(TN: Cầm raw trên tay, bắt đầu remake.
Rất cảm ơn page King Propose Fan Club vì cái illu màu.)
──Tình đầu của cậu là một thi thể.
“────”
Một tiếng thở dài thoát ra theo nhịp tim.
Kuga Mushiki không thể hiểu được cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực mình, và đứng yên.
Mushiki không phải một tên sát nhân kỳ quái cũng chẳng phải một kẻ ái tử thi.
Ít nhất cậu chưa bao giờ giết ai, và cũng chưa bao giờ thu thập hình ảnh về xác chết. Đúng hơn, có thể nói cậu có cảm giác chán ghét chung với những thứ như vậy.
Nhưng giờ, cậu không thể rời mắt khỏi thứ xuất hiện trước mặt mình.
Đó──cô gái đẫm máu đang nằm ngửa.
Tuổi mười sáu hay mười bảy, cậu nghĩ vậy.
Khuôn mặt bắt đầu lộ ra nét quyến rũ mờ nhạt, dẫu còn sót lại chút ngây thơ.
Đắm trong ánh sáng đèn đường, mái tóc dài lấp lánh một màu không phải vàng cũng chẳng phải bạc.
Đôi mi nhắm chặt khiến người ta không thể thấy màu mắt, nhưng ngược lại, nó làm nổi bật sống mũi mịn màng và đôi môi chúm chím, làm nổi bật vẻ đẹp như búp bê sứ có phần phi phàm của cô.
Và, như để tô điểm cho vẻ ngoài, ngực cô đang chảy máu như một bông hồng đỏ tươi, và thậm chí bây giờ nó đang dần mở rộng diện tích.
Đó là.
Kinh khủng,
tàn nhẫn và
kỳ quái──
Một cảnh đẹp đến choáng váng.
À, vâng. Không nghi ngờ gì.
Chắc chắn, lần đầu tiên trong đời cậu, cô gái đó, Mushiki──
──Đã yêu.
“……………………, a, nh, là──”
"......!"
Một lúc sau.
Một giọng nói dường như sẽ biến mất bất cứ lúc nào, đáp lại Mushiki đang đứng sững sờ.
Đúng. Cô gái đã ngã xuống đất thốt lên những lời một cách khó khăn.
──Cô ấy vẫn còn sống.
Mushiki xấu hổ vì sự vội vàng của mình.
Nhưng hơn thế nữa, cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy còn sống.
“Cô có sao không!? Chuyện quái gì đã xảy ra vậy!?”
Mushiki lắc vai, khụy gối xuống cạnh cô và cất tiếng gọi.
Còn nhiều điều chưa hiểu, đầu óc cứ mông lung.
Tuy nhiên, ý thức về sứ mệnh phải giúp đỡ cô ấy giúp cậu giữ được bình tĩnh.
Cô gái khẽ mở mí mắt.
Một đôi mắt tuyệt vời phản chiếu nhiều màu sắc khác nhau từ từ vuốt ve khuôn mặt Mushiki.
"……Ha, ha──, em hiểu rồi……, đây là, một lần nữa……
À……nhưng, đúng rồi……người cuối cùng xuất hiện là……anh……em rất vui……"
"Eh……?"
Không hiểu ý nghĩa lời nói của cô gái, khuôn mặt Mushiki nhuộm màu bối rối.
Cô ấy bất tỉnh vì mất máu? Không ngạc nhiên. Cậu phải có hành động thích hợp ngay bây giờ.
Tuy nhiên, ở đây không có cơ sở y tế nào, và Mushiki cũng không có kiến thức về y học. Ngay cả khi cậu muốn gọi xe cấp cứu, đường dây điện thoại đã bị ngắt một lúc.
Trong trường hợp này, Mushiki sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bế cô đến bệnh viện.
Tuy nhiên, cậu nên đi đâu trong thế giới đã thay đổi này?
"────!"
Sau đó. Tiếng bước chân yếu ớt vang lên sau lưng, Mushiki ngẩng đầu nhìn.
Cậu không biết đó là ai, nhưng thật may mắn. Không có đủ người để làm bất cứ điều gì. Mushiki cố gắng quay đầu lại để kêu gọi giúp đỡ.
Nhưng mà.
"......Không. Chạy đi──"
"────Ah──"
Khoảnh khắc tiếp theo khi cô gái định nói.
Mushiki thốt lên một tiếng chết lặng trước nỗi đau đang sinh sôi nảy nở trong lồng ngực.
Nhìn xuống ngực mình. Có một bông hoa đỏ giống hệt cô gái.
Vậy là cuối cùng cũng hiểu.
──Cậu đã bị đâm xuyên ngực bởi một kẻ xuất hiện sau lưng cậu.
“Ựa……”
Vào thời điểm cậu nhận ra điều này, cơ thể cậu không còn khả năng di chuyển nữa.
Tầm nhìn cậu chập chờn và chân tay tê dại.
Chỉ có cơn đau dữ dội chi phối toàn bộ cơ thể, thậm chí khó thở.
Mushiki thậm chí cảm thấy khó khăn trong việc giữ nguyên tư thế, và ngã xuống như thể cậu đang nằm bên cạnh cô gái.
“…………”
Mushiki có thể nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đã đâm mình và rời đi.
Tuy nhiên, với Mushiki hiện tại, thậm chí còn khó xác định được dung mạo, chứ đừng nói truy đuổi thủ phạm.
Gopu, máu trào ra từ cổ họng cậu và chảy dọc má xuống đất.
Ý thức bị lấn át bởi cơn đau dữ dội dần dần mờ đi.
Xúc giác bị bao phủ bởi một lớp màng, vị giác biến mất, khứu giác bị mờ và thị giác cũng bị mờ.
Tuy nhiên, giữa những cảm giác mơ hồ như vậy, có điều gì đó cậu lờ mờ cảm nhận được.
Cô gái nằm cạnh cậu bò với chút sức lực cuối cùng, đè lên cơ thể Mushiki.
“......Em xin lỗi. Để anh bị liên lụy……em xin lỗi.
Nhưng……giờ đã như thế này, cũng chẳng có ích gì nữa. Cho đến cuối cùng……hãy ở bên em, em sẽ cho anh──"
Nói rồi, cô gái đặt tay lên gò má Mushiki──
Cô đặt đôi môi mình lên môi Mushiki.
“────”
Máu của cô gái và của chính cậu.
Một nụ hôn đầu kinh khủng với hương vị hai dòng máu hòa trộn.
Tuy nhiên, Mushiki, người đang mất đi cảm giác về cơ thể mình, thậm chí không thể phản ứng.
Trên bờ vực của sự mất ý thức hoàn toàn.
Chút thính giác cuối cùng còn sót lại nghe thấy những lời thủ thỉ của cô gái.
"────Em giao phó thế giới của em cho anh──"