Papa Bạo Quân, Chờ Con Với!

Chương 49: Chạy đua với thời gian




Vẫn chưa chất vấn Thái tử xong một Thái Y Trưởng tiến đến, quỳ gối trước mặt Bạo Quân.

-Bệ hạ, thần đã kiểm tra tình trạng của Trưởng Công chúa. Dường như độc tố từ trước kia vẫn còn sót lại trong cơ thể điện hạ và nay nó đã bộc phát trở lại.

Hắn cau mày, ánh mắt đầy sự nghi hoặc nhưng không kém phần lo lắng đối với nàng.Hắn nói

Độc tố? Nhưng chẳng phải đã được hóa giải rồi sao?Đúng vậy, bệ hạ. Thần cũng đã hóa giải phần lớn độc tố. Nhưng dường như còn một phần nhỏ vẫn ẩn náu sâu trong cơ thể, không dễ dàng phát hiện. Giờ đây, nó đã tìm cách quay trở lại, lợi dụng lúc Trưởng Công chúa suy yếu mà bộc phát.Giọng Thái Tử cứng rắn, nhưng ẩn chứa sự tuyệt vọng.

Vậy phải làm sao để cứu muội ấy? Bổn cung không thể để muội ấy chịu đựng đau đớn này thêm nữaThần sẽ làm hết sức, nhưng lần này, cần một phương thuốc cực kỳ hiếm để hoàn toàn hóa giải độc tố. Thần cần thời gian để điều chế và tìm đủ nguyên liệu.Hệ Thống bất ngờ vang lên trong đầu Nguyên Vi, dù nàng đang chìm trong hôn mê.

-Ký chủ, thời gian không còn nhiều. Cô phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi độc tố hoàn toàn chiếm lĩnh cơ thể.

Nguyên Vi thầm nghĩ trong cơn mê) "Nhưng ta làm được gì khi ta thậm chí không thể cử động? Ngươi muốn ta làm gì đây, hệ thống?"

Hãy tin vào bản thân và những người bên cạnh cô. Họ sẽ tìm ra cách cứu cô. Nhiệm vụ lần này không phải chỉ riêng cô hoàn thành, mà là sự hợp tác giữa cô và những người yêu thương cô.Ngươi nói cần thời gian? Ngươi có biết thời gian là thứ trẫm không thể chờ đợi lúc này không? Nếu cần gì, cứ nói, trẫm sẽ sai người tìm bằng mọi giá!Bệ hạ, thần cần máu của con kỳ lân và một loại linh dược đặc biệt chỉ mọc trên đỉnh Tuyết Sơn. Đây là hai thành phần chính để điều chế giải dược.Bồn cung sẽ đích thân đi tìm linh dược! Không ai có thể ngăn cản bồn cung!Ngươi không thể đi một mình, Thái Tử. Hãy dẫn theo các cận vệ và đội ngũ mạnh nhất. Trẫm không muốn mất cả ngươi lẫn con bé!Thái Tử cúi đầu, nhưng trong ánh mắt là sự quyết tâm không lay chuyển.

-Dạ, nhi thần hiểu.

Thái Tử chuẩn bị rời khỏi cung, dẫn theo đội quân tinh nhuệ tiến về phía Tuyết Sơn tìm kiếm linh dược. Trong khi đó, Bạo Quân vẫn ở lại Triều Dương Cung, theo dõi tình trạng của Nguyên Vi từng giây từng phút, lòng ngập tràn lo lắng nhưng cũng đầy hy vọng.

-Vi nhi, con phải kiên cường. Con là niềm hy vọng của cha của cả vương triều này.Cha sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với con.

Trong khi Thái Tử cùng đội quân của mình rời khỏi hoàng cung để tìm linh dược, ở Triều Dương Cung, bầu không khí căng thẳng chưa từng có. Bạo Quân ngồi bên giường của Nguyên Vi, ánh mắt đầy lo lắng dõi theo từng hơi thở yếu ớt của nàng. Cơn bão cảm xúc trong lòng hắn không dễ dàng dịu lại, khi mà mỗi giây trôi qua đều có thể là sự sống hay cái chết đối với con gái hắn.Hắn thì thầm, đôi bàn tay to lớn siết chặt tay Nguyên Vi.

-Vi nhi, con phải mạnh mẽ lên... Cha không thể tưởng tượng được cuộc sống này mà thiếu con. Tất cả sẽ ổn thôi, con phải tin vào điều đó.

Nguyên Vi nằm đó, cơ thể nàng nóng như lửa đốt. Mặc dù đôi mắt nàng nhắm nghiền, nhưng trong tâm trí, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói của Bạo Quân và hệ thống vang vọng trong đầu.



-Ký chủ, hãy tin tưởng vào sự giúp đỡ của những người yêu thương cô. Bạo Quân và Thái Tử sẽ không để cô chịu đựng nỗi đau này một mình.

Nguyên Vi thầm nghĩ trong cơn mê "Nhưng ta thật sự sợ hãi. Ta không muốn rời xa họ... không muốn rời xa cha và ca ca..."

Bên ngoài Triều Dương Cung, bóng tối đã bao phủ lấy cung điện, nhưng ánh sáng của ngọn đèn không bao giờ tắt. Các thái y vẫn liên tục ra vào, truyền thêm thuốc và kiểm tra tình trạng của Nguyên Vi. Bạo Quân cảm nhận được thời gian đang dần trôi đi, và lòng hắn ngày càng chùng xuống.

Thái Tử cùng đội quân tinh nhuệ cuối cùng cũng đến được Tuyết Sơn. Tuy nhiên, hành trình tìm kiếm linh dược không hề dễ dàng. Trên đỉnh núi, băng tuyết phủ kín, gió lạnh thổi cắt da cắt thịt, nhưng ánh mắt của Thái Tử vẫn kiên định, không hề chùn bước.

-Bồn cung sẽ không để bất cứ điều gì cản trở. Vì Vi nhi, vì muội ấy, bổn cung sẽ làm tất cả."

Các cận vệ cũng cảm nhận được sự quyết tâm của Thái Tử, họ không quản ngại nguy hiểm, tiến lên phía trước.

Sau nhiều giờ tìm kiếm, cuối cùng, họ cũng phát hiện ra cây linh dược quý giá nằm trên vách núi cheo leo. Nhưng không dễ dàng gì đề hái được nó, vì phía dưới là vực thằm sâu thằm, và bất cứ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến tai họa.

Bồn cung sẽ đích thân hái nó. Các ngươi hãy ở lại đây.Điện hạ, nguy hiểm quá. Để thần đi thay điện hạGiọng nói của Thái Tử đầy cương quyết, nói rồi không chờ đợi thêm, hắn tự mình trườn xuống vách núi, cẩn thận từng bước tiến đến gần cây linh dược.

-Không! Đây là trách nhiệm của bồn cung, không ai có thể thay thế được.

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Thái Tử dù trời rất lạnh, nhưng cuối cùng, hắn cũng hái được linh dược. Khi trở về an toàn, trong lòng hắn tràn ngập niềm hy vọng, nhưng cũng biết rằng thời gian không còn nhiều. Hắn ra lệnh tức tốc quay trở về hoàng cung.

Trở lại Triều Dương Cung, thời gian dường như đứng yên. Các thái y báo cáo với Bạo Quân rằng tình trạng của

Nguyên Vi đang ngày càng nguy kịch, độc tố đang lan nhanh hơn bao giờ hết. Hắn không thể che giấu nỗi lo lắng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để không làm ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, từng giây từng phút đều là thử thách đối với sự kiên nhẫn và hy vọng của hắn.

-Trắm không thể chờ đợi thêm... Thái Tử, ngươi phải nhanh chóng trở về....