Pa Pa 17 Tuổi

Chương 1: Tôi ko còn là tôi




"Liễu tiểu thư, đã đến rồi, xin mời xuống xe" Quản gia mặt vô biểu tình nói,tôi lọc cọc mở của xe , đi theo ông ta bước vào một tòa nhà xa hoa . Ban đêm, gió có chút lành lạnh , tôi nắm thật gấu áo mặc trên người, thânthể ko kềm chế run rẩy . ko còn tâm trạng nào để thưởng thức tòa nhàrộng lớn ở nơi đây , tôi chỉ lẳng lặng cúi đầu, vội vội vàng vàng đitheo sau quản gia

Sau đó tôi được dẫn đến bên trong một đại sảnh , ngồi trên ghế salon là một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm ,nhìn sơ qua dáng dấp , hẳn cũng có thể đoán được ông là chủ nhân nhà này . Có vẻ như ông ấy đã đợi tôi rất lâu rồi , sau khi thấy qua tôi , ôngcó chút hơi bất mãn nói "Cô tới trễ"

"Thật xin lỗi , hôm nay tôi phải chịu trách nhiệm quét dọn.... ........" Ko đợi cho tôi nói hếtcâu, ông ta đã ko kiên nhẫn khoát tay nói "Được rồi, nói thẳng vào vấnđề chính . Có biết mục đích tôi tìm cô ko?"

"Dạ" Tôi gật đầu, tim không cách nào khống chế cơn run , tôi nắm chặt tay

"Rất tốt, sau này cô hãy ở lại đây , cho đến khi mọi chuyện kết thúc thì thôi"

"Dạ" Tôi lại gật đầu lần nữa , thật không biết tôi nên dùng cái thái độ cùng tâm tình gì đối mặt với hắn , đối mặt với mọi người trong nhànày.......

"Cô có thể gọi tôi là Bạch thúc. Một lát nữa nó sẽ trở về, cô cũng nên chuẩn bị 1 chút" Bạch thúc chỉ đơn giản nói thêm 1 câurồi đứng dậy rời đi , cũng ko nói thêm cái gì nữa

Quản gia lạidẫn tôi lên lầu hai "Đây là phòng của Liễu tiểu thư , phòng của thiếugia ở cách vách" Sau khi giảng giải xong , ông cũng rời đi . Ánh nhìncủa người nhà này tôi ko muốn nghiên cứu, vì tôi chỉ sợ ánh nhìn khinhbỉ cùng xem thường kia sẽ làm trái tim vốn ko lành lặn của tôi thêmchồng chất thương tật

Nhìn xung quanh căn phòng của mình 1 chút,tôi cười cười lắc đầu . Bạch gia đúng là dân có tiền nha , đối với mộtvị khách trọ ngắn hạn như tôi mà cũng tiếp đãi long trọng như vậy .Nhưng dù sao cũng đúng ,nếu như nhà hắn ko có tiền, thì tôi cũng ko ởlại đây

Xem qua đồng hồ đeo nơi tay, thời gian đã ko còn sớm .Tôi vội vàng đặt hành lý mình xuống đất , sau đó mới mò vào phòng tắm .Dòng nước ấm áp ko ngừng chảy xuống thân thể.

Cái khối thịtnày…..bây giờ vẫn còn thuần khiết nhưng một lát nữa thôi nó sẽ mất đi sự thuần khiết như nó vốn có . Nó sẽ mãi mãi là vết tích sỉ nhục của tôi.

Nghỉ đến đây, nước mắt tôi ko tiếng động chảy xuống………

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cùng với tiếng gõ cửa là giọng nói cứng nhắc của quản gia truyền đến "Liễu tiểu thư, thiếu gia đã trở về"

Ko thể kềm chế cơn run rẩy từ trong thân thể của chính mình, mặc cho tôicố gắng kềm chế, song cơn run ko thể ngừng lại . Giờ phút này, tôi bỗngcó cái ý niệm muốn chạy trốn. Chỉ cần bỏ đi, tôi vẫn là tôi,tôi vẫn làmột Liễu Nhứ đơn thuần như ngày trước . Có điều , khuôn mặt đau đớn củaem gái bị bệnh tật hành hạ lại hiện về như nhắc nhở, nếu bỏ đi , thìcũng có nghĩa là mày chấp nhận vứt bỏ sinh mạng đứa em gái bé bỏng củamày

Lau khô vệt nước trên người, tôi mặc áo ngủ , mở cửa phòngtắm ra, quản gia nghiêm nghị đã chờ sẵn bên ngoài "Liễu tiểu thư, xinmời đi theo tôi"

Ko biết là được ông ta đưa đi đến đâu, song haichân tôi lại như mang sắt , cứng ngắc . Đi đến gian phòng cách vách ,quản gia gõ cửa cung kính nói "Thiếu gia, Liễu tiểu thư tới" Trong phòng lập tức truyền ra một tràn tiếng chửi rủa, song cuối cùng cũng chịulắng đi "Đi vào"

Quản gia mở cửa, có ý bảo tôi một mình đi vào .Tim của tôi đã thình thịch đập mạnh đến mức muốn nhảy ra bên ngoài , tôi ko muốn nghĩ đến sự việc sẽ đối mặt sắp tới , vì chỉ khi nghĩ tới dángvẻ bệnh tật nhợt nhạt của em gái, tôi mới có thể bất chấp khó khăn đivào

Ngôi trên giường là một tên con trai to lớn , hắn gục đầu xuống ko muốn nhìn người

"Hừ, vì tiền mà cái gì cũng có thể bán đứng !" Hắn khinh thường nói

Lòng tự tôn của tôi lại một lần nữa bị chà đạp , tôi ko trách lời nói mócđầy châm chọc của hắn, vì trên thực tế hắn ko có nói sai

"Vì muốn nhận tiền mà cái gì cũng bán đứng , cái này ko đáng sợ ,vì thứ đáng sợhơn chính là phát hiện chính mình ko có cái gì để bán đứng" Đây là suynghĩ trong lòng tôi mà tôi ko dám nói lên , một kẻ cần tiền gấp sẵn sàng bán đứng linh hồn của mình như tôi thì cần gì phải để ý đến mấy câu nói móc đó nữa chứ ?

Rốt cuộc, hắn cũng ngẩng đầu , dùng ánh mắt soi mói xem xét kĩ càng tôi từ đầu đến chân , cẩn thận đánh giá . Đây làlần đầu tiên tôi và hắn chạm mặt nhau ,hắn quả là một sinh vật chói mắt . Thứ đáng cười hơn là , cuộc gặp gỡ của chúng tôi lại xảy ra trong cáitình huống này . Cái tình huống mà tôi sẽ làm người bán đứng linh hồnmình, còn hắn lại là người mua

"Tiền quan trọng như vậy sao?" Vẫn xem tôi là loại phụ nữ hám giàu, giọng điệu của hắn tràn ngập vẻ xem thường

"Quan trọng là có thể mua được 1 mạng người" Tôi bình tĩnh nói khiến chongười kia im lặng. Hắn kinh ngạc nhìn tôi, như ngay sau đó đã mỉm cườichế nhạo " Vậy món đồ quan trọng , cô đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ừ" Nén chịu sự nhục nhã, tôi gật đầu

"Chỉ bằng cái áo ngủ này" Hắn cười nhạo, ánh mắt tùy tiện đánh giá kiểu áo ngủ bảo thủ của tôi

Đủ rồi, tôi ko thể.... .......chịu đựng thêm bất kì sự châm chọc cùng cười nhạo nào của hắn nữa . Nước mắt tủi thân tràn ngập trên mặt , tôi hunghăng tự đánh mình một bạt tai để trừng phạt mình vì cái tính ko biết kềm chế

Tựa hồ như bị tôi hù dọa, hắn cứ lẳng lặng như vậy nhìn nhìn tôi

Tôi run rẩy cởi bỏ từng nút trên bộ áo ngủ, một nút , lại một nút.... ........

Khi tôi hoàn toàn trần trụi đứng trước mặt hắn, hắn đã hoàn toàn sợ ngây người.

"Cô.... .....cô.... ...... ..."

"Một chút bản năng của động vật, anh cũng ko có sao?" Vừa chảy nước mắt nhục nhã, tôi vừa cao ngạo hất cầm

Hắn hoàn toàn bị chọc giận "Tôi sẽ cho cô thấy" Giây tiếp theo, hắn đã thôlỗ kéo tôi lên giường đặt xuống phía dưới.... .........

Cái đêm hôm đó, tôi sẽ vĩnh viễn ko bao giờ quên , dấu vết sỉ nhục đã khắc vào người , vào cõi lòng tôi thật sâu

ko chút nào lưu luyến , hắn đứng dậy rời đi , trước khi mở cửa còn dừnglại nói "Loại chuyện hèn hạ này, tôi ko muốn để cho bất cứ kẻ nào biết"sau đó "rầm" 1 cái , hắn đóng cửa rời đi