Phá Đảo Thương Khung: Phế Vật Nghịch Chuyển

Chương 127




Hồng Phong học viện cổng lớn sừng sững thẳng tắp phá vân, điêu khắc hình tượng Long Phượng uốn lượn bay quanh thân cột, Long Phượng trong miệng còn ngậm Hồng Ngọc, hồng sắc quang mang loé lên tạo ra một loại khí phách yêu dã.

Hồng Phong hai chữ được khí phách khảm trên cổng lớn, trên chữ còn lưu lại khí tức áp người, uy áp cường đại đánh sâu vào con người ta tâm trí, khiến đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi cùng kính trọng.

Lúc này còn rất sớm nên chỉ có lác đác vài người ra ra vào vào, xoè hai bàn tay đếm cũng không đầy, tầm sáu bảy người gì đó.

Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không để ý lắm, bước chân bước vào trong học viện, vừa vào liền cảm nhận một cổ thiên địa linh khí thực nùng, cũng phải nùng hơn bên ngoài gấp ba lần đi!

Nhìn quanh một vòng đánh giá nơi này, chỉ lấy đây là khoảng sân cực đại, phải lớn hơn cả Đông Phương Gia của nàng gấp mười lần a!

Nhìn đến xa xa là những dãy nhà kiên cố, những ngọn tháp cao lớn chọc trời, những đài đấu rộng lớn khảm đầy ma hạch, nhìn qua kiên cố cực kì.

Phía sau những kiến trúc của Hồng Phong học viện còn lộ ra những cánh rừng sắc xanh, tùy ý còn có một số đệ tử cưỡi phi hành thú hoặc ngự kiếm phi hành mà đi, còn có muôn loài chim chóc bay lượn khắp nơi, trông rất là náo nhiệt.

Trên sân có một lão giả tóc bạc phơ, trên người thanh y thêu lên lá phong hình thù, mái tóc bạc được vấn lên gọn gàng, trước mắt lão còn có một đại thạch bàn, trên bàn là những quyển trúc thư(1) màu nâu nhạt, nhìn số lượng cũng ít nhất cũng phải bảy tram, còn có một loại đặc thù bút ngọc.

Trúc thư tuy là làm bằng tre đơn giản, màu nâu không bắt mắt nhưng lại ẩn ẩn một cổ tinh thuần mộc khí, khẳng định không phải tầm thường tre!

Lúc này, có một nữ tử đến trước mặt lão giả, hai người đối đáp gì đó, sau đó lão giả lấy một quyển trúc thư, cẩn thận ghi chép, rất nhanh đã xong, sau đó đưa quyển trúc thư cho cái kia nữ tử.

Này hẳn là báo danh đi?

Nàng không chắc lắm, liền đứng tại chỗ quan sát.

Lại có mấy người đi đến chỗ kia lão giả, mọi thứ lặp lại giống như nữ tử trước đó, đối đáp, ghi chép, đưa trúc thư.

Cuối cùng Đông Phương Thiên Nguyệt cũng chắc đây là đang báo danh, cũng chậm rãi đi chỗ kia lão giả.

Lão giả đang cúi người kiểm kê trúc thư, liền nhận thấy một bóng người đứng ở mình trước mặt, chậm rì rì ngẩn mặt lên, hỏi:

"Ngươi là báo danh bảng tu sĩ hay Đan Dược sư?"

"Có thể báo cả hai sao?" Cả hai đều đối nàng quan trọng, tuyệt không thể bỏ qua cái nào!

"Có thể, đầu tiên báo ra tên tuổi" Lão giả chỉ là kinh ngạc một chút, cũng không phải thực khó tin, dù sao thì cứ cách vài lần chiêu sinh lại gặp một người vừa tu luyện thực lực vừa là Đan Dược sư, đây cũng không phải là lần đầu nên cũng không có gì khó tin.

"Vãn bối gọi Đông Phương Thiên Nguyệt, hai tháng sau sẽ đến sinh thần mười ba tuổi"

"Hảo, tiếp theo là đến từ đâu? nói rõ là nào quốc gia, hiểu sao?"

"Ân, vãn bối xuất từ Đông Phương gia tại Thanh Phong trấn thuộc Thanh Thiên Quốc "

"Được rồi, tiếp theo là thực lực cùng trình độ luyện đan"

"Vãn bối vừa đột phá Ngự Thiên Cảnh sơ kì không lâu, trình độ luyện đan là Đan Dược sư nhị cấp" Đông Phương Thiên Nguyệt từ trước khi bước vào Hồng Phong học viện đã nhờ Hỗn Nguyên giúp nàng che đậy thực lực, chỉ thể hiện ở Ngự Thiên cấp bậc, còn luyện đan trình độ nhìn qua không kiểm tra được, đến khi động tay luyện đan mới có thể biết, nên là nàng không cần che đậy, nói là Đan Dược sư nhị cấp lão giả cũng sẽ không biết nàng thật hay giả.

Dù sao thì che đậy thực lực cũng rất tốt, nàng vẫn là hiểu được đạo lý Ngọc thụ vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả chi(2).

Trên đời này có rất nhiều thiên tài, nhưng không nhiều cường giả, chính là bởi vì thiên phú quá cao, khiến những người khác cảm giác nguy cơ bị ảnh hưởng đến địa vị, liền sẽ phóng đao diệt trừ, nên là thiên tài chết non vẫn luôn đếm không xuể.

_________

Chú thích:

(1) Trúc thư: hay còn gọi là thẻ tre, được làm từ tre già, mỗi thẻ tre rộng khoảng bằng chiều rộng ngón tay, được nối với nhau bằng một sợi dây, hình ảnh minh hoạ:

(2)Ngọc thụ vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả chi: Cổ thụ trong rừng bị gió thổi đến đổ, chim lớn vừa xuất hiện liền bị người người săn giết, đại loại là kiểu giỏi quá sẽ bị người ganh ghét hãm hại, nên là chị phải thu thu lại chút cho đỡ bị ghét ấy.