Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 20





Quãng đường trở về nhà rộng lớn và mênh mông. Từng cơn gió thu lạnh lẽo thổi hắt hiu, hương hoa sữa tỏa ra ngào ngạt hai bên đường.
Giữa cái tĩnh lặng thanh vắng của buổi đêm và sự cô đơn trong tâm hồn suốt 17 năm qua. Tôi tự hỏi mình cái nào đáng sợ hơn ???
Ngày Tố Vân có mặt trên thế giới này. Xung quanh bốn bề là băng tuyết. Cô đặc trái tim thành lớp tủ giam giá lạnh. Bên ngoài là đá, bên trong chính là mưa.
Tôi đã tưởng tượng đến một ngày trái tim kia tan chảy. Nó ra trôi đi đâu trong cuộc đời ngắn ngủi này.
Điều gì đến sẽ đến, đi rồi sẽ đi. Giống như chuyện biết ngày mai sẽ có nắng. Nhưng tôi vẫn sẽ trao hết con người mình ưa. Bởi vì đó là cuộc sống.
...
Khải Minh bước chân chậm chạm rồi dừng hẳn. Cậu ta tháo chiếc khăn đeo trên cổ. Rồi quàng chúng lên người tôi. Một hành động nhẹ nhàng thân mật.
" Đừng suy nghĩ quá nhiều "
Vậy rồi bóng cậu ta khuất xa tầm mắt. Đi về cuối con đường phía trước. Tôi thở dài, vừa đưa tay lên má. Nãy giờ nó đã nóng bừng lên vì ấm áp.
Vào đến nhà. Lý Linh đang nằm vắt chân lên sôfa. Tay cầm remons tivi. Tay kia thi thoảng thò sang hộp bàn bên cạnh lấy khoai tây chiên.
Tôi im lặng bước lên phòng.
Cửa lại mở toang giống lần trước Nhưng không hẳn là sẽ có điều xấu xảy ra.
Trần Vũ ngồi tại ghế xoay trong phòng. Trên tay cậu ta cầm cuốn sách của Khải Minh.

Tôi treo cặp lên tủ. Rồi đưa tay giật lấy.
" Tự tiện dùng đồ của người khác không phải là phong cách của cậu đâu "
Trần Vũ nghiêng người đứng dậy. Tay đưa lên miệng ngáp
" Chỉ là thấy nó trướng mắt. Muốn biết là gì thôi "
Rồi cậu ta đi ra hướng cửa. Trước đó còn quay đầu lại nhắc nhở
" Dạo này có vẻ cô thân thiết với quá nhiều người. Đừng quên thân phận cô là ai. Sống trên đời này không được phép tin tưởng người khác. Cũng không nên để bản thân yếu mềm "
Cửa phòng khép lại. Tôi lại thơ thẩn ngã người ra giữa giường. Quả nhiên, hôm nay là một ngày đặc biệt.
...
Sáng hôm sau
Trời mưa phùn hắt qua cửa sổ phòng. Làm nhòe đi, trang giấy trắng đang viết dở
" Nhật ký ngày X tháng Y năm Z
... "
Tôi hoảng hốt. Lấy khăn lau phần nước đọng. Nhưng càng lau càng thấy nhòe màu. Làm sao tôi có thể ngu ngốc đến mức quên không đóng cửa sổ cơ chứ.

An Yên nãy giờ đứng dưới cổng. Tay vẫy vẫy gọi
" Đi học thôi "
Tôi bối rối nhìn cuốn nhật ký. Không biết xử lý như thế nào. Đành nhét vội vào balo chạy xuống nhà
Trời mưa nên khi đi phải cầm theo dù. Tôi với tay lấy chiếc ô màu hồng trong.
Trên quãng đường tới trường. An Yên đưa tôi một chiếc thiệp.
" Hôm qua Tố Vân gọi gì mình thế. Lúc đó mình để quên máy điện thoại ở nhà "
Tôi nói nhỏ " Cũng không có gì đâu. Mà An Yên hôm qua đi đâu vậy "
Cô nàng chỉ tay vào tấm thiệp. Miệng cười lớn.
" Thực ra hôm qua mình cùng anh họ đi đặt nhà hàng sinh nhật. Tối nay Tố Vân nhớ đến nha "
Hóa ra là vậy. Hôm nay là sinh nhật An Yên. Nhưng tôi lại không biết trả lời như thế nào
" Xin lỗi. Mình không thể đến được "
" Hả . Tại sao " Cô bạn đi bên cạnh liền rụp mặt lại. Nét hớn hở gần như là tiêu biến đi hết.
Một sự tội lỗi lại len lỏi trong tim. Hôm nay là sinh nhật bạn thân, nhưng tôi lại tránh né. Làm vậy liệu có thể được không
------------------------------------------
Chú thích : Đã hai tuần tác giả mới ra chap mới !!! Vì một vài lý do nên mong các bạn thông cảm. Đợt sau mình sẽ ra chap theo đúng quy định
Kamsamita !