Peter Pan Và Cinderella

Chương 7: Anh Thân Anh Thân Anh Thân Nhất




*

Vương Siêu không cảm thấy mình ngây thơ chút xíu nào, chỉ nghĩ rằng không thể để Tạ Trúc Tinh thân thiết với Quý Kiệt được, ít nhất không thể thân hơn mình. Hắn ngụy biện vô cùng hùng hồn, “Hai ta quen nhau trước tiên, mấy người bọn họ đều là người ngoài, người ngoài thôi em hiểu không hả? Em đừng nghe người ta gọi một tiếng “anh” đã xem bọn họ là người nhà, họ từng ăn chung nồi với em sao? Từng uống chung rượu với em sao? Từng cùng nhau sờ ngực silicon sao?”

Tạ Trúc Tinh nghe hết nổi, cắt ngang, “Cái gì cùng nhau? Là anh sờ, tôi nhìn.”

Vương Siêu nói, “Tóm lại là chưa từng thân nhau như anh với em.”

Tạ Trúc Tinh không thèm để ý tới hắn nữa, ngồi chồm hổm dưới đất quay lưng lại, lấy đồ trong valy ra ngoài.

Vương Siêu không vui nói, “Em có nghe thấy không?”

Tạ Trúc Tinh, “Nghe rồi.”

Vương Siêu, “Nghe gì?”

Tạ Trúc Tinh không muốn chọc giận hắn, đáp, “Anh thân anh thân, anh thân nhất.”

Vương Siêu hài lòng ngồi trên giường, không biết lôi từ đâu ra một cây gậy đấm bóp, vừa gõ bộp bộp lên bắp đùi mình vừa nói, “Bạn thân êi, em dọn xong thì lấy đồ ra giúp anh luôn nha, anh lười di chuyển lắm, tay với chân đều đau.”

Gậy đấm bóp:3

Tạ Trúc Tinh, “…”

Người khác là tới tập huấn học hành, cậu lại có cảm giác như mình tới trông trẻ.

Lại còn là một đứa trẻ to xác vừa ngốc vừa không biết xấu hổ.

Vừa thay đổi hoàn cảnh sống và bạn cùng phòng mới nên các thành viên trong hai phòng còn lại đều rất hưng phấn, tiếng cười nói mơ hồ truyền tới không ngừng.

Vương Siêu cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ, sau khi tắm xong liền đi lòng vòng trong phòng tự sướng.

Tạ Trúc Tinh đang nhắn WeChat với mẹ, nói cho bà biết cậu vừa đổi chỗ ở, cũng hỏi thăm tình hình ca phẫu thuật của cha cậu, nhìn tin nhắn báo tất cả mọi việc đều ổn liền không tự chủ lộ ra nụ cười.

Vương Siêu tự sướng xong thấy cậu cười liền hỏi, “Tán dóc với ai vậy? Vui vẻ thế này, là bạn gái em à?”

Đúng là hết chuyện nói, tâm trạng vui vẻ của Tạ Trúc Tinh nhất thời bay mất, “Không phải, là mẹ tôi.”

Vương Siêu lại hỏi, “Bạn gái em đâu? Không phải hai người sống chung hả? Em dọn tới đây thì cô ta ở một mình à?”

Tạ Trúc Tinh chẳng muốn kể chuyện riêng của mình cho hắn biết nên đáp, “Cô ấy cũng tìm chỗ mới chuyển đi.”

Vương Siêu không nói tiếp chuyện này nữa, cởi dép nằm xuống giường hưng phấn nhịp chân, “Anh chưa từng ngủ với con trai đâu, em ngủ với con trai chưa?”

Tạ Trúc Tinh, “… Hả?”

Vương Siêu tiếp, “Lúc bảy, tám tuổi anh từng ngủ với anh cả của anh, chỉ đái dầm một lần mà ổng đập anh một trận rồi từ đó không chịu ngủ chung với anh nữa.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Cậu hỏi, “Trước giờ đi học anh chưa bao giờ ở ký túc xá à?”

Vương Siêu đáp, “Chưa bao giờ, điều kiện quá kém, hơn nữa anh với các bạn học nam cũng không hợp, bọn họ đều không thích anh.”

Tạ Trúc Tinh thầm nghĩ, có quỷ mới muốn nhìn thấy anh.

Vương Siêu, “Duyên với con gái của anh còn tạm được, nhưng mà con trai thì không, từ nhỏ đến lớn chẳng hợp được bao nhiêu người, lên đại học mới có một… Quên đi, cũng không phải cc gì tốt đẹp.”

Tạ Trúc Tinh lại muốn nói, chứ anh nghĩ mình tốt tới mức nào?

Vương Siêu xoay người nằm thoải mái trên giường, nghiêng mặt sang nhìn cậu tưng tửng nói, “Anh cảm thấy em tốt vô cùng.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu không nói nữa, xoay mặt sang bên kia, “Anh ngủ đây.”

Tạ Trúc Tinh, “… Ừm.”

Cậu nhắn một tin cuối cùng cho mẹ, sau đó tắt đèn rồi cũng nằm xuống.

Trước khi thiếp đi, trong lòng cậu còn đưa ra hai lời bình cặn kẽ về Vương Siêu: Là một đứa trẻ bị nuông chìu đến hư, miệng hơi tiện một chút, không biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác; có điều tâm địa không xấu, xét theo một cách khác quả thực có thể xem là ngây thơ.

Cậu cũng không biết vì sao Vương Siêu lại quý mình như vậy, thậm chí cậu còn chẳng biết rõ bối cảnh sau lưng hắn là như thế nào, chỉ có thể nhìn ra được nhà hắn khá có tiền.

Duy trì quan hệ tốt đẹp với người này thì cậu cũng đâu thua thiệt gì.

Ý nghĩ này chỉ duy trì được mấy tiếng, tới khi cậu thấy Vương Siêu nằm ỳ ra.

Tạ Trúc Tinh ra ngoài chạy bộ về liền vọt vào tắm, nhìn thời gian thấy không còn sớm nên bắt đầu gọi Vương Siêu dậy, kêu mãi đến lúc bốn thành viên khác đều lục tục xuống giường rửa mặt xong hết, hắn vẫn còn nằm lỳ trên giường ngủ như heo chết.

“Xe của công ty tới bây giờ đó,” Tạ Trúc Tinh lại gọi hắn lần nữa, “anh không dậy sẽ muộn mất.”

Vương Siêu vẫn cứ nhắm mắt, kéo chăn che đầu.

Tạ Trúc Tinh gọi nãy giờ đã có chút sốt ruột, tự tay xốc chăn lên.

Vương Siêu chỉ mặc quần lót màu trắng, nằm yên rầm rì vài tiếng, chẳng biết đã tỉnh hay chưa nhưng thanh âm lại nhanh chóng im bặt.

Tiếng điện thoại trong phòng khách vang lên, Trình Diệu nhận rồi đứng ngoài hô, “Xe tới, chúng ta phải nhanh lên chút!”

Vương Siêu chẳng động đậy gì.

Tạ Trúc Tinh đã hơi bực mình, cậu chưa từng thấy người trưởng thành nào còn ngủ nướng tới mức này. Giờ mà cậu bỏ lại Vương Siêu tự đi cũng không được, bạn cùng phòng người ta đều có thể yên ổn đi chung với nhau, sao đến phiên cậu lại không thể?

Cậu đứng bên cạnh giường nhìn vài giây, nói ra một câu mà chính mình cũng thấy nổi da gà, “Anh còn không chịu dậy thì từ nay về sau tôi sẽ không thân với anh nữa, hôm nay tôi lập tức dọn sang ở cùng Quý Kiệt.”

Nói xong liền làm bộ muốn đi.

Vương Siêu “vụt” một phát bật dậy hét lớn, “Em dám!”

Tạ Trúc Tinh, “Vì sao lại không dám?”

Vương Siêu, “Anh dậy anh dậy anh dậy, anh dậy còn không được sao?”

Hắn trề môi lầm bầm mặc quần áo, oán giận, “Em còn đáng ghét hơn anh của anh nữa, gọi một lần là được rồi, sáng sớm mà kêu tới 800 lần, lỗ tai anh cũng sắp bị em gọi thành kén luôn nè… Quần anh đâu?”

Tạ Trúc Tinh nhặt quần của hắn dưới đất lên, nghi ngờ hỏi, “Anh của anh gọi một lần mà anh đã dậy?”

Vương Siêu đáp, “Ổng chỉ gọi một lần, anh mà không dậy được là ổng đạp anh liền. Em xem, sáng sớm hôm qua ổng mới đạp anh nè.”

Hắn cong người kéo quần xuống một chút, cho Tạ Trúc Tinh nhìn vết ứ máu trên mông mình.

Tạ Trúc Tinh, “…” Ai thèm xem mông của anh?

Vất vả lắm sáu người mới ra được khỏi cửa, vào thang máy trong im lặng, chẳng ai nói lời nào. Tới người chậm hiểu như Vương Siêu cũng biết người ta có thành kiến với mình.

Hắn cực kỳ không phục, chẳng phải là dậy trễ thôi sao? Có điều hắn cũng không muốn bắt chuyện, liền nhích lại gần Tạ Trúc Tinh hơn một chút.

Vừa xuống dưới lầu Tạ Trúc Tinh đã lập tức xin lỗi ông anh tài xế xe bảo mẫu.

Có vẻ như Đoạn Nhất Khôn đã báo trước cái gì, tài xế chỉ cười ha hả chứ không hề khó chịu, còn xuống xe mở cửa giúp bọn họ.

Vương Siêu đâu thèm để ý tới người khác, tự lên xe trước ngồi vào hàng bốn chỗ cuối cùng.

Các thành viên khác lên xe đều ngồi ở phía trước.

Tạ Trúc Tinh là người cuối cùng, xe tám chỗ chỉ còn lại ba chỗ hàng cuối.

Theo lịch của công ty thì xe chạy phải vài chục phút, giờ này đang kẹt xe, vừa đi vừa dừng cũng phải nửa tiếng.

Vương Siêu nằm xuống băng ghế, gối lên chân Tạ Trúc Tinh ngủ thêm nửa tiếng.

Ngày lại ngày, chỉ chớp mắt mà kỳ tập huấn một tháng đã qua được một tuần.

Vương Siêu cũng quen dần với giờ học vũ đạo, mặc dù vẫn là người mới, nhảy chỉ tạm được nhưng ít ra lúc dãn gân sẽ không khóc nữa.

Cái chính là chưa khắc phục được tật lười biếng, sáng nào cũng phải đợi Tạ Trúc Tinh thúc giục mới chịu thức dậy, đi học thì chỉ cần giáo viên không để ý tới hắn là hắn sẽ bắt đầu lười biếng ngay, lại còn muốn dụ dỗ Tạ Trúc Tinh lười biếng cùng hắn.

Đoạn Nhất Khôn thường hay đến xem bọn họ luyện tập, cảnh thường thấy nhất là Tạ Trúc Tinh nghiêm túc tập nhảy còn Vương Siêu quơ quơ quào quào loạn xạ bên cạnh; Tạ Trúc Tinh luyện giọng còn Vương Siêu ngồi cạnh nhép miệng theo không hề phát ra tiếng; Tạ Trúc Tinh luyện đàn còn Vương Siêu tựa trên vai người ta ngủ chảy cả nước miếng.

… Nhưng mà cái này đã vượt xa mong đợi của Đoạn Nhất Khôn đối với Vương Siêu rồi, ít nhất hắn còn chưa trốn học.

Hôm ấy được tan tương đối sớm, chưa tới tám giờ đã giải tán, cả bọn xuống dưới chuẩn bị lên xe về ký túc xá.

Vương Siêu lại không chịu lên xe, nói, “Các cậu đi đi, tôi phải về nhà lấy ít đồ.”

Tài xế đáp, “Không thì nhân tiện chở cậu về luôn? Nghe nói nhà cậu cũng không xa.”

Vương Siêu, “Không cần, xe tôi đang nằm trong bãi đỗ xe.”

Người khác lên xe hết, Tạ Trúc Tinh vẫn là người cuối cùng. Vương Siêu kéo cậu lại, “Em đừng về, đi chung với anh đi.”

Tạ Trúc Tinh không muốn tới nhà hắn, tìm đại một lý do, “Tôi không đi được, mẹ tôi nói tám giờ muốn gọi video với tôi.”

Vương Siêu ôm lấy vai cậu không cho cậu đi, “Ở đâu mà không thể gọi video? Wifi nhà anh mạnh lắm.”

Tạ Trúc Tinh không thể làm gì đành khoát tay bảo, “Vậy mọi người về trước đi.”

Ai ngờ Vương Siêu lại lái xe tới quán bar.

“Không phải anh nói muốn về nhà à?” Tạ Trúc Tinh cạn lời, “Đây là nhà anh?”

Vương Siêu đắc ý đáp, “Đây cũng xem như là một nửa nhà anh.”

Tạ Trúc Tinh, “Anh Khôn mà biết sẽ mắng anh đó.”

Vương Siêu, “Mắng chút cũng không đau không nhột, mấy ngày nay anh giống như chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ vậy, cả ngày ở cùng một chỗ với đống đàn ông mấy người, nếu không được chơi đùa chút thì chắc anh cong luôn.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Cậu cởi dây an toàn, “Tự anh đi mà chơi! Tôi về đây.”

Vương Siêu kéo cậu lại nói, “Biết em trung trinh một lòng với bạn gái rồi, anh không bắt em phải chơi chung với anh, cứ coi như em tới uống hai ly đi.”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Tôi cũng không muốn uống rượu.”

Vương Siêu cười hì hì, “Vậy thì không uống, lát nữa anh cũng không cần gọi tài xế lái thay, đỡ rách việc.”

Hắn nắm lấy cánh tay Tạ Trúc Tinh lắc lắc, “Tiểu Tạ, Tiểu Tạ tốt, em đi cùng anh đi! Anh chơi một mình không vui chút nào hết.”

Tiểu Tạ tốt không còn cách nào ngoài vào trong cùng hắn.

Nói ra thì khí chất của hắn quá hợp với nơi lộn xộn này, hé mắt nhìn cũng biết đây là một kẻ không thiếu tiền chỉ thiếu thông minh, mới ngồi xuống đã dụ tới mấy cô mặc váy trễ ngực mặt trang điểm dày cui.

Vương Siêu chọn một người vừa mắt nhất trong đám này, mấy người còn lại thấy ăn không được liền bỏ đi hết.

Tạ Trúc Tinh không uống rượu mà gọi ly nước chanh, xiên một miếng dâu tây nhỏ trên bàn lên ăn.

Vương Siêu dẹo dẹo với cô nàng kia chốc lát thì kề tới lặng lẽ nói thầm gì đó vào tai cô ta, cô ta liền cười duyên đánh hắn một phát.

Vương Siêu bảo Tạ Trúc Tinh, “Em ngồi đây chút nha, muốn gọi gì cứ tùy ý, anh sẽ quay lại ngay.”

Tạ Trúc Tinh gật đầu.

Vương Siêu ôm eo cô nàng kia, cùng nhau ra khỏi quán bar.

Tạ Trúc Tinh cho rằng hắn chỉ đi mua gì đó dụ cô ta vui vẻ, kết quả đợi gần một tiếng mà cả hai vẫn chưa quay lại.

Cậu không muốn chờ nữa, gọi phục vụ tới tính tiền rồi chuẩn bị về trước.

Mới ra khỏi cửa quán bar thì Vương Siêu về tới nơi, đèn ngoài cửa sáng hơn bên trong, khuôn mặt hắn hơi hồng hồng, hỏi cậu, “Em đi đâu vậy?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Chứ anh thì sao? Cũng gần mười một giờ rồi, chúng ta phải về.”

Vương Siêu, “Anh vào tính tiền đã.”

Tạ Trúc Tinh kéo hắn, “Tính rồi, đi thôi.”

Vương Siêu vỗ vai cậu đi lấy xe, cười hì hì nói, “Hôm khác anh sẽ mời em một bữa ngon.”

Mỗi lần Siêu kể về anh cả là thấy kể chuyện ăn đòn =))) Tuổi thơ đau thương =))