Phá Giới

Chương 2




Cốc cốc cốc, có người gõ cửa gỗ của căn phòng nhỏ nhà thợ săn.

Thợ săn mở cửa, nhìn thấy một con hồ ly ở ngoài, miệng ngậm một con thỏ chết, thấy thợ săn, đặt con thỏ bên chân thợ săn.

"Ồ, là một con hồ ly, còn biết báo ơn?" Thợ săn thấy kẹp bắt thú dính máu, bên trong lại rỗng tuếch, bên cạnh đặt đó một bó củi, liền biết chắc là hòa thượng trên núi làm chuyện tốt, vốn cho rằng một lần về tay không, ai ngờ con hồ yêu đây lại báo ơn không giết.

Thợ săn đang đắc ý, hồ ly đã hai ba phát nhảy lên bàn, dựng chân sau đứng lên như người, lấy ra một cái lá sen, bỏ gà nướng của thợ săn vô trong, dùng lá sen gói kỹ lại, rất lão luyện buộc dây vào.

"Mày làm gì thế?" Lời ra khỏi miệng, thợ săn mới ý thức được mình thế mà lại nói chuyện với một con súc sinh.

"A Di Đà Phật." Chân trước của hồ ly chắp trước ngực, miệng phun tiếng người, "Người xuất gia không có vật ngoại thân, chỉ có thể dùng con gà này chống đỡ cho nhà ngươi. Đạo có một câu cửa miệng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Phật viết chúng sinh ngang hàng, cứu gà giống như cứu người, công đức vô lượng. Vạn mong thí chủ chớ trách." Dứt lời xách theo gói lá sen có gà nướng bên trong nghênh ngang rời đi, một mạch đi rất xa, mới nghe được tiếng thợ săn kêu sợ hãi: "Hồ ly tinh kia!!!!!"

(Ha ha, tiểu hồ ly bắt chước tiểu hòa thượng, a ha ha moe quá đi ~~)

Cái đoạn thoại kia không phải chú ngữ niệm trước khi muốn trao đổi đồ vật sao? Tiểu hòa thượng rõ ràng đã nói vậy, chẳng lẽ nó làm sai chỗ nào à? Hồ ly run rẩy lỗ tai lớn, nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra mình làm có chỗ nào không đúng, chỉ có thể nhún vai, vác theo gà nướng đi đưa cho tiểu hòa thượng.

___

Cưng à, tiểu hòa thượng không ăn gà nha ~

Tôi tu thành tinh rồi nè, Giày Độn A Dao xin kính chào quý khách ↖(^▽^)↗