Phá Kén

Chương 25




Tôi không nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra vào ngày mồng 5 Tết, tất cả những gì tôi biết là tôi đã phát điên lên, tóm lấy đám khốn nạn đó, tay chân đấm đá. Bọn họ là ma quỷ, muốn đến để cướp đi thứ quan trọng nhất của tôi, tài sản quý giá cuối cùng của tôi, làm sao tôi có thể đưa nó cho họ.

Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện, tự xưng là bác sĩ tâm lý của tôi. Bác sĩ tâm lý của tôi không biết cô ấy đến từ đâu. Nhưng có một cảm giác quen thuộc ở cô ấy, giống như Cố Phàm, cho người ta cảm giác tin cậy vô cớ. Tôi dựa vào cô ấy trong tiềm thức, sau đó trong đồn cảnh sát, tôi nhìn thấy Cố Phàm vội vàng quay trở lại.

Em ấy nói rằng em ấy là luật sư của tôi. Tôi biết rằng em ấy học luật, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng tôi ngạc nhiên, em ấy thực sự gọi bác sĩ tâm lý là " Học tỷ", lúc đó tôi mới chợt nhận ra rằng em ấy chăm sóc tôi như vậy không đơn giản chỉ vì tình cảm của em ấy dành cho tôi, em ấy thực sự là do mẹ tôi ủy thác. Em ấy cũng là một bác sĩ tâm lý, tất cả những điều này là một trò lừa đảo, em ấy thực sự đang điều trị cho tôi. Thảo nào, chẳng trách em ấy luôn thích quan sát tôi, nhưng thực ra em ấy đang tìm hiểu tôi. Tôi cảm thấy bị lừa dối, em ấy nói dối tôi, em ấy thực sự nói dối tôi, trái tim tôi lạnh lẽo, lạnh triệt đến xương. Cảm giác đó thậm chí còn lấn át sự tức giận khi bị gia đình Trương Dụ Thành quấy rối một lần nữa.

Tôi quyết định dọn ra khỏi nhà em ấy, không thể chấp nhận được việc em ấy lừa dối tôi.

Tối hôm đó, tôi thu dọn hành lý thì phát hiện em ấy không có ở đó. Tôi muốn rời đi ngay lập tức, nhưng khi tôi đi qua cầu thang, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện. Em ấy đang nói chuyện với người phụ nữ bác sĩ tâm lý kia, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ không thiếu một lời. Tôi không biết phải đối mặt với em ấy như thế nào, khi em ấy khóc lóc kể lễ từng câu từng chữ, những câu nói đó đều như ngọn lửa bay vào tim tôi, khiến trái tim tôi đau nhói không thôi, khó có thể hô hấp. Vì vậy, sáng sớm, tôi theo học tỷ của em ấy và trốn khỏi nhà.

Trong một thời gian dài, tôi đều bối rối đến đần độn, không biết mình đang làm cái gì. Tôi đã nổ lực mà để hợp tác với bác sĩ tâm lý, tôi biết rằng tôi bị bệnh, căn bệnh này phải được chữa khỏi, vì tôi sắp phải ra tòa. Nhưng tôi muốn chữa khỏi bệnh này, lại chỉ là vì cái này, thực ra trong lòng tôi hiểu rõ, điều đó là vì em ấy nhiều hơn, đây là tâm nguyện của em ấy, em ấy muốn nhìn thấy tôi khỏe mạnh và tốt đẹp, làm sao tôi có thể không đáp ứng tâm nguyện của em ấy. Nhưng tôi không thể đến em ấy, tôi nói cho chính mình, tôi không xứng với em ấy, em ấy tốt như vậy,nhưng tôi lại là cái gì? Tôi không còn phủ nhận sự thật là tôi yêu em ấy, chỉ là tôi vẫn không thể ở bên em ấy, khi nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy tự ti và chính mình không biết liêm sỉ.

Kiện tụng xong xuôi mọi chuyện, hết thảy đều kết thúc, cuộc chia ly ngoài tòa án ngày ấy, tôi cứ ngỡ đây là vĩnh biệt. Nhưng không ngờ em ấy lại gọi điện và nói sẽ đến lần nữa. Tôi trong lòng thấp thỏm, có lẽ vì tôi đã đoán trước được điều gì đó, tóm lại ngày đó tôi thuyết phục mẹ đến bệnh viện qua đêm để chăm sóc ba, mẹ tôi đồng ý. Tôi không biết tại sao mình lại sắp xếp như vậy, những mâu thuẫn trong lòng khiến não tôi rối bời, không biết mình muốn làm gì nữa, não bộ và cơ thể không đồng bộ.

Em ấy đến, giống như lúc trước bồi hồi dưới lầu một lúc lâu mới đi lên. Tôi rất khẩn trương, lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi. Tôi khách khí mà tiếp đãi em ấy một cách lịch sự như thể chúng tôi là những người xa lạ. Tôi có thể cảm thấy rằng em ấy đang buồn, em ấy dường như có điều gì đó muốn nói với tôi. Tôi không thể càng lo lắng hơn, sự chờ mong cùng trốn tránh khiến tôi đến khó thở.

Em ấy vào phòng mẹ tôi, ôm đứa trẻ nói chuyện một lúc thì khóc, em ấy khóc, khóc thật sự rất thương tâm, tôi thật sự khổ sở đến mức bịt miệng không dám ra tiếng. Khi em ấy bước ra, tôi vội vàng trốn vào cuối hành lang, em ấy không để ý đến tôi mà vào phòng tắm rửa mặt. Tôi đứng ở cuối hành lang đợi em ấy bước ra, trong lòng tôi giằng xé cùng rối rắm khó nói thành lời.

Khi em ấy bước ra, em ấy nhìn tôi qua hành lang rất lâu trước khi tôi điều chỉnh tâm trạng và gọi em ấy đi ăn. Không khí trên bàn ăn thật khó tả, tôi gần như nghẹt thở. Cuối cùng em ấy đặt bát đũa xuống, tôi hoảng loạn lên và bắt đầu dùng nhiều từ khác nhau để cố gắng ngắt lời em ấy. Nhưng cuối cùng, tôi đã thất bại, chúng tôi bắt đầu khắc khẩu cùng dây dưa, em ấy một lần nữa dùng sức mạnh khống chế tôi, ấn tôi vào tường và kiên quyết muốn thôi báo với tôi. Tôi gần như không thở được, tim đập loạn xạ. Em ấy nói: "Em yêu chị, cùng em bước tiếp đi!" Lúc đó nước mắt em ấy như vỡ bờ đê. Đã lâu như vậy, tôi cảm thấy mình chỉ chờ một câu như vậy, chỉ cần em ấy nói ra, tôi có thể không màng tất cả ở bên cạnh em ấy. Nhưng tôi lại không muốn em ấy nói ra, tôi chính là mâu thuẫn như thế.

Tôi đang chìm đắm trong cảm giác tâm tư của chính mình, nhưng em ấy lại hiểu lầm ý của tôi, cho rằng tôi cự tuyệt em ấy, quay đầu bỏ chạy, tôi cả người nhũn ra, thật vất vả loạng choạng xuống lầu đuổi theo em ấy, thấy em ấy đỡ cột đèn đường mà thống khổ đau lòng. Tôi không thể chịu đựng được nữa, chạy như điên về phía em ấy, ôm chặt em ấy, tôi không muốn em ấy đi, không bao giờ muốn nữa, tôi cả đời này phải cùng em ấy ở bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ chia xa.

Sau này... tôi không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy mình được chuộc lỗi, cảm giác được yêu em ấy thật tuyệt vời, tôi đã mở lòng mình ra, từ đó tôi không còn gông xiềng nữa. Em ấy tốt đẹp như vậy, mang theo tôi bay lên cao.

Vào lúc này giấc mơ " Điệp vũ phi mộng" của tôi khi còn bé cuối cùng đã trở thành hiện thực.

Vào đêm tôi cùng thành hôn với em ấy, tôi thừa dịp em ấy đang tắm, tôi cầm lòng không được đặt bút xuống viết một bài thơ trữ tình. Tôi giấu không cho em ấy nhìn thấy, ngày nào tôi cũng lén lấy ra ngoài nhìn. Vốn dĩ tôi muốn viết nhật ký, nhưng viết xong bài thơ này, tôi không muốn viết gì nữa.

Cũng giống như câu cuối cùng trong bài thơ: Như thế thì sao, vì đây là nhân sinh.

Editor: chính thức kết thúc cả bộ truyện Phá Kén của tác giả Thư Tự Thanh. Bộ này mình chưa beta nên còn nhiều chỗ lỗi.