“Em yên tâm đi, ngoại trừ chân có hơi đau một chút thì những thứ khác đều ổn”, Diệp Phàm cười nói.
Dù sao Diệp Hải cũng là cao thủ trong tứ đạo ám kình, xương cốt của ông ta đương nhiên sẽ rất cứng, bằng không sao có thể dễ dàng đập vỡ bức tường kiên cố kia được.
Diệp Phàm nói xong thì đi về phía đám người nhà họ Hàn, bọn họ nhìn thấy anh tới thì cả người run lên, vô thức lùi về phía sau.
Chỉ còn lại Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên hai người đứng đó.
“Diệp Phàm... mày muốn làm? Mày không được đánh tao...”, Hàn Bách Hào sợ hãi nói.
Diệp Phàm đến Diệp Tử Long cũng dám đánh, đương nhiên là không coi hắn ra gì rồi.
“Bốp!”
Không ngoài dự đoán, Diệp Phàm giáng một bạt tai lên mặt Hàn Bách Hào, sau đó nhàn nhạt nói: “Biết tại sao tôi lại đánh anh không?”
Không đợi Hàn Bách Hào trả lời, Diệp Phàm lại giáng thêm một cái tát nữa.
“Bốp!”
“Thân làm gia chủ không suy nghĩ cho sự phát triển của gia tộc, suốt ngày nghĩ cách chiếm lấy cổ phần của Hàn Tuyết, anh có đáng đánh không?”
“Bốp!”
“Làm nhục Hàn Tuyết trước mặt tôi, đó là vợ tôi, anh có đáng đánh không?”
“Bốp!”
“Anh mở miệng ra là toàn phân, nói Hàn Tuyết bất trung bất hiếu, anh có đáng ăn đòn không?”
Sau mấy cái tát, cái sau mạnh hơn cái trước, Diệp Phàm hỏi từng câu một, người nhà họ Hàn im phăng phắc không ai dám lên tiếng phản bác.
Hàn Tử Hiên đứng ở bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.
Khuôn mặt của Hàn Tuyết mang theo vẻ hạnh phúc, Diệp Phàm đang đòi lại công lý cho cô, hai cảm xúc khác nhau tạo nên sự tương phản rõ rệt.
Hàn Bách Hào bị đánh đến choáng váng đầu óc, cũng không phản bác lại vì biết rằng nói cũng vô dụng, có khả năng còn bị đánh thảm hơn.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là gã ta sẽ khuất phục, nói thật, bị đánh cũng nằm trong dự liệu của gã ta, gã có chạy cũng không thoát.
Diệp Phàm tát xong vài cái, hai tay đau nhức, lạnh lùng nói: “Hàn Bách Hào, muốn tranh giành thì đàng hoàng mà làm, tôi cho anh cơ hội, đừng có giở trò đánh lén, nhục nhã lắm”.
Diệp Phàm nói xong lạnh lùng liếc nhìn Hàn Tử Hiên, sau đó cùng Hàn Tuyết rời đi.
Lưu Tú Cầm thấy vậy cũng vội vã đi theo, nếu không Diệp Phàm đi rồi những người nhà họ Hàn này gây rắc rối cho bà ta thì phải làm sao?
“Bách Hào à, mặt cháu sưng rồi, nhớ đến bệnh viện nhé, thím về trước đây...”, Diệp Phàm vừa rời đi thì một người phụ nữ bước ra, nói xong liền chạy mất.
“Anh họ, em cũng về trước đây, khóe miệng anh có vết máu, lau đi kìa....”, một cô gái cũng vứt lại gói giấy rồi nhanh chóng rời đi.
“Bách Hào, tôi cũng đi đây, cậu...”, lời vẫn chưa nói xong thì đã chạy mất.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, họ hàng nhà họ Hàn nhanh chóng rời đi gần hết, chỉ còn lại Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên và bố của hai người.
“Đồ khốn kiếp, một lũ ăn cháo đá bát, chỉ một thằng khốn Diệp Phàm thôi đã dọa chúng sợ vỡ mật, tôi ghi nhớ hết những người này, tất cả sẽ bị giảm đi một nửa tiền hoa hồng trong tháng tới”, Hàn Bách Hào tức giận gầm lên, nhưng lời nói ra có chút khó khăn.