Người đàn ông nhà họ Hàn bỗng rống lên, cổ tay trái của anh ta bị người đàn ông mặc áo đen bẻ gãy.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, đau đến mức cả khuôn mặt run lên.
“Thưa anh, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ trả lời thành thật!”, Hàn Bính Hoa lắp bắp nói.
“Diệp Phàm, nghe nói anh ta là con rể ở nhà họ Hàn, mau mang anh ta ra đây, tôi tha mạng cho mấy người!”
“Thưa anh, Diệp Phàm là con rể nhà họ Hàn nhưng nó đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn rồi, hơn nữa đã lâu rồi cậu ta không còn ở nhà họ Hàn nữa. Uy thế của cậu ta quá lớn, chúng tôi không động vào được, hơn nữa cả nhà cậu ta đều rời khỏi nhà họ Hàn rồi”.
Người đàn ông mặc áo đen chau mày, rõ ràng không đoán được chuyện này sẽ xảy ra, lạnh lùng nói: “Nói rõ xem, ý gì?”
“Bố vợ của Diệp Phàm là lão tam nhà họ Hàn nhưng đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà. Vợ của cậu ta là Hàn Tuyết, em vợ là Hàn Tử Di, bố vợ là Hàn Tại Dần đã rời khỏi nhà họ Hàn từ lâu rồi…”
Hàn Bính Hoa biết gì nói nấy, nói hết toàn bộ mọi chuyện mình biết.
Sắc mặt người đàn ông mặc áo đen sa sẩm: “Ý của ông là anh ta và cả mấy người thân đều đi cả rồi?”
“Đúng vậy, đều đi cả rồi, chúng tôi đều là những người không có quan hệ gì với cậu ta, chẳng có chút giao tình nào”, Hàn Bính Hoa vội vã nói.
“Vậy mẹ vợ anh ta đâu, sao không nghe thấy ông nhắc đến?”
“Mẹ vợ cậu ta là Lưu Tú Cầm đã qua đời khoảng một, hai tháng rồi…”
“Mẹ kiếp…”
Có vẻ Hàn Bính Hoa không nói dối, sắc mặt người đàn ông mặc áo đen có phần khó coi.
Bọn họ là người của Hồn Thiên Môn, nhận được lệnh của Tiêu Mộc Sanh, chạy đến thành phố Cảng.
Không ngờ lại nhận được kết quả như này, có điều vẫn dễ hiểu được, người như Diệp Phàm sao có thể ở yên một chỗ làm thằng ở rể chịu sự khinh thường của mọi người được.
“Đúng rồi, vậy ông có biết chỗ bọn họ ở ở bên ngoài là đâu không?”, người đàn ông mặc áo đen hỏi.
“Tôi chỉ biết bọn họ ở khu biệt thự số một, nhưng giờ còn ở nữa hay không thì tôi không rõ”, Hàn Bính Hoa nói.
“Đưa địa chỉ khu biệt thự số một cho tôi”.
Nghe thấy vậy, trong lòng Hàn Bính Hoa thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng tỏ bọn họ tha cho nhà họ Hàn.
So với Tiết Trường Quân – đường chủ võ đường thì đỡ hơn nhiều, tên máu lạnh vô tình đó đã giết hại, sát thương không biết bao nhiêu người nhà họ Tiết.
Người đàn ông mặc áo đen nhận được địa chỉ của khu biệt thự số một xong thì quay người bỏ đi.
Chỉ có một giọng nói vọng lại: “Chúng tao là người của Hồn Thiên Môn, nếu mấy người dám lừa bọn này, nhà họ Hàn sẽ không một ai sống sót, ngoài ra đừng hòng bỏ trốn, nếu lần sau bọn tao tới, mấy người ai chạy thì người đó chết!”