Phá Hiểu

Chương 7




"Nó gọi được Thần Hộ Mệnh? Nó mà cũng có Thần Hộ Mệnh sao!"

Về đến kí túc xá Gryffindor, Ron vẫn còn lẩm bẩm với hai đứa bạn của mình, cậu ta đã lảm nhảm suốt như vậy kể từ khi bước ra khỏi phòng thi cho đến khi về đến kí túc xá, lúc về đến phòng: "Cái thế giới này điên hết rồi!"

"Đủ rồi, cũng không lạ lẫm gì đâu." Hermione hơi giận.

"Con chồn sương, chúng ta đang nói đến cái con chồn sương đó đó!" Ron gào lên.

"Bọn tớ đều biết mà." Harry xoay xoay lỗ tai thở dài.

"Làm sao mà các bồ không thấy ngạc nhiên chút nào hết vậy?" Ron phồng má, chuyện này đối với cậu chàng mà nói chẳng khác gì vừa mới trải qua một trận gió lốc cấp S cả.

Harry đang nhớ tới một Malfoy lén lút đi mua quà sinh nhật cho mẹ, cậu thiếu niên khi đó khác hẳn một trời một vực với thằng khốn hay phá bọn cậu.

"Bồ chỉ không muốn chấp nhận sự thật là Malfoy xuất sắc hơn bồ thôi." Hermione đang sắp xếp lại sách vở của mình vặc lại, cũng không hề nhìn lên.

"Bồ nói nó xuất sắc?"Ron trợn trắng mắt, ngay cả Harry ngồi cạnh cũng ngạc nhiên nhìn qua.

"Ít nhất là ở phương diện học tập." Hermione ôm sách đi ra ngoài: "Tớ đi thư viện học đây."

Ron bị đả kích, cậu chàng khóc không ra nước lắc vai Harry: "Malfoy xuất sắc hơn tớ? Cái thằng chuyên gia lấy tiền đè người kia? Xuất sắc hơn tớ?", "Hermione chỉ nói là trên phương diện học tập thôi mà." Harry an ủi bạn tốt, ngừng ngừng, còn nói: "Đừng buồn, năm nào thành tích của tới cũng thấp hơn Malfoy mà."

"Ai mà biết được nó gian lận kiểu gì!" Ron giận dỗi, hừ hừ.

Harry nhún nhún vai, tiếp tục ôn bài, kì thi của bọn họ còn chưa kết thúc đâu.

Hermione ngơ ngẩn bị chính đôi chân của mình đưa tới vị trí cũ, cô nín thở, ló đầu ra, Malfoy quả nhiên ngồi ở đó! Lại một lần nữa chiếm chỗ của cô.

Cậu thiếu niên nghiêm túc đọc sách để lộ ra một mặt khác ngày thường, nét mặt ôn hòa, dưới ánh sáng của ngọn đèn, đôi mi hơi run rấy phảng phất sương mờ, đôi ngươi tro xám chăm chú dịu dàng nhìn xuống khiến cho người ta có cảm giác quyển sách kia là người yêu của cậu ta. (Đúng zòi, êu sách cũng tương đương với êu một cô nàng Biết Tuốt đóa nha:3)

Trên thế gian này, có một loại người, mà bất luận làm chuyện gì, chỉ cần một động tác nhỏ, cũng đều có thể bộc lộ được khí chất ưu nhã, giống như Draco Malfoy bây giờ vậy.

Draco dừng động tác lật sách, thẳng lưng dậy, nghiêng đầu: "Granger, nếu cô không tính quăng cho tôi thêm một cái chú Hóa Đá thì làm ơn dời bước chân ngọc ngà của cô đi chỗ khác dùm với." Cô nhỏ này đã nhìn cậu chằm chằm đến năm phút rồi, cho dù  có bị mù thì cũng cảm nhận được chứ đừng nói chi là một Malfoy kiêu ngạo với "biệt tài" nhìn người bằng nửa con mắt, tin Draco đi, cho dù sống lại bao nhiêu lần nữa thì cái "biệt tài" này cũng không thể biến mất đâu. 

"Đây là chỗ của tôi mà." Hermione thốt ra, nói xong rồi liền có ý định cắn chết cái lưỡi bốc đồng của mình. "Ồ?" Draco giả vờ kiểm tra xem xét một phen, nhếch mày: "Thật tiếc, tôi không nhìn thấy tên cô được khắc lên đây."

"Tôi...Cậu...." Mặt Hermione đỏ lên, xong rồi, lại bị lọt hố tên kia nữa rồi, sao cô lại có thể nghĩ nó là một người tử tế cơ chứ! Quay ngoắt đầu, Hermione tiện tay lấy đại vài quyển sách rồi dậm chân giận dỗi rời khỏi thư viện. Draco ngửa đầu nhìn trần nhà, nói thật, cậu cực kì hạnh phúc vui vẻ khi nói chuyện với Hermione, nhưng mà, với tính cách của một Slytherin thì làm sao có thể nói chuyện trong không khí hòa bình với một Gryffindor được. Hồi xưa cha theo đuổi mẹ như thế nào ấy nhỉ?

Draco cảm thấy đau đầu muốn chết, hầu hết các Slytherin đều là kết hôn trước theo chỉ định của gia tộc rồi mới dần dà có tình cảm với nhau sau thời gian chung sống, thật là tốn sức người sức của quá đi mất. Ôi mà thôi, chuyện nên bận tâm trước mắt cũng không phải là chuyện này.

Hai tuần thi tiếp theo đều diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng mà, buổi thi cuối cùng, Draco thở dài ngẩng đầu nhìn cặp song sinh nhà Weasley đang cưỡi chổi và cho nổ tung Hogwarts bằng một đống pháo hoa màu mè đủ sắc.

Đám học sinh thì tung hô nhảy nhót, thậm chí một số giáo viên cũng vô cùng phấn khích.

Draco nhìn sâu về phía bầu trời náo nhiệt, thật sự rất đẹp.

Dời đi ánh mắt mang theo một chút nhớ nhung hoài niệm, nghiêng đầu, cậu đã nhìn thấy Harry Potter đột nhiên biến mất trong đám đông cuồng nhiệt.

Sự kiện cướp quả cầu Tiên Tri chính thức mở màn.

Draco mang vẻ mặt nghiêm trọng đi nhanh về kí túc xá, trong lòng thầm cầu nguyện những việc sắp làm sẽ không làm cha cậu nổi điên.

"Chú Sirius bị chúng bắt đi rồi." Harry hổn hển chạy về từ chỗ mụ Umbridge, cực kì hoảng loạn, nếu cha nuôi của cậu xảy ra chuyện.... "Harry, là ảo giác của bồ...." Hermione chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.

"Không, là thật đấy, mình phải đi." Sự kiên quyết của Harry khiến Luna mềm lòng.

Vong Mã là phương tiện tiện lợi nhất.

Trong lúc nhóm người Harry đột nhiên biến mất, Draco đã chạm mặt cha nuôi của cậu ở căn hầm.

Snape nhận được tình báo từ Potter, nhưng là giả, Sirius Black hiện vẫn còn đang ở trong nhà cũ Black, nhưng mà con mực ngu ngốc kia sau khi nghe tin Potter chạy đi liền đuổi theo và đến Bộ Phép Thuật trước cả nhóm đần kia. Đúng là cha nào con nấy, ngu xuẩn như nhau!!! (ConmựcmàATửnóiởđâylà con chómực, do Animagus củaSBlà 1 conchólớnmàuđen, khôngphảiconmựcởdướibiểnnha ^^)

Snape nhận được mệnh lệnh của Chúa tể Hắc Ám nên không được rời khỏi trường học. Nhưng mà ông đột nhiên nhớ đến, có lẽ Draco cũng biết chuyện này.

"Con chưa nói với ta chuyện này?" Đôi mắt sắc bén của Snape quắp chặt lấy Draco, ánh lên sự nghi ngờ.

"Đây là nhiệm vụ của cha con, giáo sư." Draco khoác lên người aó choàng đen rộng, với tay đội mũ choàng lên đầu, tuy rằng không được giống cho lắm, nhưng cũng gần như tự với trang của các Tử Thần Thực Tử, Snape chặn cậu lại ngay trước lò sưởi "Như vậy thì cũng không liên quan đến con." Draco lắc đầu, nhìn sâu vào mắt giáo sư: "Nhiệm vụ thất bại, sau này cha con bước đi sẽ rất khó khăn".

"Con định thay đổi việc này?" Snape vẫn không dời chân nửa bước.

"Con đảm bảo Kẻ Được Chọn sẽ sống sót trở về." Draco đánh một đòn hiểm vào vết thương của Snape. "Tuy là con chẳng mấy quan tâm đến sống chết của Harry Potter, nhưng con cần Kẻ Được Chọn phải sống, về điểm này, người có thể yên tâm". Snape trợn mắt nhìn Draco, sau đó mới nhường đường. Sự kiên định toát ra từ Draco, ông nghĩ con trai nuôi của ông hẳn là đang ý thức được những việc mình đang làm.

Khi Draco đến Bộ Phép Thuật, khắp nơi đều vang lên âm thanh của các thần chú đập vào tai, tan hoang tàn nát, cậu lắng nghe âm thanh phát ra từ nơi cậu muốn đến, Sở Bảo Mật, Drãi kéo chặt mũ áo choàng, cúi đầu đi thật nhanh về phía trước, Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử đang "trâu bò đánh nhau", cậu thì không có nhu cầu làm "ruồi muỗi chết". "Duro...." (Hóađá)

Một luồng sáng ập về phía Draco, Draco theo bản năng rút đũa phép hóa nguyền trong nháy mắt.

Ron Weasley....Draco chỉ biết câm nín, thằng này ăn gì mà mắt tinh thế không biết!

Ron trợn tròn mắt, bọn họ đánh một hồi ở Sở Bảo Mật, sau đó bị hai nhân viên của sở tấn công chống trả và bị rượt đuổi đến nơi đây, cậu vừa đánh vừa gọi bạn mình chạy đi, cậu không bị Tử Thần Thực Tử tấn công nên có thể mới có thể rảnh mắt mà phát hiện có kẻ lạ đột nhập.

Draco cực kì mếu máo với độ nhạy cảm linh dụ của con sóc lông đỏ này, cậu phóng qua một cái bùa choáng cực kì chính xác.  "A..." Ron bị một lực mạnh đánh bật vào tường, sau đó ngã xuống đất, nằm im re luôn.

Draco nghĩ nghĩ, chuẩn bị đi tiếp. "Ron..." một giọng nữ lo lắng đập tan ý nghĩ bỏ đi và ngăn cản bước chân của Draco. Tiếp đó là một luồng bùa chú đánh ập, cậu nhanh chân tránh né. Hermione Granger! Cô phù thủy với mái tóc xõa bung ra đang không ngưng tung ta các bùa chú sắc bén tấn công cậu.

Draco thoải mái đỡ đòn, kĩ năng và năng lực tác chiến của cậu hoen hẳn Hermione, nhưng mà cứ giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.

Muốn tấn công lại sao?

Không, Draco không làm được, nhất là khi đối diện với cô nàng đang lo lắng tới đỏ cả mắt như mắt thỏ. Hermione muôns bảo vệ Ron nên cũng không phát hiện đối phương không hề có ý công kích bọn họ, trước khi đánh nhau, cô còn cho Ron một bùa chú chữa trị. Draco dở khóc dở mếu, cậu phải nghĩ cách thoát thân mới được.

Đột nhiên, Draco thấy phía sau lưng Hermione xuất hiện một bóng người, lạy Merlin! Chết tiệt!

Draco không thể quăng ra hai bùa chú cùng một lúc, vì vậy cậu bỏ qua chú phòng ngự, và phóng ra một thần chú công kích của Hắc ám, ánh sáng đỏ từ đũa phép bay vọt ra tấn công về phía đối phương như tia chớp máu.

Hermione vừa quăng ra một bùa Diffindo, căn bản là không hề có ý thức đề phòng, bất thình lình một ánh sáng lọt vào mắt cô, là phía sau.... nó đánh về phía sau của cô. Xoay người lại, vừa lúc đó, một tên đàn ông đổ ập xuống cách cô chỉ vài bước chân. Là Amycus Caro!

Amycus bị thương, nhưng chưa chết, gương mặt dữ tợn giơ đũa phép, hắn không cần đứng lên vẫn có thể đọc thần chú.

Hermione bị tình hình chiến đấu thay đổi trong nháy mắt làm đơ người, bối rối không biết làm gì.

"Stupefy...." Draco hô to, giọng lạc đi.

Amycus Caro là giáo sư năm lớp bảy của bọn họ, là một kẻ khát máu điên cuồng, Draco không thể để hắn có cơ hội đọc ra thần chú.

Hermione mở to hai mắt, cô không hiểu đang xảy ra chuyện gì, chuyện này là như thế nào? Draco cảm thấy rất đau, khi chú Diffindo bay tới, cậu đã cố gắng dốc toàn lực để tránh đi, nhưng tay phải và cổ vẫn bị cắt trúng.

Sẽ không quá nghiêm trong nếu cậu có thể đọc được chú chữa trị, như để chứng minh đầu mình còn gắn liền với cổ, cậu vươn tay trái ra sờ sờ, máu đỏ tươi lập tức loang đầy cả tay, hình như có chút nghiêm trọng rồi?

"Ngài...." Hermione đi về phía này hai bước, người này vừa cứu cô, hơn nữa vì cứu cô mới không thể tránh thần chú của cô, Hermione là một cô gái thông minh, cô có thể đã hiểu ra được chuyện gì đó, với lại, đánh nhau lâu như vậy, cô phát hiện người này thực lực hơn hẳn mình nhưng không hề có ý công kích bọn cô, chỉ sử dụng các bùa phòng ngự "...vẫn ổn chứ?"

Không ổn chút nào

Draco khụ hai tiếng, đem mũ trùm kéo ra chút, để lộ mái tóc bạch kim và đôi mắt xám tro đặc trưng của mình:"Granger, mày có thể vì hành động ngu ngốc và sai lầm của mình mà bồi thường một thần chú chữa trị chứ?"

Draco cần giúp đỡ, nếu không cậu cảm thấy mình sẽ chết vì mất máu mất, tuy rằng cậu không nhìn thấy vết thương trên cổ, nhưng âm thanh máu chảy trên cổ rất rõ ràng, cậu vẫn trụ được tới bây giờ có lẽ là tương lai tàn khốc kia đã tôi luyện được một "Malfoy" như vậy sao?! Hermione che miệng mình, cô hoàn toàn không thể tin được, người trước mắt này sao lại là Draco Malfoy. Chúa ơi, cô suýt chút nữa là đã mưu sát bạn học rồi, cho duf không ưa thích gì nhau, nhưng đối phương cũng là học sinh của Hogwarts!, "Cậu đừng nói chuyện!" Hermione kinh ngạc rất nhiều, cuống quít chạy đến, nhìn cậu trai với cái cổ đẫm máu làm cho cô nàng vừa sợ sợ hãi nhưng lại khả chấn động:" Rất xin lỗi, rất xin lỗi......"

Cô phù thủy nhỏ tóc nâu vận động đầu óc với tốc độ nhanh nhất, vung đũa phép đọc ra thần chú.

Qua vài phút, Draco cảm giác đã khá hơn nhiều, miệng vết thương đang từ từ lành lại, cũng còn may chán vì Diffindo không phải là Nghệ Thuật Hắc Ám, nếu không các thần chú chữa trị thông thường cũng không thể ăn nhằm gì "Rồi, còn tay cậu nữa đấy." Hermione vội vàng nhìn về phía một chỗ khác.

"Không cần." Draco cầm lại đũa phép, kéo mũ trùm kín đâ7f thêm lần nữa, hạ giọng, cậu nói:"Granger, cẩn thận cái miệng của mày, nếu không mày sẽ phải rũ xương ở Azkaban vì tội giết người đấy, giết người không thành cũng là tội đấy."

Draco cố tình tại ra cảm giác nguy hiểm và đe dọa trong lơi nói của mình.

Cô gái kia không phản bác lại,  ánh mắt của cô còn dừng lại ở trên vệt máu đỏ thẫm kia.

Draco dứt khoát, quay đầu bước đi, thời gian không còn nhiều "...... Vì sao lại cứu tôi?" Hermione đưa tay giữ chặt áo choàng đối phương.

Vì sao lại cứu cô? Cậu ra rõ ràng có thể bỏ mặt mình, chứ đừng nói đến dùng cách thức hi sinh như vậy để cứu cô?

Draco bỏ tay đối phương ra, lạnh lùng nói:"Tôi chỉ không muốn giết người, cũng không muốn nhìn thấy có người chết trước mặt tôi." Thật ra, cậu rất muốn nói lời thật sự chôn giấu trong đáy lòng, thật sự muốn thổ lộ hết với Hermione, nhưng, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

Slytherin và Gryffindor.

Trước khi chiến tranh kết thúc, cậu không nên mộng ước xa vời quá nhiều.