm nói năng hùng hồn.  

Hoắc Thanh Thanh sửng sốt, cô ta cúi đầu nhìn bản thân mình, lúc này mới phát hiện ra mồ hôi đã làm ướt sũng quần áo cô ta, thế là cô ta mải vội đứng lên, chạy vào một căn phòng nhỏ bên trong.  

Đây là phòng chuyên dùng để luyện võ của Hoắc Thanh Thanh, trong này chỉ không nấu cơm được thôi, còn lại thì đầy đủ hết.  

Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng ấy vọng ra tiếng nước chảy. Diệp Phàm giơ tay đỡ trán, sao Hoắc Thanh Thanh có thể yên tâm vậy nhỉ, không kiêng dè một thằng đàn ông như anh chút nào.  

Mười mấy phút sau, Hoắc Thanh Thanh bước ra, mái tóc dài được cuốn lên, lớp trang điểm tinh xảo, còn đeo đôi hoa tai bằng phỉ thúy.  

Cô ta mặc bộ lễ phục dạ hội thêu hoa màu vàng nhạt, trên đó điểm xuyết những mảnh lấp lánh màu vàng, tạo thành hình bông hoa.  

Dải lụa mỏng như ẩn như hiện, phối hợp với bông hoa lấp lánh, khiến Hoắc Thanh Thanh trông như một nữ vương cao quý.  

"Ừng ực..."  

Diệp Phàm nuốt nước miếng, chói mắt quá đi mất.  

"Đẹp không?", Hoắc Thanh Thanh dướn cái cổ thon dài trắng muốt lên rồi xoay một vòng, kiêu ngạo như một chú thiên nga trắng.  

"Khụ khụ, đẹp, đẹp...", Diệp Phàm nói. Đâu chỉ là đẹp, phải nói là hoàn mỹ ấy chứ.  

Hoắc Thanh Thanh rất hài lòng về thái độ của Diệp Phàm, cô ta lấy can đảm đi tới trước mặt Diệp Phàm, vươn tay ra nâng cằm anh lên: "Tiểu Phàm Tử, tối nay đi dự một bữa tiệc với tôi nhé!"  

"Nhất định phải đi sao?", hương thơm quanh quẩn bên mũi, nhìn Hoắc Thanh Thanh với phong thái như một vị nữ vương, Diệp Phàm hỏi nhỏ giọng.  

"Anh thấy sao?"  

"Bốp..."  

Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên, cùng lúc đó, Diệp Phàm nhanh chóng lùi về phía sau.  

Cơn đau rát sau mông khiến khuôn mặt của Hoắc Thanh Thanh đỏ bừng lên, cô ta tức xì khói, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.  

"Hừ, lườm gì mà lườm, có phải cô bắt nạt tôi là người đã kết hôn nên mới dê tôi trắng trợn thế không?", Diệp Phàm bất mãn nói, thế nhưng đôi mắt lại “hung dữ” nhìn vào một nơi không nên nhìn.  

Hoắc Thanh Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta cười tươi rói: "Ha ha... Anh cũng biết thân biết phận đó, tưởng cô đây muốn đi với anh thật á? Cứ nằm mơ đi!"  

Diệp Phàm bĩu môi, đúng là thứ con gái ác độc, chỉ biết bắt nạt người dám nghĩ nhưng không dám làm như anh.