Lục Yên Nhiên quay lại đình.
Bảo vệ đằng sau cô ấy rời đi khi thấy cô ấy vào đình. Bọn họ là bảo vệ nhà họ Lục, lúc internet bùng nổ tin xấu của Kim Nhất Phàm, chủ tịch Lục lo con gái gặp chuyện trong tổ tiết mục, nên cho người đến bảo vệ cô ấy.
Bây giờ, cô ấy quay lại đình.
Các khách mời đều ở đó.
Cứ như không ai quan tâm hành tung của Lục Yên Nhiên, mọi người nói chuyện cứ như chưa có gì xảy ra, bàn luận mời ai đến thay thế cho Tề Bách.
Người được nhắc nhiều nhất là Hứa Tri Tình, cô ấy và Luc Yên Nhiên đều là tiểu hoa, hai người có quan hệ cạnh tranh, thường hay cãi nhau khi gặp mặt, như vậy có thể kiếm được chút trò hay.
Chuyện Tề Bách đạo nhạc Kim Nhất Phàm, chuyện Lục Yên Nhiên từng giúp gã trào phúng cậu đều bị quên đi nhẹ nhàng, không ai nhắc tới.
Nhưng Lục Yên Nhiên không thoải mái.
Tại sao chứ?
Cô ấy làm sai cơ mà! Tề Bách chịu trừng phạt rồi, cô ấy cũng nên chịu trừng phạt chứ?
Cô ấy đi tới trước mặt Kim Nhất Phàm, “Kim Nhất Phàm!”
Kim Nhất Phàm hoảng sợ, hạt dưa trong miệng rơi xuống đất, “Sao đấy! Đừng đột nhiên hét lớn vậy được không?”
Sau đó, cậu thấy vị đại tiểu thư nhà giàu này lại cúi người 90 độ với mình!
Kim Nhất Phàm:!!!
Đều trong một giới nhà giàu với nhau, cậu từng nghe tên tuổi của cô ấy, Lục Yên Nhiên đã bao giờ khom lưng với ai đâu chứ?
Lục Yên Nhiên lớn tiếng nói: “Xin lỗi! Lúc trước là tôi sai! Tôi không nên mắng cậu!”
Kim Nhất Phàm sửng sốt hai giây mới ý thức cô ấy nói gì, nhẹ giọng đáp, “Tôi biết rồi.”
Sau đó cậu ấy làm như chẳng có gì xảy ra, tiếp tục vui vẻ bàn luận mời ai đến tham gia show cùng Tạ Tri Hành và Bạch Húc Xương.
Cứ vậy á? Hết rồi à?
Lục Yên Nhiên ngẩn người.
“Cậu không phải… mắng tôi một trận à? Hoặc đánh tôi một trận cũng được!”
Kim Nhất Phàm buông hạt dưa trong tay, buồn cười: “Lục Yên Nhiên, hai ta không thù không hận, mắc gì phải đánh cô?”
Lục Yên Nhiên vội nói: “Nhưng trước đó tôi giúp Tề Bách mắng cậu á!”
Kim Nhất Phàm im lặng một hồi lâu.
“Cô mắng không sai.”
Giọng nói của cậu lạnh nhạt, “Cô nên mắng một người đạo nhạc. Đạo nhạc không đúng mà.”
Lục Yên Nhiên càng khó hiểu: “Nhưng cậu không đạo nhạc… Là Tề Bách vu oan cho cậu! Tôi nghe gió thành bão, chỉ biết tin anh ấy, là lỗi của tôi mà!”
Lục Yên Nhiên càng nói càng cúi đầu tự trách.
Kim Nhất Phàm nhsn vai, “Thật ra tôi cũng từng nghĩ đến, năm đó tôi bị cư dân mạng ép rời showbiz, tôi có nên trách bọn họ không.”
“Nhưng đặt tôi vào trường hợp là họ, nếu Tề Bách đạo nhạc tôi rồi bị tôi tung ra, tôi cũng hi vọng có người mắng chếc ổng.”
“Có đôi lúc, cư dân mạng là anh hùng bàn phím, nghe gió thành bão nên gây ra hậu quả xấu. Nhưng 5 năm trước, Tề Bách ra album trước tôi thật. Nếu tôi là người qua đường, tôi cũng cảm thấy Trương Tam đạo nhạc.”
“Cho nên….”
Kim Nhất Phàm nhìn Lục Yên Nhiên dịu dàng: “Tôi thấy chuyện này chỉ có thể trách Tề Bách, vì anh ta làm sai, có thể trách tôi vì không có năng lực chứng minh bản thân trong sạch từ trước. Nhưng chuyện này không thể trách các cô được.”
“Bài trừ đạo phẩm luôn là việc đúng đắn mà!”
[Trời ạ! Phàm Phàm dịu dàng quá!]
[Huhu, trải qua nhiều chuyện vậy mà cậu ấy vẫn đối xử với thế giới này rất tốt! Kim Nhất Phàm đúng là cậu bé dịu dàng nhất quả đất!]
[Lúc cậu ấy nói vậy, lòng tôi rung động luôn á! Rất ấm áp đó! Yêu rồi!]
[Lúc trước cậu ấy bị mắng thảm vậy, sau đó chỉ trách Tề Bách trách bản thân, không trách người khác, trời ạ, cậu ấy quá dịu dàng, tôi còn muốn đu luôn á!]
….
Lục Yên Nhiên ngơ ngẩn nhìn cậu.
Sau đó cô ấy òa khóc, nước mắt làm hỏng lớp make-up của cô ấy.
Kim Nhất Phàm luống cuống chân tay.
Sao thế này? Cậu có trách Lục Yên Nhiên đâu? Sao lại khóc rồi!
Con gái quả nhiên là giống loài khó hiểu nhất thế giới!
“Huhu… Kim Nhất Phàm, sao cậu lại tốt thế!” Lục Yên Nhiên khóc lóc thảm thiết, “Tôi chỉ tưởng cậu là chấn bé đù, không ngờ cậu lại dịu dàng như thế!”
Kim Nhất Phàm:???
Chấn bé đù cái gì??? Ông đây là trai lạnh lùng bước ra từ truyện tranh nhá!
[Hahaha, cô Lục đang khen người đó hả?]
[Tui đang cảm động vì bé Phàm dịu dàng! Giây sau thì cười ha hả, cô nàng họ Lục này là sinh vật gì thế?]
[Lục Yên Nhiên quả nhiên là anti-fan của Nhất Phàm ó, miêu tả quá chuẩn!]
[Đúng thế, fans ngại chọc thủng cái bản chất chấn bé đù của bé, mỗi cô Lục ngay thẳng thui!]
[Nghệ sĩ nữ ngay thẳng không não x Ca sĩ nam mặt xụ chấn bé đù, CP chị em này cũng cute đó!]
[Ngoài lề tí, xét thấy gần đây nhà của anh Tề Bách sụp rồi, phần lớn fans không có nhà về. Sau khi nhóm fans của Kim Nhất Phàm bàn bạc với nhau, quyết định thu nhận các fans không nhà về của Tề Bách. Bé Phàm nói rồi, bài trừ đạo phẩm không sai, chỉ cần sửa lại kịp thời thì chúng tôi vĩnh viễn chào đón các bạn!]
[Ủng hộ! Mau tới đi! Lục Yên Nhiên làm phản rồi mà mấy người còn không mau chui vô?]
[Một tiếng trước: Fans Tề Bách và fans Kim Nhất Phàm là hai bên đối địch! Một tiếng sau: Hóa ra là người một nhà!]
….
Lục Yên Nhiên khóc một hồi lâu, khóc mệt, lau sạch nước mắt trên mặt, cầm cushion ra dặm lại lớp trang điểm.
Kim Nhất Phàm luống cuống an ủi:????
Con gái lật mặt nhanh vậy hả? Giây trước khóc huhu giây sau đã make up lại rồi?
Lật sách còn không nhanh vậy đâu ó!
Nhưng cậu vẫn thở phàm nhẹ nhõm.
Lục Yên Nhiên vừa make-up vừa nói: “Kim Nhất Phàm, thật ra hồi trước tôi nghi ngờ cậu không phải là Trương Tam đó.”
Kim Nhất Phàm nhìn Lục Yên Nhiên khó hiểu, vẻ mặt đúng kiểu, cô mù rồi à? Tôi và Trương Tam giống nhau như đúc, trừ cái bộ lông xanh trên đầu thôi á!
Nhưng sợ chọc cô ấy khóc lại, cậu bình tĩnh nói: “Tại sao?”
“Bởi vì tính cách.” Lục Yên Nhiên nói, “Nói thật, tính của cậu không giống như là… người đã bị vu oan là kẻ đạo nhạc.”
[Nghi vấn của cô ấy cũng là của tui!]
[Đúng thế! Lúc hai người họ chung khung hình, cậu ấy rất bình tĩnh!]
[Nếu tôi là cậu ấy, tôi sẽ hận Tề Bách lắm, càng đừng nói là đứng chung khung hình! Nhưng cậu ấy cứ như… không có gì xảy ra vậy!]
[Cậu ấy còn có tâm trạng cãi nhau với Tạ Tri Hành cơ, tâm lý vững ghê!]
[Kim Nhất Phàm bị đổi hồn hả? Nếu không một cậu nhóc hai mươi tuổi sao mạnh mẽ thế được?]
…
Kim Nhất Phàm im lặng một hồi.
Mạnh mẽ ư?
Thật ra không ai có thể xem như chưa có gì xảy ra.
Nhưng thời gian khó khăn nhất đã qua, hiện tại chỉ bảo cậu đứng cạnh Tề Bách quay show mà thôi.
Kim Nhất Phàm nhớ đến năm mười lăm tuổi, cậu vừa học xong cấp 2, lấy chứng minh giả tham gia [Ca sĩ sáng tác] mùa 2.
Cậu tràn ngập mong đợi, không ngờ lại nhận một gáo nước lạnh, còn bị cư dân mạng chửi.
Trên đường về nhà, cậu cảm thấy mọi người đều nhìn mình, rồi nhìn điện thoại sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cậu hổ thẹn cúi đầu.
Rõ ràng cậu không sai, nhưng cậu không dám ngẩng đầu.
Trở lại nhà, Kim Nhất Phàm cứ nghĩ, Tạ Tâm Dao và Kim Hồng Huy biết chuyện này, sau đó an ủi cậu.
Nhưng mà không có.
Tạ Tân Dao chỉ nói, “Hôm nay còn lại đi phá nhà ai nữa đấy?”
Sau đấy gọi Tạ Tri Hành đến dạy cho cậu.
Tạ Tri Hành cũng nghe theo, lúc đó anh không có việc gì nên mới đi tới nhà sách mua mười mấy quyển bài tập, đưa cho cậu làm quà nghỉ hè.
Kim Nhất Phàm:???
Cậu tức muốn chết!
Cậu đang bị người ta vu oan đạo nhạc, bị cư dân mạng chửi kia kìa! Mấy người này không biết à? Còn ép cậu làm bài tập!
À, không chỉ vậy, gần đây đầu bếp về quê, tên Tạ Tri Hành chết tiệt không biết nấu cơm nên ép cậu học!
Bọn họ là người nhà đó à?
Bọn họ không phải là người!
Nhưng Kim Nhất Phàm không muốn nói, không muốn cho người nhà thấy cái cảnh mình thảm hại như thế.
Vì vậy, hai tháng hè ngắn ngủi, cậu chỉ có học và học thôi!
Khổ lắm đó!
Thời gian đó rất bận rộ, chỉ cần cậu rảnh thì Tạ Tri Hành sẽ kiếm việc cho cậu làm.
Anh thì mốc meo vì không có việc làm, thế nên tới tra tấn cậu!
Ngày nào cũng bận muốn chết!
Dần đà, cậu quên mất chuyện đạo nhạc.
Cho tới một ngày, cậu xé quyển bài tập, tính trèo tường đi chơi gêm.
Vừa lúc đi ngang qua vườn, nghe cuộc nói chuyện của Tạ Tri Hành và Tạ Tân Dao.
Giọng của bà lo lắng, “Bé Phàm còn buồn chuyện thi đấu không?”
Tạ Tri Hành an ủi: “Ngày nào vừa trèo lên giường đã ngáy khò khò, sao có thời gian nghĩ tới chuyện khác?”
Tạ Tân Dao thở dài: “Nhưng lại khiến con chịu thiệt. Con vì bé Phàm mà bỏ qua cơ hội đóng phim của đạo diễn Lý…”
Tạ Tri Hành vỗ vai Tạ Tân Dao: “Cô, Nhất Phàm là em trai con, đây là chuyện con phải làm. Con sẽ cho người đi tra chuyện này, xem có chứng cứ chứng minh nó không đạo nhạc không. Con nghĩ một thời gian nữa nó sẽ tốt hơn thôi.”
Kim Nhất Phàm vốn đang định trèo tường dừng lại.
Hốc mắt ươn ướt.
Thì ra họ biết, nhưng lại giả vờ như không biết.
Ai cũng đang dùng cách của mình để giúp cậu thoát khỏi bãi bùn kìa.
Bọn họ thậm chí còn không hỏi cậu “Có phải con đạo nhạc không?”.
Bởi vì trong suy nghĩ của họ, không có khả năng đó.
Quay lại bây giờ.
Kim Nhất Phàm nhìn Lục Yên Nhiên cười: “Không phải không ảnh hưởng, chỉ là đã qua rồi.”
Giây phút cậu bất lực nhất, có người cùng cậu trải qua thời gian tệ hại đó. Vậy mỗi ngày trong tương lai sẽ càng tốt hơn thôi.
Cả đình yên tĩnh lại.
Gió từ nơi nào thổi đến, khiến lá cây của hai cây cổ thụ kêu xào xạc.
Lát sau, giọng của Bạch Húc Xương đánh vỡ sự yên tĩnh này, “Nói vậy, sau này Nhất Phàm không là diễn viên nữa, là ca sĩ rồi đó ~”
Kim Nhất Phàm ngẩn ngơ.
Từ sau chuyện 5 năm trước, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ quay lại giới âm nhạc.
“Em… không biết.” Kim Nhất Phàm có chút ngẩn ngơ.
“Có thể làm diễn viên kiêm ca sĩ mà! Trong showbiz có không ít người làm cả hai!” Lục Yên Nhiên buông tay dặm phận xuống, vỗ vai cậu, “Cậu yên tâm! Đợi cậu ra album, chị đây sẽ mua mấy trăm đĩa, coi như đền bù cho cậu!”
“Bé Cầu cũng ủng hộ anh Phàm!” Bạch Cầu Cầu chạy đến ôm đùi cậu, “Anh Phàm hát hay lắm luôn! Bé Cầu thích!”
Bạch Húc Xương: “Tới đó cần đội thu âm thì tìm anh, anh cũng là người đứng đầu giới OST, cái này anh biết!”
Lục Yên Nhiên: “Có thể tìm tôi để PR! Tập đoàn nhà tôi làm mảng này tốt lắm, có thể đánh ngã Thiên Thịnh đó!”
Bạch Cầu Cầu: “Bé Cầu không có tài nguyên… nhưng bé Cầu sẽ rủ các bạn khác ủng hộ nguyên tác.”
Kim Nhất Phàm nhìn mọi người hứng thú bàn về album của mình, hốc mắt đỏ ửng.
Cậu đã làm hòa với bản thân để bước ra khỏi vũng bùn kia.
Nhưng không đồng nghĩa cậu không để ý chuyện đó.
Từ khi kết thúc battle, cậu nhìn bình luận trong phòng livestream, rồi của cư dân mạng, rồi sự giúp đỡ của các thí sinh mùa 1…. Nỗi oan 5 năm trước đã được minh oan.
Kim Nhất Phàm cảm thấy khó tin.
Nhưng thấy mọi người đang tính album cho mình, cậu cảm thấy rất thật.
Kim Nhất Phàm cười, có lẽ từ hôm nay trở đi, cậu sẽ không còn để ý chuyện kia nữa.