Trận Quidditch đầu tiên của Ron mở đầu không được thuận lợi cho lắm bởi đám Slytherin kia cứ liên tục tung hô Ron như vị vua của họ. Tức quá, tôi lén vẫy đũa phép trong tay áo, khiến cho bọn họ lập tức bị á khẩu, trông vô cùng bối rối. Nhận thấy ánh nhìn của ai đó, tôi quay đầu ngó xung quanh, thôi không nhìn bọn Slytherin kia nữa. Ồ, hóa ra là Ron, cậu gượng cười với tôi, và tôi cũng vẫy tay chào lại.
Tình hình vẫn chưa được ổn lắm khi Ron cứ để lọt lưới thêm 2 bàn nữa. Được rồi, đã vậy thì.."Chíuuuu.. Bùm!" Một tiếng động nào đó vang lên, mọi người bắt đầu chú ý đến dòng chữ lửa nhấp nháy trên bầu trời âm u:WEASLEY LÀ VUA CỦA CHÚNG TADòng chữ đó không hề biến mất. Mọi người lập tức ngó mấy thanh niên Slytherin cũng ngạc nhiên không kém trước sự việc này. Đơn giản thôi, chính tôi là người đã phóng dòng chữ đó mà. Tuy nhiên, tôi chẳng có ý chế giễu Ron đâu à nha. Ở phía bên dưới, bị dòng chữ to đùng kia làm mờ nhạt, tôi còn cẩn thận in lên mấy chữ nữa:Ký tên: BR.Ron có vẻ như là đã để ý đến dòng chữ đó rồi. Cậu hơi nhăn mặt lại, khẽ liếc nhìn tôi rồi chợt nhận ra điều gì đó. Với một nụ cười nhẹ chưa từng có (ai bảo lúc nào cũng cười ha ha làm gì), ánh mắt cậu chuyển sang kiên định. 1 Truy thủ Slytherin nhân lúc mọi người đang còn bận chú ý đến những gì trên trời thì nhanh chóng tấn công. Tôi có thể nghe rõ mười mươi tiếng anh Lee Jordan đột ngột bình luận, và cảm thấy mấy cái móng tay của Mione đang bấu chặt vào da tay tôi. Đau đau đau đau.. Tôi hơi nhăn mặt nhưng vẫn không rời mắt khỏi Ron đang tập trung cao độ.- Vâng, Pucey đang tiến sát đến những cột gôn.. Liệu anh ta có thành công ghi bàn? Ron ơi! Cố gắng lên! Đừng để hụt trái nữa! Nhìn kìa! Anh ta ném rồi!.. VÀ..Anh Lee Jordan ngân dài câu nói. Nhanh đến mức khó có thể bắt kịp từng chuyển động, Ron lao tới trước giật lấy trái Quaffle, ném thật mạnh lên không trung, đuổi theo rồi đá thật mạnh vào nó khi rơi xuống. Do đã dốc toàn bộ sức lực, trái Quaffle xẹt ngang qua mặt mọi người, tiến vào cột gôn trước sự bàng hoàng của tất thảy. Quá hào hứng, tôi hét lên phấn khởi:- ĐỈNH LẮM RON ƠI!Nghe vậy, cậu nhe răng cười, giơ nắm đấm lên cao tạo dáng chiến thắng. Thiệt tình! Đã kết thúc trận đấu đâu mà cứ làm như.. Thôi kệ cho cậu tự sướng một lúc vậy, bởi vừa nãy cậu đỉnh thiệt mà. Anh Lee Jordan, giờ đây đã thôi không há hốc mồm nữa, hét lên to tướng:- THẬT LÀ XUẤT SẮC! QUÁ XUẤT SẮC! CÚ PHẢN CÔNG ĐÓ PHẢI NGANG TẦM THẾ GIỚI CHỨ CHẲNG CHƠI ĐÂU! ĐỂ CHÚC MỪNG, XIN DÀNH CHO THỦ QUÂN XUẤT SẮC NÀY MỘT LỜI ĐỘNG VIÊN SÂU SẮC NHẤT!Mọi người trao đổi những ánh nhìn với nhau rồi bỗng chốc rộ lên tràng pháo tay hoan hô vị Thủ quân tuyệt vời. Thế nhưng, chỉ một lát sau, tất cả đều dán ánh nhìn về phía cái gì đó màu xanh xẹt ngang bầu trời, theo sát nút là bóng mờ màu đỏ của một thứ gì đó khác. A! Là Draco và Harry đấy! Họ đã tìm thấy trái Snitch rồi! Cái nón sư tử của Luna rống lên như thể đang nhiệt tình cổ vũ. Khi chỉ còn cách mặt đất vài tấc, Harry liều lĩnh nhảy tới chụp lấy trái Snitch trong khi cánh tay Draco chỉ còn cách nó vài milimet mà thôi. Rồi, lại bùng lên những tiếng ngợi ca, mọi người bắt đầu ăn mừng cho chiến thắng này, mặc kệ cho đám Slytherin mặt mày hầm hầm tức tối. Để bõ tức, Crabble phang ngay trái Bludger vào thắt lưng Harry. Draco nhảy xuống chổi, chạy tới đỡ cậu dậy rồi nhìn nó bằng một ánh mắt sắc bén. Bà Hooch nhìn thấy mọi sự việc đã diễn ra nên lập tức bay đến chỗ Crabble mắng mỏ nó thậm tệ. Hahaha.. Cho đáng đời!Khi đi về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Ron chạy tới bên tôi, miệng cười tươi nói:- Cảm ơn!- Vì cái gì cơ?Tôi giả bộ ngây thơ không hiểu. Ron thấy vậy cười phì, chỉ đáp lại:- Chẳng gì cả.Bỗng dưng, có tiếng nói của ai đó vọng tới từ đằng sau:- Chậm thôi nào.. Ch-Chờ tớ với..Tôi và Ron đồng thời quay lại thì thấy Harry đang đỡ Mione đứng dậy. Để đuổi kịp chúng tôi, Mione đã bị đuối sức bởi vốn dĩ thể lực cô ấy không được tốt như chúng tôi. Tay gãi gãi đầu, tôi gượng cười nói:- Xin lỗi. Cậu có sao không, Mione?- Kh-Không sao.. Chỉ là.. h-hơi.. mệt..Nghe vậy, tôi đứng đó, không biết làm gì khác mà chỉ cười lấy lệ. Hít một hơi thật sâu, Mione đứng dậy và nói rõ ràng:- Cậu phóng hả?- Phóng gì cơ?Harry trông khá khó hiểu với những gì Mione nói. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi chỉ cười cười mà trả lời:- Tớ thật không hiểu cậu đang nói gì đấy.- "WEASLEY LÀ VUA CỦA CHÚNG TA"- Ồ, là cái đó. Tại sao cậu nghĩ vậy nhỉ?- BR đấy, khá là giống số 1312, đúng chứ?- Ừm, nhưng mà thì nó có liên quan gì?Tôi vẫn vờ như ngây thơ lắm khiến Mione trông như cạn lời với tôi. Và như vậy Harry nói thay luôn.- Thế hóa ra là cậu à? Còn cái vụ làm bọn Slytherin kia á khẩu?- Tớ chẳng biết gì ráo. Suốt từ nãy tớ chỉ ngồi im coi Quidditch thôi.- Cậu mà ngồi im coi Quidditch là có chuyện liền à! - Ron trêu chọc.- Này này! Tớ đã tốt bụng giúp cậu mà cậu trả ơn tớ như thế đấy à?- Lòi cái đuôi chuột ra rồi nhé. Hết chối. Mà nói dối thì tính sao đây?- N-Nào có.. T-Tớ.. Tớ.. Tớ giúp Ron chuyện khác mà, đâu phải..- Thế chuyện khác là chuyện nào? Cậu trả lời thử coi..- Mione.. Đừng hỏi dồn tớ như thế chứ? - Tôi gượng cười.- Mọi người! 1.. 2.. 3! Tấn công Daisy nào! Tiến lên! Tiến lên!Rồi cả 3 người xông vào thọc lét tôi khiến tôi đau cả bụng vì cười. Họ hành cho tôi tê tái ngay trên hành lang chốn đông người, và tôi đã phải oán hận Eric trong phút chốc vì đã nói cho họ nhược điểm đó của tôi, khiến tôi bị mất mặt trước đám đông thế này. Ờ mà có còn nhiều "mặt mũi" lắm đâu mà mất với chả không mất. Haizz..Trên đường đi, Ron được khen ngợi khá nhiều về trận Quidditch ngày hôm nay. Đặc biệt hơn, Mione đã công nhận Ron chơi đỉnh hết chỗ nói vào những phút cuối trận. Khi về tháp Gryffindor, tôi vừa thông báo xong cho mọi người hãy cẩn thận trước mụ Umbridge khi ông Fudge quái đản đưa ra Đạo luật giáo dục số 25 thì lại nhận ra ánh đèn hắt ra từ căn chòi của bác Hagrid. Yeah! Cuối cùng bác ấy cũng đã về rồi! Và thế là chúng tôi dùng Áo khoác tàng hình đến hỏi thăm bác. Chúng tôi được kể cho nghe về chuyến hành trình của bác, cả cái cuộc gặp gỡ bất ngờ với Eric nữa chứ. Tôi thật không sai khi nghĩ rằng Eric tiến hành thuyết phục những sinh vật có ý thức khác con người trước tiên. Nghe nói Eric giúp bác nhiều lắm, để bác có thể thuyết phục người khổng lồ mà không bị thương ấy mà, chứ dù có là thiên tài đi chăng nữa thì mọi chuyện không phải lúc nào cũng suôn sẻ được. Đơn giản thôi, Eric đang cố gắng giao tiếp với những sinh vật cậu ấy chưa từng biết trước đây, và vấn đề không phải là ngôn ngữ mà chính là kinh nghiệm. Cơ mà, thêm cả những lời kể của bác Hagrid thì tôi càng tin cậu ấy sẽ làm được. Mà vì 3 người bọn họ đi chung nên bác Hagrid về trễ chứ chẳng có gặp nguy hiểm gì sất, chỉ là bác có hơi ốm thôi.Chúng tôi đang nói chuyện thì mụ Umbridge tìm đến thăm dò. Mụ ta tra hỏi bác dữ lắm, cứ nghi ngờ về bác hoài, bắt chúng tôi phải đứng đó nghe ngóng một hồi lâu. Khi mụ ta đi, chúng tôi chỉ ở lại nói thêm vài câu rồi trở về phòng. Sáng hôm sau, tôi và Mione lại phải tìm bác Hagrid, khuyên bác đừng có dạy mấy con vật mà bác muốn dạy nữa mà hãy để cho năm sau, khi mà tôi chắc chắn mụ Umbridge sẽ biến khỏi đây. Mà cũng do bác nghĩ tôi có khả năng tiên tri (Nào có, cháu chỉ là đọc truyện và coi phim nên biết thôi) nên bác mới nghe theo đấy chứ. Nhìn vẻ mặt buồn rầu của bác, tôi cảm thấy không đành lòng chút nào.. Nhưng, đây cũng là vì lợi ích của bác thôi.. Tuy nhiên, biết được là tiếp theo bác sẽ dạy Vong Mã thì tôi ủng hộ nhiệt tình một lần ngoại lệ đó. Suốt buổi thanh tra, tôi đứng cạnh bác, giúp bác ứng xử đàng hoàng để mà ghi điểm, hoặc ít nhất là để không bị trừ điểm. Đã thế, tôi còn tìm tới những kẻ có nguy cơ phá rối buổi học để họ á khẩu khi được hỏi. Nói thiệt chứ tôi đã phải vất vả lắm mới tìm được hết tất cả bọn họ đấy, rồi cứ lặp đi lặp lại cái bùa cấp cao nhất để mụ ta khỏi giải được luôn.Chà chà.. Để xem tôi với mụ, ai sẽ là người chiến thắng đây?