Quay trở lại với Đông Phương Thiên Nguyệt, như cũ nàng lại tiến vào không gian ảo cảnh.
Lần này, lại vẫn là nàng cái kia thế giới ảo cảnh, Đông Phương Thiên Nguyệt hơi giật mình, song lại có thể ngờ ngợ đoán được này ảo cảnh diễn ra cái gì.
Đây là một ngọn đồi nhỏ, bên trên xây lên một ngôi nhà gỗ nhìn qua rất thơ, bên hiên còn trồng một giàn hồng leo đang nở rực rỡ, dưới mái hiên là một bàn trà nhỏ, bình trà còn nghi ngút khói, làn khói vòng vèo uốn lượn theo làn gió, làm khung cảnh trở nên ấm áp hơn.
Đây là Hoàng Kì Uyên khi còn nhỏ, xem qua một bộ phim, trong một phân cảnh có một bối cảnh như này liền rất thích, ba cô liền dựa theo đó mà xây dựng một ngôi nhà, này ngôi nhà cách nội thành hơn hai km.
Mỗi cuối tuần gia đình cô thường đến đây, cùng nhau trồng hoa, cùng nhau nhổ cỏ, cùng nhau nấu ăn, hôm nào mưa lại cùng ngồi dưới mái hiên ngắm mưa và uống trà, thêm một bản nhạc ballad nhẹ nhàng du dương, hạnh phúc biết mấy.....!
Trong ngôi nhà trước mắt lúc này vang lên vài tiếng cười êm tai hiền diệu của một người phụ nữ, tiếng cười hiền của một người đàn ông, và tiếng nói của một cô gái.
Từ sau khi gia đình gặp biến cố, Hoàng Kì Uyên đã không một lần trở lại nơi này, bởi vì nơi đây toàn chứa đựng những kí ức hạnh phúc nhất của gia đình cô, đầy ấp hình ảnh tươi đẹp về một cuộc sống hoàn mĩ. Chỉ cần nghĩ đến nơi đây, cô thật không sao kìm được nước mắt, nỗi nhớ ba mẹ khiến cô không thể đứng nổi.
Cô không dám đối mặt với những kí ức này, luôn đè nén chúng vào đáy lòng, ép bản thân không nghĩ đến chúng nữa.
Không ngờ hôm nay, lần nữa lại thấy khung cảnh này, tâm nàng đã không đau như cô của trước đó, phải nói là không đau như cô nghĩ mới đúng.
Là do nàng bây giờ lại có một gia đình, lại có phụ có mẫu, còn có ca ca thương yêu, vết thương đó đã được xoa dịu dần từ lúc nào không hay, nước mắt cũng không có rơi, trong lòng chỉ buồn rầu và nhoi nhói một chút thôi.....?
Hay là vì nàng giờ đã chững chạc hơn, đã mạnh mẽ và dũng cảm hơn, nên mới có thể bình tĩnh đối diện với những kí ức này?
Chậm rãi bước đến này ngôi nhà, nàng không bước vào, chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài, nhìn mọi thứ qua khung cửa sổ và nghe bên trong cuộc trò chuyện.
Tiếng cô gái vang lên, không có sự non nớt của trẻ con, không có sự trong trẻo của thanh xuân, chỉ có sự êm nhẹ và trưởng thành, nàng nhận ra, đây là giọng nói của Hoàng Kì Uyên năm hai mươi lăm tuổi.
Đây là chấp niệm trong lòng nàng trước khi chết, ba mẹ vẫn khoẻ mạnh bình an bên cô.
"Ba mẹ, con vừa sắp xếp một chuyến nghỉ dưỡng ở Ha Oai, tuần sau chúng ta cùng nhau đi nhé!"
Tiếng nói hiền từ của người đàn ông trung niên vang lên, gương mặt ông tuy đã có nếp nhăn nhưng vẫn đầy xán lạn, ánh mắt ông sáng ngời đầy anh minh, khí chất phong trần sương gió càng làm ánh mắt người khác phải dừng lại: "Được, nếu đã đi nghỉ dưỡng thì vài ngày nữa ba phải đưa mẹ con đi mua sắm, mỗi lần đi du lịch mẹ con lại cứ muốn mặc đồ mới"
Trong lòng Hoàng Kì Uyên, ba cô vẫn luôn là một hình tượng tuyệt vời như thế! thể như rằng trong cả thế giới, ông là người đàn ông mạnh mẽ nhất, là người cái gì cũng giỏi, cũng là người tình cảm nhất, tinh tế và biết quan tâm.
Quá hoàn mỹ để diễn tả một con người!