<Không Khích Đình Viên> được chia thành năm khu vực.
Khu trung tâm là vị trí của tòa nhà trung tâm và Tổng bộ Chỉ huy chống Diệt Vong Nhân Tử.
Khu đông là một phần của khuôn viên nơi tập trung tòa nhà y tế và nhiều cơ sở nghiên cứu khác nhau.
Khu tây chủ yếu tập trung vào cơ sở tập luyện như khu tập luyện.
Khu bắc chứa những cơ sở khác nhau không công khai với công chúng như biệt thự viện trưởng và các học viện tư khác.
Và khu nam là nơi của kí túc xá và cơ sở thương mại.
Vì lí do đó, Mushiki nghĩ rõ ràng cậu sẽ về khu bắc sau khi tan học.
Tuy nhiên──
“Kuroe, đây là?”
“Như cậu có thể thấy──đây là kí túc xá nữ Số 1 của <Đình Viên>.”
Ngay khi Mushiki hỏi trong khi nhìn tòa nhà trước mặt, Kuroe thẳng thừng đáp lại.
Đúng. Mushiki, người đã tìm cách hoàn thành giờ học trong ngày đầu tiên chuyển tới, bằng cách nào đó bị đưa tới kí túc xá ở khu nam bởi Kuroe, người đợi cậu ở tòa nhà trung tâm.
Một tòa nhà nằm ngang khổng lồ cao khoảng ba tầng. Vẻ ngoài độc đáo tới mức cường điệu. Nó trông giống một chung cư thấp tầng hơn một kí túc xá cho học sinh.
“Nếu hiểu biết của tôi là đúng, kí túc xá nữ là một nơi các cô gái sống theo nhóm.”
“Chính xác. Và ngay lúc này, Saika-sama vừa là một học sinh vừa là một cô gái.”
“Dĩ nhiên, điều đó đúng. ──Như cô nói. Còn lí do nào khác không?”
“Cái nhìn của ngài thực sự sâu sắc như dự tính, Saika-sama.”
Trước khi cuộc trò chuyện gián tiếp này trở nên quá rắc rối, Kuroe nhẹ nhàng tiếp tục nói.
“──Trong biệt thự, chúng ta không thể bảo vệ Mushiki-san trong trường hợp khẩn cấp. Vậy nên, khi chuyện ấy tới, chuyển vào cùng kí túc xá với hiệp sĩ Fuyajou sẽ là quyết định hợp lí.”
“……Tôi hiểu.”
Rõ ràng, thay vì cơ sở trường học, dinh thự sẽ là nơi cậu dành nhiều thời gian nhất ở <Đình Viên>. Dẫu bao nhiêu hiệp sĩ bên cậu ở trường học, sẽ là vô nghĩa khi an ninh ở nơi ngủ bị bỏ qua.
“Nhưng chẳng phải đó là vấn đề sao? Rõ ràng, ngay bây giờ tôi là một cô gái xinh đẹp siêu việt bậc S cả thế giới ghen tị, nhưng──”
“Cậu không cần thêm đặc điểm phụ.”
Kuroe nhắm một mắt nói. Mushiki càu nhàu “được”, rồi tiếp tục lí lẽ.
“Nhưng bên trong tôi vẫn là một người đàn ông. Tôi không nghĩ vào kí túc xá nữ là tốt.”
“Tôi hiểu điều cậu nói, nhưng ngay lúc này là trường hợp khẩn cấp. Sau tất cả, cái chết của Mushiki-san đồng nghĩa với cái chết của Saika-sama. Và cái chết của Saika-sama đồng nghĩa với cái chết của thế giới.”
“Điều đó──điều đó đúng, nhưng……”
Khi nghe lời Kuroe, Mushiki cảm thấy chút khó chịu.
Cậu hiểu cái chết của bản thân đồng nghĩa với cái chết của Saika. Tuy nhiên, cô coi cái chết của Saika đồng nghĩa với cái chết của thế giới có chút không chính xác.
Không nghi ngờ gì cái chết của Saika sẽ là một thảm họa với thế giới. Tuy nhiên, từ biểu cảm của Kuroe──cậu có cảm giác khoảnh khắc Saika chết, thế giới cũng sẽ diệt vong.
“Tuy nhiên, xin hãy an tâm.”
Không rõ cô đã biết suy nghĩ của Mushiki chưa, Kuroe tiếp tục.
“Bình thường, một phòng dành cho hai học sinh. Nhưng với Mushiki-san, một phòng đã được sắp xếp cho một mình cậu.”
“Tôi hiểu, nếu vậy……”
“Mushiki-san cũng là đàn ông, nên cảm thấy mâu thuẫn về quyết định này cũng là tự nhiên.”
“Không, không phải thế.”
“Oh, vậy sao?”
“……Cảm ơn vì đã xem xét.”
Mushiki đáp lại trong khi nhìn sang chỗ khác, Kuroe nhún vai và thở dài.
“Rồi, mời tới đây.”
Với câu nói đó, cô dẫn Mushiki vào kí túc xá nữ. Mushiki có chút lo lắng, nhưng cậu theo sau Kuroe bước vào khu vườn của phái nữ.
Bước qua cửa xác thực điện tử, họ đi qua sảnh. Cơ sở nội thất khá sang trọng với một kí túc xá học sinh.
“──Nhân tiện Mushiki-san, giờ học hôm nay thế nào?”
Trên đường, Kuroe thì thầm hỏi cậu. Mushiki khẽ gật đầu đáp lại.
“Vâng, có chút căng thẳng. Hay đúng hơn, ngược lại với những người xung quanh tôi lo lắng, tôi cảm thấy chút bình tĩnh. ……Có vẻ như vẫn cần chút thời gian để tự do điều khiển ma thuật.”
“Cậu có gây vấn đề gì không?”
“…...Yeah, đại khái thế.”
“Có vẻ lớp 2-1 đã gửi một yêu cầu sửa chữa.”
“……Tôi xin lỗi.”
“…………”
Mushiki đáp lại trong khi nhìn sang chỗ khác vì Kuroe nhìn chằm chằm vào cậu.
Tuy nhiên, Kuroe chắc chắn không mong đợi chuyện này tiến hành hoàn hảo ngay từ đầu. Cô thở dài và lặng lẽ đi lên cầu thang mà không soi xét vấn đề này nữa.
“──Phòng đây.”
Kuroe dẫn cậu tới một phòng ở tầng ba kí túc xá nữ. Với diện tích khoảng 10 tấm tatami, một chiếc giường sang trọng, bàn, buồng nhỏ, và chạn bát đĩa được xếp gọn gàng. Bằng cách nào đó, bầu không khí tương tự nội thất phòng ngủ nơi Mushiki lần đầu thức dậy trong cơ thể Saika.
“Tuyệt vời. Dù là kí túc xá học sinh, nó sang trọng quá……”
“Nội thất ở những phòng khác cũng bình thường. Đây là phòng cho Saika-sama, nên tôi đã chuẩn bị trước.”
Kuroe nói trong khi chỉ vào từng nội thất một.
“Chúng tôi đã mua đồ dùng cá nhân và quần áo tối thiểu cần thiết. Nếu có gì cậu không biết cách dùng, hãy để tôi biết. Tôi sẽ đợi ở phòng 316 bên phải.”
“Ah, vậy Kuroe cũng ở kí túc xá.”
“Đương nhiên. Công việc của tôi là chăm sóc Saika-sama. Nhân tiện, phòng 314 bên trái là phòng của hiệp sĩ Fuyajou. Bằng cách này cô ấy có thể lao vào phòng ngay lập tức trong trường hợp khẩn cấp.”
Rồi, Kuroe ngẩng mặt lên.
“Thăm phòng xong rồi, giờ tới điều tiếp theo.”
Kuroe mở cửa và đi ra hành lang. Mushiki cũng theo sau.
“Chúng ta đi đâu tiếp theo?”
“Ở tầng một. ──Theo một nghĩa nào đó, nói đây là điều quan trọng nhất ở kí túc xá này cũng không phải nói quá.”
“Điều quan trọng nhất……? Là gì?”
“Vâng. Nó là──”
Sau đó, khi họ đang đi trong hành lang và nói chuyện.
“──P-Phù Thủy-sama!?”
“Eh?”
Khi tới lối rẽ, họ gặp Ruri và Hizumi đi từ bên phải.
Cả hai đều mở to mắt biểu thị sự ngạc nhiên. Tuy nhiên, điều đó không phải vô cớ. Rốt, Saika đã đột nhiên xuất hiện ở khu kí túc xá của họ.
Ruri quay sang Hizumi với vẻ mặt vừa thấy thứ gì đó không thể tin được.
“……H-Hizumi. Đánh tớ đi. Với toàn bộ sức mạnh. Chắc chắn ngay bây giờ tớ đang mơ. Chuyện này hơi quá thuận tiện. Đột nhiên, người tớ ngưỡng mộ chuyển vào cùng lớp và thậm chí cùng kí túc xá. Giống như một bộ romcom vậy. Cứ cái đà này, một cuộc gặp gỡ biến thái may mắn sẽ xảy ra. ……Nhanh lên……trước khi ảo tưởng của tớ làm ô uế Phù Thủy-sama……!”
“B-Bình tĩnh đi, Ruri-chan. Tớ cũng có thể thấy chị ấy.”
“Hahaha. Cậu lại đùa rồi.”
Ruri, nở một nụ cười khô khốc, véo má mình và quay về hướng Mushiki.
“Wow! Phù Thủy-samaaaaa thật sao!?”
Ruri lại giật mình la lên và ngã về phía sau.
Mushiki cười thanh lịch trong khi nhìn.
“Hey, rất vui khi gặp lại các em, Ruri, Hizumi. ──Giờ là một học sinh, chị đang nghĩ tới chuyện ở đây một thời gian.”
“T-Thậậậậậậậật saaaaaaaao!? V-Vậy phòng chị là……”
“Phòng 315.”
“Hàààààààng xóóóóóóóm!?”
Giọng Ruri lạc đi khi cô hét lên và ngã gục. Hizumi vội tới giúp cô.
“Ruri-chan!? Cậu ổn chứ!?”
“C-Có lẽ không ổn rồi……chuyện này rõ ràng vượt quá mức hạnh phúc cho phép……nói với Nii-sama của tớ khi tớ chết……Ruri đã sống mạnh mẽ……và cô ấy yêu anh từ tận đáy con tim──”
Cơ thể Ruri mất toàn bộ sức mạnh. Nhưng mặt cô trông vẫn rất hạnh phúc.
“Ruri-chaaaaaan!?”
Hizumi hét lên khi ôm lấy vai Ruri.
Cảm thấy chút lo lắng, Mushiki nhìn chằm chằm vào mặt Ruri.
“……Em ấy sẽ ổn chứ?”
“Ah, vâng. Thỉnh thoảng chuyện này xảy ra. Nếu cô ấy nghỉ ngơi, em nghĩ cô ấy sẽ sớm trở về bình thường,”
Hizumi đột nhiên bình tĩnh đáp lại.
Trong khi Mushiki bối rối nhưng giả vờ bình tĩnh, Hizumi nói “Giờ thì, em xin thứ lỗi.” khi cô đặt tay lên hông Ruri để kéo cô đi. Cô có vẻ quen với điều này một cách kì lạ, phần nào giống một tên sát nhân hàng loạt giải quyết một xác chết.
Sau khi nhìn họ vào phòng 314, Mushiki quay lại nhìn Kuroe.
“Em ấy là một pháp sư bậc S, đúng không?”
“Cô ấy thực sự là một pháp sư bậc S.”
Kuroe hắng giọng ho để lấy lại sự điềm tĩnh.
“Nhanh lên nào. Chúng ta không có nhiều thời gian rảnh.”
“Oh, đúng rồi. Cuối cùng thì, điều quan trọng nhất là gì?”
Kuroe đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.
“──Là tắm rửa.”
Sau vài phút trôi qua.
Mushiki được Kuroe đưa tới phòng thay đồ của nhà tắm chung lớn ở tầng một kí túc xá.
Một không gian rộng mở. Dọc theo các bức tường, các kệ được lắp chứa một số giỏ. Chậu rửa được xếp ở cuối phòng. Phía sau có một cửa kính lớn dẫn tới nhà tắm.
“Điều quan trọng nhất……là đây sao?”
Mushiki cảm thấy một giọt mồ hôi nhỏ xuống.
Tuy nhiên, cậu có thể hiểu những gì Kuroe nói. Hôm qua, Kuroe đã lau cơ thể cậu trong khi xem đoạn video của Saika, nên đây sẽ là lần đầu cậu tắm từ khi kiểm soát cơ thể của Saika.
“Vâng. Trên bàn có thông báo ‘không sử dụng vì gas đang được kiểm tra’. Cần phải tắm ngay bây giờ. Thật sự không thể thực hiện khi có các nữ sinh khác xung quanh.”
“Well……đúng. Nhưng tôi mừng Kuroe cũng quan tâm đến điều đó.”
Kuroe nhắm một mắt và khẽ hừ mũi.
“Tôi không quan tâm các học sinh. Số phận thế giới đang lâm nguy. Tôi không thể lo lắng về một hay hai người bị nhìn thấy trong tình trạng khỏa thân. ──Nhưng ngay lúc này, tôi không thể để thân phận thật của Mushiki-san bị lộ.”
“Huh?”
“Tôi sẽ nói cụ thể trong bồn tắm. Không có nhiều thời gian, và tôi muốn thời gian không phòng vệ càng ít càng tốt.”
Kuroe nói như thể thúc giục cậu nhanh lên. Mushiki nghiêng đầu bối rối, nhưng cậu theo lời Kuroe lấy ra một chiếc giỏ thích hợp để thay quần áo.
Nhưng rồi, cậu dừng di chuyển.
“──Kuroe.”
“Sao vậy? Đột nhiên làm vẻ mặt nghiêm túc vậy.”
“Đi tắm──giống như nói cởi đồ vậy.”
“……Well, đúng.”
“Dĩ nhiên, không ai có cơ thể đẹp hơn Saika-san. Không nghi ngờ gì đó là một tác phẩm nghệ thuật tối cao không xấu hổ khi phô ra trước bất kì ai. Bên cạnh đó, tôi là một nam sinh cao trung ở tuổi vị thành niên. Nếu cô hỏi tôi có muốn thấy hay không──tôi muốn thấy kể cả khi nó đồng nghĩa với cái chết. Tôi muốn nó khắc ghi vào tâm trí mình. Hơn nữa, khi nói tới tắm rửa cơ thể, chẳng phải điều đó nghĩa là cảm thấy những vị trí không thường chạm vào sao? Thành thật mà nói, tim tôi có thể ngừng đập.”
“Tôi nghĩ tốt hơn không nên nói nhiều như vậy.”
Kuroe nhíu mày, nhưng Mushiki không quan tâm khi tiếp tục với giọng xúc động.
“Nhưng……nhưng……Dù hiện tại vẫn chưa rõ vị trí ý thức của cô ấy, cơ thể Saika-san thuộc về Saika-san! Sẽ quá táo bạo khi tôi nhìn thấy, chạm vào, hay xoa bóp……!”
“Thêm những hành động đó có thực sự cần thiết không?”
Kuroe chán ghét nói, nhưng không lâu sau cô khẽ gật đầu thể hiện sự hiểu biết.
“Giờ là trường hợp khẩn cấp, nên Saika-sama sẽ tha thứ ở một mức nào đó……chắc chắn, không giống như tôi không hiểu ý kiến của Mushiki-san. Giống một quý ông một cách đáng ngạc nhiên.”
“Cảm ơn. Rốt cuộc, thay vì thấy nó qua cách này, tôi rất vui khi xây dựng một mối quan hệ trước và rồi để nó tự lộ ra. Rốt cuộc sự nhút nhát cũng quan trọng.”
“Cậu đang đua tốc độ rút lại câu trước sao?”
Kuroe thở dài, cô lấy ra thứ gì đó tựa một dải lụa đen từ ngực.
“Dù gì đi nữa, tôi hiểu. Hãy giải quyết chuyện này nhiều nhất có thể.”
“Đây là?”
Kuroe nói ngắn gọn “thứ lỗi cho tôi” khi cô bịt mắt Mushiki bằng dải lụa.
Cậu chợt giật mình, nhưng ngay lập tức đoán được ý định của Kuroe.
Nếu như thế này, cậu sẽ không thể thấy Saika khỏa thân.
“Tôi hiểu……nhưng tôi nghĩ khá nguy hiểm khi đi tắm mà bị bịt mắt…… Hey, trượt chân và ngã sẽ là một thảm họa.”
“Hãy yên tâm. Tôi cũng sẽ vào bồn tắm và chăm sóc mọi thứ từ gội đầu tới tắm rửa cơ thể và thay quần áo.”
“Tôi cảm thấy bản thân nó là một vấn đề……”
“Không có vấn đề gì đâu. Chuyện này ổn kể cả khi Saika-sama còn khỏe.”
“Huh……!? Đợi đã, cô có thể kể cho tôi nhiều hơn về câu chuyện đó không!?”
“Không có vấn đề gì, nhưng tôi cảm thấy mình thực sự muốn từ chối. ──giờ tôi sẽ cởi nó ra.”
Khoảnh khắc tiếp theo, tay Kuroe vươn ra và chạm vào cơ thể Mushiki.
Và chỉ như thế, bộ đồng phục nhanh chóng bị cởi ra.
“Kya……chuyện đó, đột ngột quá……”
Từ cảm giác bí ẩn đó, giọng cậu vô tình lọt ra.
Ngay cả trong trường hợp bình thường, khỏa thân trước mặt người khác là một trải nghiệm chưa từng có. Hơn nữa, vì tầm nhìn của cậu bị phong tỏa, cậu không biết mình sẽ bị chạm vào đâu tiếp theo. Rõ ràng tim cậu đập nhanh hơn cả khi bị đưa vào một trò chơi nguy hiểm bất ngờ.
Tuy nhiên, trái ngược với những gì Mushiki đang cảm thấy, Kuroe không dừng tay.
Thời khắc quyết định cuối cùng cũng tới. Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy tay Kuroe hướng về phía sau cậu. Một tiếng lách cách nhỏ vang lên khi xiềng xích ngực bị phá vỡ.
“Afu.”
Chỉ một giây sau cậu nhận ra bra đã bị tháo. Hai quả nặng, hỗ trợ bởi dây, nghiêng về trước từ ngực cậu. Cậu cũng vô thức dùng tay hỗ trợ chúng.
“……Kuroe.”
Mushiki gọi cô trong khi cố kìm lại hơi thở gấp gáp.
“Gì vậy?”
“Tôi không thực sự rõ, nhưng……cảm giác như điều gì đó tôi không nên làm.”
“……Sẽ tốt hơn nếu cậu bất tỉnh?”
Kuroe nói với giọng như đang xem xét một cách nghiêm túc.
Có vẻ như nếu cậu nói thêm nữa, động mạch cảnh của cậu sẽ thực sự bị ép. Mushiki nhanh chóng lắc đầu qua lại.
Rồi, từ phía trước, cậu nghe thấy một tiếng sột soạt như thể quần áo đang chuyển động.
Nghĩ vậy là đáng nghi, Mushiki khẽ nhướng mày.
“……Um, Kuroe. Tiếng gì vậy?”
“Tôi chỉ đang chuẩn bị sẵn sàng, nên đừng lo.”
Ngay khi cậu nghĩ Kuroe nói, Mushiki cảm thấy một cú chạm nhẹ vào tay.
“Hyauu!?”
Cơ thể cậu bất giác run lên. Rồi, từ hướng đó, giọng bình tĩnh của Kuroe vang lên.
“Xin lỗi. Tôi chạm cơ thể cậu để dẫn cậu vào phòng tắm.”
“Ah……v-vậy sao? Đúng rồi. ……tôi không nghĩ là thật, nhưng cô cũng không mặc gì đúng không, Kuroe?”
“Sao tôi phải mặc chứ?”
“……Tại sao?”
“Dẫu cậu hỏi tôi vì sao, để nó như vậy sẽ làm quần áo tôi bị ướt.”
Chuyện như vậy là một vấn đề lớn──Mushiki cố nói điều đó, nhưng lời không ra khỏi họng cậu.
Kĩ lưỡng hơn trước, Kuroe đưa cơ thể cậu áp sát vào.
“Hey, Kuroe? Um, chẳng phải gần quá sao……?”
“Tầm nhìn của Mushiki-san hiện đang bị chặn. Nếu cậu trượt chân, cơ thể của Saika-sama có thể bị thương. Nào, tới đây.”
Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Sau khi Mushiki được Kuroe dẫn vào phòng tắm, cậu ngồi trên một chiếc ghế.
“Giờ thì, tôi sẽ dùng chút nước nóng.”
“V-Vâng……”
Ngay khi Mushiki đáp lại, nước ấm đổ lên vai cậu ngay sau đó. Không quá nóng, không quá lạnh, nhiệt độ vừa phải.
Sau khi lặp lại vài lần, Kuroe bắt đầu cẩn thận gội đầu Mushiki.
Ở cơ thể gốc, tóc cậu không dài như bây giờ, nên đây là một cảm giác kì lạ.
“──Nhân tiện, về những gì tôi đề cập trước đó.”
Trong khi gội đầu Mushiki, Kuroe nói như thể nhớ ra gì đó.
“Điều cô đề cập trước đó……là về cách tôi quay lại cơ thể gốc sao? Hay tại sao lại tệ khi tắm chung với các nữ sinh khác?”
“Cả hai.”
“Ý cô là sao?”
Mushiki hỏi với bọt bao phủ đầu, Kuroe đáp lại trong khi nhẹ nhàng xoa bóp da đầu bằng các đầu ngón tay.
“Tôi chưa từng thấy ví dụ về người hợp nhất trước đây, nên có thể có chút phỏng đoán──nhưng có vẻ lí do Mushiki-san quay về cơ thể gốc liên quan tới lượng ma lực giải phóng.”
“Ma lực……nghĩa là, giờ nó đang trong tình trạng rò rỉ ra ngoài……”
“Đúng. Vì sự kiểm soát lỏng lẻo, ma lực của Saika-sama đang liên tục được giải phóng từng chút một.”
Khi Kuroe nói, rửa sạch bọt bằng vòi hoa sen và cẩn thận tiến hành chăm sóc tóc.
“Ma lực của Saika-sama là khổng lồ. Nó sẽ không cạn kiệt ở mức độ này. ──Tuy nhiên, nếu lượng giải phóng tạm thời tăng tới mức cực độ, cơ thể cậu có thể trải qua phản ứng phòng vệ.”
“Phản ứng phòng vệ……?”
“Nói đơn giản, cơ thể cảm nhận sự bất thường có thể chuyển sang trạng thái gọi là trạng thái an toàn, tiêu thụ ít ma lực hơn.”
“Ah──”
Lông mày Mushiki dưới tấm bịt mắt đột nhiên giật giật.
Hiện tại, trạng thái méo mó này là vì sự kết hợp giữa linh hồn của một kẻ nghiệp dư tên Mushiki trong cơ thể của pháp sư mạnh nhất tên Saika.
Trong trường hợp đó, nếu cơ thể biểu hiện mạnh yếu tố Mushiki, thì tiêu thụ ma lực sẽ bị triệt tiêu.
“Tôi hiểu……một sự so sánh dễ hiểu.”
Mushiki sau đó rên rỉ sau khi hoàn toàn hiểu điều đó nghĩa là gì.
“Vậy, khi tôi quay lại cơ thể của Saika-san, um……”
“Ý cậu là nụ hôn?”
Nghe huỵch toẹt như vậy, Mushiki không nói nên lời trong giây lát.
“……Vâng. Về chuyện đó……”
“Tôi cung cấp ma lực vì đó là cách hiệu quả nhất.”
Kuroe nhẹ nhàng nói.
Nó vô nghĩa với Kuroe? Mushiki cảm thấy chút xấu hổ khi cậu là người duy nhất nhận thức về nó. Rồi, cậu chuyển chủ đề.
“……Kể cả vậy, sao một lượng ma lực khổng lồ lại được giải phóng? Chắc chắn, tôi đã vô tình dùng ma lực trong giờ học, và lúc thực hành cũng nguy hiểm. Ah, có lẽ là vì trận chiến hôm qua với Anviett? Tất cả những thứ đó chồng lên?”
“Well, tất cả đều có thể coi là yếu tố, nhưng nếu có, lí do có lẽ không phải dùng ma thuật trong thời bình. Tôi nghĩ có một động lực trực tiếp khác.”
“Huh?”
Sau khi nghe Kuroe nói, Mushiki còn nhiều câu hỏi hơn trong đầu.
Sau đó, tựa như vòi hoa sen rửa sạch đầu cậu, tất cả đều bị cuốn trôi.
“──Dòng chảy và tổng lượng ma lực phụ thuộc lớn vào trạng thái tinh thần của cậu. Quyết tâm, tức giận, và phấn khích──đó là những điều các pháp sư thường hướng tới để vượt qua khả năng của bản thân.”
“Vậy nghĩa là……”
Mushiki đổ mồ hôi khi Kuroe tiếp tục với giọng bình tĩnh.
“Lúc đó, Mushiki-san đã chứng kiến cảnh các cô gái thay đồ trong phòng thay đồ nữ. Nói cách khác, sự kích thích đó có thể đã gia tăng lượng ma lực giải phóng.”
“……………………, Ehh……”
Từ một lí do quá hợp lí, Mushiki chán nản rên lên.
“Đợi đã…...uhh, chuyện như thế này……thật sự sao?”
“Kể cả khi cậu nói vậy.”
Kuroe đơn giản đáp lại. Mushiki, cảm thấy xấu hổ, tiếp tục hỏi.
“Nói cách khác, thông báo về phòng tắm là vì……”
“Đúng. Chịu đựng đồ lót đã là quá nhiều. Nếu nhìn thấy thứ gì đó trần trụi, ma lực sẽ tan biến trong một lần duy nhất.”
“…………”
Khi Mushiki im lặng vì tự ghê tởm bản thân, Kuroe nói như có chút thích thú.
“Cậu nói cậu yêu Saika-sama từ cái nhìn đầu tiên, nhưng đàn ông lại dễ bị kích động bởi bất kì nữ nhân nào trạc tuổi họ sao? Well, đây có thể là bằng chứng về sự khỏe mạnh của một thực thể sống.”
“Không bao giờ, tôi hết lòng vì Saika-san!”
“Vậy sao? Thể thì, ổn thôi.”
Ngay sau khi Kuroe nói.
Cậu nghĩ cậu nghe thấy tiếng chất tẩy rửa thoa vào miếng bọt biển, đột nhiên ngực Mushiki──hay nói chính xác hơn là Saika──bị chạm bởi thứ gì đó mềm.
“Myafu!”
Cảm giác nhột nhột bất ngờ làm cậu kích động hét lên và cong lưng lại.
Tuy nhiên, cảm giác bí ẩn này không quan tâm khi bò quanh cổ, bụng, và mông cậu không chút ngại ngần.
“Chờ đã……K-Kuroe──”
“Sao vây? Tôi không phải Saika-sama, đúng không?”
“K-Không, kể cả vậy điều này khác──”
Mushiki yếu ớt nói khi cố thoát khỏi tay Kuroe.
Tuy nhiên, như thể làn da cậu bị tàn phá không thương tiếc bởi một xúc tu bí ẩn, quyết tâm của cậu nhanh chóng vỡ vụn.
“H-Hey……”
“──Hmm.”
Thấy Mushiki như thế này, Kuroe khẽ ngâm nga.
“Mushiki-san. Chuyện này khá rắc rối.”
“Ý-Ý cô là sao……?”
“Cậu có thể trông giống Saika-sama, nhưng lần đầu thấy phản ứng này của Mushiki-san nói nhanh bắt đầu có chút vui.”
“Cá……!?”
Mushiki hét lên nhưng Kuroe vẫn không dừng lại. Cô trượt miếng bọt biển đến từng chi tiết nhỏ trên cơ thể theo cả chiều dọc và chiều ngang.
“Giờ, giơ tay lên đi. Tôi sẽ làm toàn thân cậu sáng bóng và mới mẻ.”
“Đợi đã────aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!?”
Tiếng hét của Mushiki vang khắp phòng tắm lớn.
“……!?”
Ở phòng 314 của kí túc xá nữ Số 1 <Đình Viên>, Ruri, đang nằm trên giường, giật đôi lông mày đu đưa và đột nhiên bật dậy.
“Ah, cậu dậy rồi. Ổn chứ? ……Ý tớ là, chuyện gì vậy, Ruri-chan?”
Hizumi, đang ngồi trên ghế đọc sách, tò mò hỏi. Ruri đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vừa nãy……cậu có nghe thấy gì không?”
“Đợi đã……cái gì?”
“Tả thế nào nhỉ……giống giọng của Phù Thủy-sama run rẩy giữa xấu hổ và vui sướng khi phát hiện một cảm giác chị ấy không biết……đại loại vậy……?”
Khi Ruri dịch những thông tin mơ hồ màng nhĩ lờ mờ cảm nhận được thành từ, Hizumi trông càng bối rối hơn.
“Eh? Tớ không nghe thấy……có phải chỉ là mơ không?”
“Yeah. Nó mờ nhạt, nhưng chắc chắn──”
Ruri dừng lời tại đó. Cô lại nghểnh mặt và vểnh tai lên.
“…………!? Chờ đã. Tớ lại nghe thấy gì đó……?”
“Eh……lại là giọng của Phù Thủy-sama sao?”
“Yeah……giờ nó thấp hơn……đúng, một giọng khó tin phát ra từ cổ họng bị choáng ngợp bởi khoái cảm không ngớt……hình ảnh như vậy……không, chưa hết……âm thanh hoài niệm kì lạ này……nhẹ nhàng bao trùm mọi thứ……hoài niệm như Nii-sama của tớ──”
Khi Ruri nhắm mắt và cố gắng nói ra cảm giác này, Hizumi lấy tay che miệng.
“Ruri-chan, cậu nhớ Nii-sama tới mức bắt đầu nghe thấy những thứ……”
“K-Không, không phải thế……”
“Nhưng, kể cả sau tiết thực hành, chẳng phải cậu đã nói, ‘Mình nghe thấy giọng Nii-sama của mình ở đâu đó……?’ Ngay từ đầu, chẳng phải kì lạ khi anh trai của Ruri-chan ở trong <Đình Viên> sao?”
“Đ-Điều đó……”
Ruri bối rối sau khi Hizumi bảo vậy.
“……Kì lạ thật……mình sẽ không nhầm giọng Nii-sama của mình……”
◇
──Sáng hôm sau.
“Chào buổi sáng, Mushiki-san.”
“……Chào buổi sáng, Kuroe.”
Mushiki thức dậy và chào cô trong khi ý thức vẫn còn mờ mịt.
“……Um, nhân tiện tôi có một câu hỏi.”
“Hỏi thoải mái đi.”
“Sao cô lại ở trên tôi?”
“Để đảm bảo cậu không thể trốn thoát.”
“Cô định làm gì đó muốn tôi trốn thoát sao?”
Khi Kuroe thẳng thắn đáp lại, Mushiki có chút sợ hãi hỏi tiếp.
Đúng. Đây là một căn phòng trong kí túc xá nữ của <Đình Viên>. Mushiki, trong cơ thể của Saika, đang nằm trên giường.
Có lẽ vì hôm qua cậu quá mệt, Mushiki nhanh chóng chìm vào giấc ngủ──
Khi thức dậy sáng nay, cậu thấy gương mặt Kuroe, người lẽ ra ở phòng bên cạnh, ngay trước mặt cậu.
Kuroe giờ đang ôm bụng Mushiki bằng đùi, nhìn xuống mặt Mushiki. Đây được gọi là tư thế cưỡi ngựa. Nếu có một cú đánh trong tình trạng hiện tại, Mushiki sẽ hoàn toàn bất lực.
“Bình tĩnh đi. Tôi không biết cô có hận thù gì với Saika-san hay không, nhưng tôi không nghĩ bạo lực là giải pháp tốt.”
“Có vẻ cậu lầm rồi.”
“Dẫu gương mặt Saika-san đẹp tới đâu, cô sẽ chẳng có được gì kể cả khi ghen tị!”
“Đột nhiên giờ tôi có ham muốn tận dụng vị trí này.”
Kuroe xoay lắc vai. Mushiki giật mình kêu lên vì nghẹn thở.
“Đùa thôi. Giờ tới vấn đề thực sự trước mắt.”
“Vấn đề thực sự trước mắt…...?”
Khi Mushiki hỏi, Kuroe khẽ gật đầu và rồi nâng cả hai tay lên.
Cứ như vậy, cô tháo dải ruy băng trang trí trên cổ.
“……? Kuroe?”
Mushiki tò mò hỏi, nhưng Kuroe không đáp lại. Thay vào đó, cô bắt đầu cởi đồ từng cái một.
Đúng. Như thể cô đang cố cởi đồ trong khi ngồi trên người Mushiki.
“Cá……cô làm gì vậy, Kuroe!?”
“Hãy để mắt đến tôi. Xin hãy nhìn kĩ.”
Mushiki hoảng loạn la lên, nhưng Kuroe tiếp tục với giọng nhẹ nhàng.
Cuối cùng, tất cả các nút đã được tháo. Quần áo của cô, vài phút trước còn thẳng thớm, giờ khá cẩu thả.
Kuroe đặt tay lên cổ áo, để lộ vai trái.
──Làn da sáng bóng của cô tiếp xúc với không khí.
“────!?”
Vào lúc đó, Mushiki bất giác nhắm mắt lại.
“Ah. Mushiki-san, thật không công bằng. Xin hãy mở mắt ra.”
“Thế thì mặc đồ đi!”
Kuroe cố mở mắt Mushiki bằng cách kéo mí và cù cổ. Nhưng khi thấy không hiệu quả, cô thở dài một hơi.
“Chịu vậy. Chuyển sang kế hoạch B.”
Sau đó, vào lúc cậu nghĩ cậu nghe thấy Kuroe thì thầm, Mushiki cảm thấy một sức nặng mềm mại và dễ chịu tựa vào ngực cậu.
“……!? Kuroe──!?”
Cậu không thể nói đầy đủ chi tiết vì đôi mắt đang nhắm, nhưng cậu nhận ra Kuroe đang quấn lấy cậu. Mùi hương thoang thoảng của dầu gội xông vào mũi Mushiki.
Cô ấy đang làm cái quái gì vậy──khi Mushiki cứng người vì căng thẳng, Kuroe đột nhiên thì thầm vào tai Mushiki.
“──Món ăn yêu thích của Saika-sama là cupcake.”
“Cá……!?”
Một tiếng thở dài ngọt ngào, một lời thì thầm làm nhột màng nhĩ cậu, và cuối cùng là thông tin gây sốc.
Khoảnh khắc nghe thấy điều đó, Mushiki cảm thấy con tim mình thắt lại.
Tuy nhiên, đợt công kích dữ dội của Kuroe không dừng lại ở đó. Cô tiếp tục vuốt ve tai cậu.
“Khi rửa cơ thể Saika-sama trong phòng tắm, má mông đã được rửa sạch.”
“…………!”
Và, ngay gần cuối, Kuroe tung đòn chí mạng.
“──Số đo ba vòng của Saika-sama là 88, 59, 86.”
“…………!?”
Cơ thể cậu nóng lên trong khi hơi thở trở nên khó khăn hơn. Có chút chóng mặt khi đôi mắt cậu mất tập trung. Và rồi, cả cơ thể cậu bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt──
“……Huh?”
Khoảnh khắc tiếp theo,, giọng phát ra từ họng Mushiki thuộc về một cậu bé không lẫn vào đâu được.
Đúng. Mushiki đã quay về cơ thể của chính mình từ cơ thể của Saika.
“──Hmm, có vẻ như cậu đã hoàn đổi hiện hữu thành công.”
Kuroe đứng dậy và bình tĩnh nói. Má Mushiki nhuốm màu xấu hổ.
“Kuroe, uhh, đây là……”
“Vì hoán đổi hiện hữu, tôi đã cố làm Mushiki-san cảm thấy phấn khích.”
Tuy nhiên, Kuroe nhìn chằm chằm vào vai trái của mình khi tiếp tục.
“Tôi không mong đợi cậu hoán đổi ở mức độ này. ──Nhanh một cách đáng ngạc nhiên.”
“…………”
Cậu tự hỏi vì sao. Mặc dù cậu không nghĩ có thứ gì khác đi cùng động có đó, nó vẫn làm cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tuy nhiên, Mushiki không phải không nhận ra. Kuroe, người đang sửa sang quần áo, thở phào nhẹ nhõm.
“……Cô phải cảm thấy an tâm lắm, Kuroe.”
“……An tâm?”
Kuroe nói với giọng sắc lạnh. Mushiki tiếp tục nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ.
Sau đó, Kuroe hắng giọng để chuyển chủ đề khi bước xuống giường.
“So với điều đó, không có nhiều thời gian. Hãy chuẩn bị sớm trước khi các học sinh khác thức dậy.”
“Chuẩn bị……? Đợi đã, ý cô là sao?”
“Không phải rõ ràng rồi sao?”
Khi Mushiki nghiêng đầu, Kuroe đáp lại như bước tiếp theo là điều hiển nhiên.
◇
“──Đó là lí do tại sao, bắt đầu từ hôm nay, những người bạn mới sẽ gia nhập lớp học này. Kuga Mushiki-kun và Karasuma Kuroe-san.”
Vài tiếng sau khi thức dậy ở kí túc xá.
Mushiki, mặc bộ đồng phục nam của <Đình Viên>, đứng cùng lớp học với vị trí và tư thế y hệt hôm qua.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều giống hôm qua.
Vẻ ngoài của Mushiki không phải là Kuozaki Saika, mà là vẻ ngoài ban đầu Kuga Mushiki. Vì lí do đó, thay vì cảm giác khẩn cấp hôm qua, những ánh mắt tò mò đang dán hết vào tình huống bất thường này vì các bạn học đang cố gắng hết sức để đánh giá khả năng của cậu.
“…………”
Không, vấn đề không ở sự thay đổi đó. Mushiki khẽ gọi Kuroe (giờ cũng mặc đồng phục), người đang đứng cạnh cậu.
“……Kuroe?”
“Cậu muốn gì?”
“Không, cái gì đây──sao cô lại đăng kí cho tôi? Và cả, cô nữa.”
Kuroe giữ tư thế thẳng đáp lại.
“Nhìn vào trường hợp hôm qua, Mushiki-san giờ đang ở trong tình trạng không biết khi nào hoặc cái gì sẽ kích hoạt hoán đổi hiện hữu.”
“Vậy, thứ gì đó giống một trái bom người.”
“Miêu tả như vậy có chính xác không?”
Kuroe giữ vẻ lạnh lùng khi tiếp tục.
“Nếu cậu rơi vào tình huống không lường trước được, quan trọng là ai đó có thể nhận ra cậu sau khi quay về cơ thể của Mushiki-san. Sự tồn tại của <Đình Viên> là một bí mật. Nếu họ nghĩ có người từ bên ngoài trà trộn vào, sẽ bị điều tra và truy bắt triệt để.”
Tuy nhiên, Kuroe không dừng lại ở đó.
“Theo cách này, nếu cậu đăng kí vào học viện dưới cái tên ‘Kuga Mushiki’, kể cả khi ai đó phát hiện ra cậu trong tình trạng đó, tình hình có thể giảm từ ‘một người không rõ danh tính bị kéo vào từ thế giới bên ngoài’ xuống ‘một học sinh xấu trốn tiết’. ──Hơn nữa, với tôi ở quanh, có thể tiến hành hoán đổi hiện hữu trong trường hợp thứ gì đó không rõ xảy ra.”
“Tôi hiểu……đợi đã.”
Mushiki gật đầu, nhưng rồi nhận ra một lỗ hổng chết người trong kế hoạch này.
“……Nếu tôi hoán đổi trong phòng thay đồ nữ như hôm qua, tôi nghĩ sẽ tai hại hơn nếu mặt mũi và tên tuổi của tôi bị biết đến.”
“Chuyện đó──”
“Chuyện đó?”
“Hãy cố hết sức tránh điều đó.”
“Cô có thể không đột nhiên để nó hoạt động theo ý chí không?”
Ngay cả với giọng nhẹ nhàng này, có vẻ họ đã nói quá nhiều.
Giáo viên chủ nhiệm Kurieda Tomoe, hướng mắt về phía Mushiki như thể nhận ra điều họ đang làm.
“Kuga-kun? Karasuma-san? Hai em nói gì vậy? Cô không thích cuộc nói chuyện bí mật của hai em trong ngày đầu tiên chuyển trường đâu.”
Cô khoanh tay như thể khoác lên mình bầu không khí quyến rũ.
“Ồ, em xin lỗi──”
Lời của Mushiki dừng ngay ở đó.
“……? Kurieda-sensei, phải không ạ?”
Vẻ ngoài cô tương tự, nhưng gương mặt Tomoe, cử chỉ, và giọng nói rõ ràng khác hôm qua.
Hôm qua, cô có biểu cảm sợ hãi, tư thế cong lưng, và ngoại hình tựa một chú chihuahua run rẩy.
Nhưng giờ, nét mặt cô tràn đầy tự tin trong khi tư thế của cô dường như thể hiện dáng người hoàn mỹ. Bầu không khí sang trọng và điềm đạm đó gợi nhớ đến một con báo cái dẻo dai.
“Ara……? Cô nghĩ đây là lần gặp đầu của chúng ta, nhưng chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi sao? Fufu, hay vào lúc này, em định tán tỉnh cô trước mặt mọi người?”
“Ah, không, không phải thế ạ.”
Khi Mushiki cố bác bỏ bằng cách tức giận lắc đầu, Tomoe nheo mắt lại và liếm môi, giữ chặt cằm Mushiki bằng ngón trỏ……và nhẹ nhàng vuốt ve.
“Fufu……một cách nói đơn giản, nhưng cô không ghét điều đó. Được thôi. Cảm phục lòng dũng cảm của em, cô sẽ dẫn em đi dạo. ──Tới phòng giáo viên sau giờ học. Cô sẽ cho em một giờ ngoại khóa đặc biệt.”
Và như thế, cô thì thầm với một cử chỉ gợi cảm đến đáng sợ. Sự thay đổi tính cách hoàn toàn đó làm Mushiki vô cùng bối rối.
Rồi, Kuroe, người đang theo dõi cảnh trước mắt, hướng ánh mắt về phía hành lang và cố tình làm cử chỉ.
“──Ồ. Chào buổi sáng, Saika-sama.”
“Hyahiiii……!? K-Không phải vậy, không phải vậy, Phù Thủy-sama……! Hiểu nhầm! Cô sẽ không bao giờ cố đùa giỡn với một nam sinh dễ thương trong giờ làm việc……!”
Khoảnh khắc Kuroe nói, Tomoe, người tắm trong hào quang của sự tự tin và sức hút người khác giới, quỳ xuống sàn theo phong cách dogeza với đôi mắt ngấn lệ. Cứ như thế, cô giơ tay qua đầu như thể xin tha mạng.
“Oops, xin lỗi. Em nhầm.”
“C-Cái gì……làm ơn cẩn thận hơn. Điều đó rất tệ với trái tim cô. Cô có thể cảm thấy sinh mệnh mình đang ngắn đi ……Dù sao thì, Mushiki-kun, về chuyện sau giờ học──”
“Ah, có lẽ đó là Saika-sama.”
“Ahiiiiin! Chỉ là đùa thôi! Phù Thủy-sama sẽ không bao giờ có hại với con tim cô! Chỉ là trò đùa nho nhỏ của Tomoe! Đúng hơn, có vẻ như tôn thờ Phù Thủy-sama sẽ giúp kéo dài tuổi thọ cô! Cảm ơn rất nhiều!”
Tomoe một lần nữa biến thành một chú châu chấu sợ hãi.
Kuroe nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Sau đó, cô hướng ánh nhìn về nơi Mushiki đang nhìn.
“Yên tâm đi. Saika-sama hôm nay xin nghỉ.”
Khi Kuroe nói vậy, một số học sinh với vẻ mặt căng thẳng đã tìm đến phòng thở để thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ họ đang tự hỏi khi nào Saika sẽ đến.
Trong khi đó, chỉ có Tomoe không để ý đến giọng Kuroe khi cứ cúi đầu.
“Giờ sensei đang ở tình trạng này, chúng ta hãy tới chỗ ngồi còn trống.”
“……Đúng.”
Theo Kuroe ở đây có vẻ tốt hơn. Mushiki bỏ Tomoe, người vẫn co rúm tại chỗ và sợ hãi một phù thủy vô hình, và bước sau Kuroe.
Nhưng──ở đó cậu nhận ra.
Trong số các học sinh đang cười và thở dài trước việc Tomoe để lộ hành vi ô nhục, có ai đó nhìn chằm chằm Mushiki với ánh mắt kinh ngạc.
“C-Cácácácácá…….”
Em gái bị chia cắt suốt đời của Mushiki và cũng là pháp sư thiên tài được chấp nhận là thành viên của tổ chức <Hiệp sĩ Đoàn>, dưới quyền trực tiếp của viện trưởng.
Fuyajo Ruri đứng dậy và chỉ tay về phía Mushiki.
“──Sao anh lại ở đây, Mushiki……!”
Từ tiếng kêu bất ngờ đó, các học sinh khác kinh ngạc nhìn Ruri và theo ngón tay cô khi hướng mắt về phía Mushiki.
“Eh, cái gì……hai người biết nhau?”
“Sáng nay hai người va vào nhau nơi góc phố à?”
Khi những trò đùa đó bay xung quanh, Hizumi, người đang ngồi gần Ruri, tròn mắt như thể nhớ ra gì đó.
“Mình nghĩ mình đã nghe thấy cái tên đó trước đây. Không lẽ anh là anh trai của Ruri ……?”
Rồi, với đó là điểm khởi đầu, những lời đàm tiếu bắt đầu lan truyền trong các bạn cùng lớp của họ.
“Huh? Anh trai của Ruri sinh tháng tư, phải không?”
“Vì Ruri sinh tháng ba, học cùng lớp với khoảng cách một tuổi vẫn khả thi, đúng không?”
“Vào sinh nhật thứ năm của Ruri, anh ấy đã làm một khung ảnh bằng vỏ sò, phải không?”
“Anh ấy có một điểm quyến rũ trên gáy, đúng không?”
“Hey, sao những người anh gặp lần đầu lại biết chi tiết về anh vậy?”
Ngay cả cậu cũng không biết về điểm cuối cùng. Mushiki để lộ vẻ mặt đầy bối rối.
Rồi, để trả lời câu hỏi đó, ánh mắt mọi người lại chuyển về phía Ruri. ──Như để chỉ ra nguồn thông tin.
“………….”
Nhưng Ruri, không nghe thấy giọng nói xung quanh, loạng choạng dậm sàn lớp học và bước tới trước mặt Mushiki.
Rồi, cô nói tiếp trong khi nhìn Mushiki với ánh mắt tựa kiếm đâm xuyên thấu.
“──Em sẽ hỏi lại lần nữa. Sao anh lại ở <Đình Viên>? Không──sao anh lại biết về sự tồn tại của nó? Một thám tử? Hay là ai đó trong nhà Fuyajo gieo ý tưởng vào đầu anh?”
Ruri toát ra một cảm giác sợ hãi tột độ.
Ý định giết người, tinh thần chiến đấu, kiếm hồn──dẫu miêu tả khác nhau tùy thời kì, thứ cảm giác được truyền lại đó sẽ được sử dụng để truyền tải áp lực vô hình này. Mushiki hiện đang trải qua cảm giác này bằng chính cơ thể mình. Có lẽ vì điều này, đột nhiên tất cả bạn cùng lớp của cậu đều im lặng.
Bầu không khí hoàn toàn khác khi cậu nói chuyện trong cơ thể Saika hôm qua. Đó là cảm giác của một bản năng, thứ đã mất đi khi sống trong hòa bình, bị cưỡng ép thức tỉnh. Ngay bây giờ, giống như đối đầu một con dã thú, đó là một sức mạnh không chấp nhận bất kì câu hỏi nào nữa.
Nghĩ rằng cậu không biết gì, Mushiki có thể cảm thấy đây là cách Ruri thực sự sẽ phản ứng.
“Ruri──”
Đương nhiên, cậu không thể trả lời thành thật ở đây. Nó sẽ là một sự phản bội với Saika và không gì hơn đặt cơ thể cô vào rủi ro lớn hơn.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa cậu được phép nói dối. Cậu tin chắc bất kì lời nói dối nào cũng sẽ bị Ruri dễ dàng nhìn thấu.
Vì vậy đó là lí do Mushiki──quyết định nói lên cảm xúc thực sự của cậu.
Những lời đầu tiên cậu không thể nói khi ở trong cơ thể Saika.
“Anh rất vui khi gặp em sau một thời gian dài.”
“──Nufaa!?”
Sau khi Mushiki nói, cơ thể Ruri vặn vẹo khi cô kích động hét lên.
Gương mặt cô nhuộm màu đỏ tươi và đôi mắt bơi xung quanh tựa những chú cá di cư.
Tuy nhiên, Ruri đứng tại chỗ với sức mạnh tinh thần mạnh mẽ. Cô lấy lại tư thế sau vài nhịp thở nặng nề. Có lẽ vì đột nhiên đổ mồ hôi nhiều, tóc mái cô giờ bết lại trên trán.
“……Đ-Đừng nghĩ em sẽ bị lừa. Trả lời thật lòng đi──”
“Em đã trở nên rất xinh đẹp kể từ lần cuối anh thấy em.”
“Guoehhogehhoguefo……!”
Ruri, không mong được gọi là xinh đẹp, ho dữ dội khi cô cúi xuống tại chỗ.
Mushiki vội quỳ xuống vỗ vào lưng cô.
“Em ổn chứ? Em không cần phải vội vàng nói──”
“…………!”
Vào lúc đó, cơ thể Ruri run lên khi cô đá vào sàn để thoát khỏi tay Mushiki.
Cứ thế, cô trừng mắt nhìn Mushiki với gương mặt đỏ bừng và đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
“Đ-Đừng nghĩ anh đã thắng!? Em sẽ không chấp nhận điều đó! Em chắc chắn sẽ đá anh ra khỏi <Đình Viên>!”
Khi Ruri hét lên, cô mở cửa lớp một cách thô bạo và chạy ra hành lang.
Khi bầu không khí kinh ngạc tràn vào lớp học, tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ chủ nhiệm vang lên.
──Khoảng 10 phút đã trôi qua. Dưới sự hướng dẫn của Kurieda Tomoe, người cuối cùng đã lấy lại bình tĩnh, tiết học đầu tiên cuối cùng cũng bắt đầu.
“Nói cách khác, ngay cả khi một phát hiện mới đã tạo ra những cải tiến cho thế hệ này, công nghệ cũ vẫn không phải là vô nghĩa. Đúng hơn là──”
Giống như hôm qua, Tomoe đang dùng bảng đen điện tử để giải thích lịch sử pháp thuật.
Không, giống như hôm qua, không gì xấu có thể nói về cô ấy. Không như hôm qua, cô sợ hãi trước sự hiện diện của Saika, Tomoe lúc này trông thật bệ vệ.
Ngực cô ưỡn lên một cách tự hào, lời nói không chút run rẩy, và thỉnh thoảng còn pha trò đùa để khiến học sinh của cô bật cười. Thật sự, đây chắc là cảnh lớp Tomoe bình thường.
Bầu không khí trong lớp cũng yên bình hơn hôm qua nhiều.
Mushiki không hoàn toàn không bị chú ý, nhưng mọi người trông bình tĩnh hơn hôm qua. Ít nhất, có rất ít người liếc nhìn cậu trong khi quan tâm mọi hành động của cậu.
──Well, vừa nói xong, có một nữ sinh tiếp tục trừng mắt nhìn xuyên thấu Mushiki.
Đúng. Ruri đã nhảy ra khỏi lớp, nhưng cô kiên quyết quay về chỗ khi tiết một bắt đầu.
Đương nhiên, cô cũng là tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng cô không lo lắng về điều đó. Cô có một tinh thần cứng như thép.
“……Mushiki-san.”
Có lẽ, cô cũng hứng thú với cuộc nói chuyện của họ. Trong khi nghe bài giảng của Tomoe, Kuroe, người ngồi cạnh cậu, nhẹ nhàng hỏi.
“Sao vậy, Kuroe.”
“Tôi nghe nói cậu và hiệp sĩ Fuyajou là anh em ruột, vậu có chuyện gì với mối quan hệ cực kì bất ổn định này vậy?”
“Không, tôi không nghĩ là vậy……ngày xưa chúng tôi rất thân nhau.”
“Nếu vậy, sao cô ấy lại nhìn cậu như thế?”
“Well……”
Mushiki đáp lại với mồ hôi chảy dài trên má. Tomoe, người đang ngồi cạnh bàn, chỉ vào Mushiki.
“Hey, Kuga-kun. Cô biết em muốn nổi bật trong ngày đầu tiên, nhưng nói chuyện riêng là không tốt.”
“Ah──Em xin lỗi.”
“Không thể khác được nữa. Có vẻ như cần một hình phạt nhỏ. Sau giờ học, ──”
“Oh.”
Giữa lời của Tomoe, Kuroe nhìn ra hành lang cố tình tạo cử chỉ nhận thấy gì đó.
Thấy vậy, Tomoe run lên khi vội vàng nhìn quanh.
“Eh……cô ấy không đến? Phải không?”
Tomoe kinh hãi mở cửa lớp học, cẩn thận kiểm tra hành lang trước khi quay lại với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó, sau khi hít thở sâu để bình tĩnh lại, cô quay sang Mushiki.
“D-Dù sao thì. ──Vậy, Kuga-kun. Nếu em có thể nói chuyện, thì nghĩa là em phải hiểu bài học này. Giờ em có thể trả lời không?”
“Ah, em không biết.”
Từ câu trả lời tức thì đó, Tomoe mỉm cười với một hạt mồ hôi chảy dài trên trán.
“Dẫu em không hiểu, cô muốn em lo lắng hơn một chút……”
“Em xin lỗi. Em vẫn chưa thực sự hiểu ma thuật là gì từ đầu……”
Khi Mushiki nói vậy, cậu nghe thấy tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng cười của các học sinh xung quanh.
Nội dung những lời đó gần giống hôm qua, nhưng có vẻ như phản ứng sẽ thay đổi tùy vào đó là Saika hay Mushiki.
“Hey, thật sao? Sao một tên nghiệp dư như vậy lại vào được <Đình Viên> danh giá ?”
Một nam sinh cao lớn nhún vai nói.
Nhân tiện, khi hỏi câu hỏi tương tự hôm qua, cậu ta là người run rẩy nói, “một câu hỏi sâu sắc đáng sợ……”.
“Rắc rối làm sao……tôi không nghĩ chúng ta cùng đẳng cấp.”
Câu này tới từ một nữ sinh đeo kính.
Nhân tiện, hôm qua cô là người ôm chặt đầu và nói “……M-Ma thuật……là gì……?”.
“Fu……hồn nhiên như gió. Điều đó cũng khá thú vị──”
Một nam sinh ngồi bên cửa sổ lẩm bẩm khi chải phần tóc mái dài.
Nhân tiện, cậu ta là người cố lấy lòng bằng cách nói, “Đ-Đúng là Phù Thủy-sama……!”
Sau đó──
“────────Ah?”
Có lẽ để đáp lại phản ứng của các bạn học cùng lớp, một giọng ớn lạnh vang lên trong lớp.
Ruri nhìn quanh lớp với đôi mắt đỏ ngầu, lông mày căng lên khi mạch máu lộ ra trên trán cô.
“…………!?”
Bị ánh mắt đó kìm hãm, vài học sinh cười nhạo Mushiki bắt đầu run rẩy.
Có thể như vậy Ruri không nói gì khác.
Vì trước đó cô đã nói cô sẽ trục xuất Mushiki khỏi <Đình Viên>, nên cô không thể nói gì để bảo vệ Mushiki. Nhưng nghe bất kì ai ngoài cô nói xấu Mushiki là không thể chịu được──tâm trạng là như vậy. Giống như một nhân vật đối thủ trong một bộ Shounen manga.
“R-Ruri-chan, Ruri-chan……”
Hizumi vội nói khi vỗ vai Ruri.
Ruri, cảm thấy đã đạt được kết quả mong muốn, tức giận hừ mũi và quay ra phía trước.
“……U-Uhhh……tiếp tục giờ học được chứ……?”
Một tâm trạng bất thường bất kì ai cũng có thể thông cảm. Tomoe hỏi với một hạt mồ hôi chảy xuống.
Sau đó, Ruri bình tĩnh đáp lại.
“Đương nhiên. Nhanh lên. Em có việc phải làm.”
“Ể……”
Bị nói thẳng như vậy, Tomoe quay lại bài giảng với vẻ mặt ủ rũ.
◇
Bằng cách nào đó xoay sở vượt qua giờ học bất ổn, đã đến tiết ba.
Mushiki và bạn cùng lớp di chuyển từ tòa nhà trung tâm tới sân tập. Giống như tiết năm và sáu hôm qua, đây là một khóa thực hành được dạy bởi Anviett.
Sau khi thay quần áo, Mushiki khẽ vươn vai khi bước vào sân khu tập luyện.
Giống như đồng phục học sinh, trang phục thể dục Kuroe cung cấp có cỡ hoàn hảo với Mushiki. Cậu không biết cô lấy số đo khi nào, nhưng nó được làm rất cẩn thận.
“Tôi hơi lo vì không thể để mắt tới cậu, nhưng có vẻ không có vấn đề cụ thể nào.”
Rồi, cậu nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau. Quay lại nhìn, cậu thấy Kuroe cũng đã thay đồng phục thể dục.
“Ể? Hoán đổi hiện hữu giữa cơ thể của tôi và Saika-san chỉ xảy ra khi ma lực được giải phóng, đúng không?”
“Đúng là như vậy, nhưng đây vẫn là tiền lệ lần đầu với tôi.”
Kuroe nói với giọng đáng sợ. Mushiki đáp lại với nụ cười cay đắng.
“Chà……dù sao thì, sẽ ổn thôi. Rốt cuộc, không như hôm qua, đây là phòng thay đồ nam. Ý tôi là phòng thay đồ nam thật tuyệt. Một không gian chỉ có đàn ông thật sự làm dịu con tim.”
“Những lời đó rất dễ gây hiểu lầm đấy.”
Kuroe vừa nói vừa hé mắt, Anviett bước vào từ bên trong khu tập luyện.
“──Được rồi, bắt đầu thôi. Tập hợp.”
Anviett nói như thể vẫy gọi họ là quá phiền phức. Các học sinh ở khu tập luyện xếp hàng trước mặt anh ta.
“Vậy thì, tạm thời sau khi khởi động xong, sẽ tập giống hôm qua. Tôi có rất nhiều mục tiêu, vì vậy hãy chia thành nhiều nhóm──”
Anviett dừng ngay tại đó.
Anh tự hỏi chuyện gì xảy ra trong giây lát, nhưng lí do được biết ngay lập tức.
Trong số các học sinh tụ tập, Ruri đang giơ tay lên cao.
“Có chắc là anh chỉ muốn vậy không, sensei?”
“Huh? Cô muốn gì Fuyajou?”
“Hôm nay, có hai học sinh chuyển trưởng lần đầu trải qua khóa thực hành.”
“Học sinh chuyển trường? ……À, có chuyện như vậy sao?”
Anviett gãi đầu, nhìn quanh các học sinh đang xếp hàng và dừng lại ở Mushiki và Kuroe.
“Hai người? ──Khoan đã, không phải cô là phụ tá của Kuozaki sao? Sao cô lại ở đây?”
Anh nói trong khi nhìn Kuroe một cách ghê tởm.
Tuy nhiên, Kuroe dường như không quan tâm khi cô hơi cúi đầu. Anviett, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện thêm nữa, cười khinh bỉ khi rời mắt khỏi Kuroe.
“Và, mày là……”
Tiếp theo, anh chuyển sự chú ý sang Mushiki, người cố nhanh chóng sửa tư thế của mình.
“Vâng. Em là Kuga Mushiki.”
“Ah, được, được. Tao sẽ nhớ nó khi nào tao thích.”
Anviett bắt tay một cách cẩu thả.
“Vậy thì, giờ cô thỏa mãn chưa? Nếu tụi nó không biết cách thực hiện bài tập khởi động, ai đó có thể nói cho tụi nó. Với lần đầu tập luyện──nếu tụi nó không làm được, thì tụi nó có thể xem những người khác làm được. Theo dõi cũng là một phần của rèn luyện.”
“Không. Tôi muốn xin phép.”
“Xin phép? Để làm gì?”
Anviett nghi ngờ sau khi nghe những gì Ruri nói.
Sau đó, Ruri hướng ánh nhìn xuyên thấu về phía Mushiki.
“──Quyền giả chiến với Kuga Mushiki.”
“……Huh?”
“…………!”
Anviett cau mày trước những lời của Ruri và các học sinh khác đều tỏ vẻ kinh ngạc. Ngay cả Kuroe cũng khẽ nhích đầu lông mày.
Những nhận xét trong lớp của Ruri tái sinh trong tâm trí Mushiki. Không rõ vì lí do gì, Ruri đã nói cô sẽ đuổi Mushiki khỏi <Đình Viên>. Thách đấu Mushiki ở đây, kế hoạch của cô phải là đè bẹp tinh thần cậu.
Có lẽ vì tính cách kỉ luật của mình, cô chọn giả chiến trong giờ học thay vì một cuộc đấu trong bóng tối. Hoặc, nếu nghĩ kĩ lại, nó có thể để lộ một cảnh tượng đáng xấu hổ trước toàn bộ bạn học.
Bầu không khí bao trùm sân tập sắp trở nên gay cấn.
──Tuy nhiên.
“……Không, cô đột nhiên nói cái gì vậy? Những gì cô quyết định là không tốt.”
Anviett từ chối trong khi một giọt mồ hôi chảy dài trên má.
Có vẻ nghĩ rằng một cuộc chiến hoàn hảo sẽ xảy ra, Ruri tỏ vẻ bất mãn.
“……Tại sao?”
“Nếu cô hỏi tại sao……một pháp sư bậc S yêu cầu chiến đấu với một học sinh chuyển trường và thậm chí nghĩ điều đó sẽ được phép. Cô là một phần của một số chủng tộc ưa chiến đấu sao? Thiệt tình……”
“………”
Nghe tiếng cãi vã của Anviett như câu trả lời, Ruri cắn chặt môi.
Bằng cách nào đó, có cảm giác đôi mắt cô sẽ sớm đỏ lên vì thất vọng.
Trông có chút đáng thương.
“Được rồi, khởi động nhanh lên. Sau đó, chạy ba vòng sân và quay lại đây một lần nữa.”
Anviett đưa ra hướng dẫn trong khi một bầu không khí không thể chịu nổi tràn vào sân tập.
Các học sinh cảm thấy khó chịu, nhưng tuân lệnh và bắt đầu các bài tập khởi động.
Nhân tiện, Ruri đã tập đúng cách ngay cả với đôi mắt sưng húp. Thực tế, cô chắc là tuyệt nhất khi giãn cơ. Ngay cả chuyển động của cô khi chạy cũng tựa như tấm vải lụa đẹp. Mushiki hoàn toàn bị ấn tượng về sự mạnh mẽ của em gái mình.
Sau khi hoàn thành phần khởi động, các học sinh quay về trung tâm sân tập.
Lúc đó, Anviett đã chuẩn bị khoảng 10 mục tiêu hình quả bóng với các chi phát sáng.
“──Tấn công theo thứ tự định trước. Hiển hiện tối đa đến thứ hai. Nó khó, nên làm nhóm ba người để bao vây chúng. Tao sẽ đá bất kì thằng nào định trốn.”
“──Vâng!”
Theo hướng dẫn của Anviett, các học sinh hướng tới mục tiêu mong muốn và bắt đầu tập trung.
“…………!”
Khi xem cảnh này, Mushiki khẽ dụi mắt.
“Sao vậy, Mushiki-san?”
Kuroe tò mò hỏi không biết Mushiki đang làm gì. Mushiki đáp lại sau khi chớp mắt vài cái.
“À, không……nó không rõ nhưng tôi có thể thấy ma lực xung quanh mọi người……”
Đúng. Hiện tại, Mushiki không ở dạng Saika.
Tuy nhiên, mặc dù lờ mờ, cậu có thể cảm thấy ma lực bám quanh cơ thể các học sinh.
Nhưng, Kuroe không ngạc nhiên khi cô đồng ý với cậu.
“Không phải không tưởng tượng được. Như tôi nói trước đó, rào cản đầu tiên trong việc học phép thuật là có được cảm giác kì lạ của ma thuật. ──Tuy nhiên, Mushiki-san đã vượt qua giai đoạn đó với cơ thể của Saika-sama. Não bộ của Mushiki-san cuối cùng cũng là của một pháp sư.”
“Cá──”
Được nói như vậy, Mushiki nhìn xuống đôi tay cậu.
“Vô tình, Saika-san đã phát triển cơ thể tôi suốt thời gian qua……?”
“Cậu có khả năng nói chuyện tốt đấy.”
Kuroe, với đôi mắt vẫn nhắm hờ, hắng giọng.
“Mặc dù, với các pháp sư khác, không gì đáng ghen tị hơn thế. Rào cản đầu tiên trong việc học phép thuật đã vô tình bị phá vỡ nhờ sự trợ giúp của pháp sư mạnh nhất.”
“……Nghĩa là tôi cũng có thể dùng ma thuật sao?”
“Tôi không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, nhưng──có lẽ có thể giải phóng ma lực. Sao cậu không thử xem?”
Kuroe chỉ vào mục tiêu ngoài cùng bên phải.
Một quả bóng với các chi sáng chói đứng đó cô độc.
“Được rồi, tôi sẽ thử kể cả khi không được.”
Mushiki nói khi cậu đứng trước mục tiêu. Nhớ lại cảm giác sử dụng ma thuật trong cơ thể Saika, cậu bắt đầu tập trung.
“──Munakata. Cậu đang nhào ma lực quá nhẹ. Đừng nghĩ hiển hiện như một món vũ khí. Lưu ý nó là một phần mở rộng của các chi. ──Mabuchi. Nếu cậu chỉ có thể lên giai đoạn một, được thôi. Tùy cách cậu làm, có thể tung một cú đánh. Hãy tìm cách đạt được mục tiêu với những lá bài cậu có trong tay.”
Anviett thọc tay vào túi áo trong khi đưa hướng dẫn cho từng học sinh một hướng tới mục tiêu.
Tất cả học sinh đều có một hay hai lớp Giới Văn xuất hiện đâu đó trên cơ thể.
Đó là một nét đặc trưng của việc kích hoạt thuật hiển hiện.
Một pháp sư có thể sử dụng Đệ Nhị Hiển Hiện sẽ được coi là có giá trị.
Tuy nhiên, khi tới giai đoạn ba, bao nhiêu người trong số họ sẽ đánh cược cuộc đời của mình để đạt được nó──
“…………!?”
Nghĩ vậy trong khi trông coi sân tập, Anviett chợt thấy ớn lạnh.
Điều này không tới từ cảm nhận ma lực hay sát khí mạnh mẽ. Thật khó giải thích chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, trực giác như một pháp sư cũng như một hiệp sĩ sẽ không cho phép Anviett bình tĩnh.
“────”
Từ rìa tầm nhìn, anh thấy Ruri.
Cô cũng mồ hôi nhễ nhại, vẻ ngoài giống Anviett.
──Cái quái gì đây?
Anviett khó thở khi đảo mắt nhìn quanh.
Quay lại, anh nhận ra vài học sinh.
Mọi người có vẻ đang cố gắng với mục tiêu của họ.
Một học sinh sử dụng gió từ Đệ Nhất Hiển Hiện──
Một học sinh cầm một chiếc búa gọi ra từ Đệ Nhị Hiển Hiện──
Và──học sinh chuyển trường giơ cả hai tay về phía trước mà không làm Giới Văn xuất hiện.
“…………”
Nhận thấy điểm cuối cùng đó, Anviett cảm thấy mặt mình căng lên.
“……Không thể nào.”
Và rồi, sau khi thì thầm với tiếng thở hổn hển──ngay lúc này.
“Cái gì……!?”
──Một tiếng chuông báo động lớn vang vọng khắp <Đình Viên> .
Bên trên sân tập, vô số vết nứt xuất hiện.
“Cá……!?”
Ngay khi mắt cậu nhắm lại vì cố tập trung, Mushiki đột nhiên ngẩng mặt lên sau khi nghe thấy báo động đó.
Rồi, như thể hợp với chuyển động đó, một số khe nứt đã mở ra trên bầu trời phía trên sân tập.
“──Mushiki-san.”
“Kuroe, đây là……!”
Khi Kuroe chạy tới chỗ cậu, Mushiki hoảng sợ lên tiếng.
Âm thanh này. Cảnh tượng đó.
Rất giống những gì xảy ra vào ngày Mushiki lần đầu đến <Đình Viên>.
Kuroe gật đầu với vẻ mặt dữ tợn, đã nhìn thấu suy nghĩ của Mushiki.
“Không có nghi ngờ gì. Đây là một Diệt Vong Nhân Tử. Nhưng quá đột ngột──”
Như để chặn giọng Kuroe, những vết nứt trên bầu trời ngày càng lớn hơn──cuối cùng, một con quái thú khổng lồ xuất hiện từ bên trong.
Móng vuốt sắc nhọn. Một cơ thể được bao phủ trong lớp vảy cứng. Đôi cánh tựa như một con dơi. Và còn, một cái đầu được tô điểm với những chiếc sừng và răng nanh.
Diệt Vong Nhân Tử Số 206: Rồng.
Vẻ ngoài giống hệt con thần thú Anviett đã nhất kích tất sát trong ngày Mushiki lần đầu tới <Đình Viên>.
Tuy nhiên, nếu có một sự khác biệt quyết định so với lần đó. ──Đó sẽ là số lượng.
Lần đó chỉ có một con rồng xuất hiện. Tuy nhiên, chỉ với một hơi thở duy nhất, thành phố bên ngoài <Đình Viên> đã biến thành biển lửa.
Về số lượng rồng bây giờ──
“100……200……không, thậm chí nhiều hơn……!?”
Một giọng đầy hoảng sợ của ai đó vang lên trong sân tập.
Đúng. Bao phủ bầu trời <Đình Viên>, có nhiều rồng tới mức không thể đếm hết chỉ với một cái nhìn thoáng qua.
Không──chính xác hơn, đó không phải tất cả.
Sâu bên trong bầy rồng vô số. Từ những vết nứt trong không gian đó, gương mặt của một con rồng cực kì to lớn ngóc đầu lên.
Anviett trợn tròn mắt trước cảnh đó.
“Huh!? Diệt Vong Nhân Tử Số 048──<Fafnir>[note45758]!? Sao lại có hai con số ở một nơi như này!? Và cả vô số những con rồng này nữa, cái quái gì đã xảy ra vậy!?”
“Giờ không phải lúc than vãn! Trước hết, hãy sơ tán học sinh!”
Ruri hét lên với Anviett. Giọng nói đó không còn là của một học sinh, mà là một hiệp sĩ, một trong những hộ vệ của <Đình Viên>.
“Cô không cần nói với tôi! Các pháp sư bậc B trở lên sẽ phản kích! Bậc C trở xuống nên di tản vào khu trung tâm!”
“V-Vâng……!”
Theo những chỉ dẫn đó, với chỉ một số người ở lại, các học sinh cố sơ tán khỏi sân tập.
Tuy nhiên, như thể đã đoán trước hành động này, vài con rồng bay xuống từ bầu trời cản đường các học sinh.
“U-Uwah!”
“Kya!?”
Các học sinh co rúm lại trước tiếng gầm hùng mạnh của loài rồng.
“Tch──”
Tuy nhiên, nhanh hơn móng vuốt của rồng cắt xuyên qua các học sinh, vòng hào quang hai lớp phía sau Anviett tỏa sáng mờ.
“Đệ Nhị Hiển Hiện──〖Lôi Đình Chử 《Vajradora》〗!”
Hai cây vajra quanh Anviett tung ra một đòn lôi kích.
Ngay lúc đó, cổ con rồng áp sát các học sinh đã bị thổi bay. Cơ thể khổng lồ ngã xuống đất với âm thanh nặng nề khi tan biến vào trong ánh sáng.
“Trò an toàn chứ!?”
“V-Vâng!”
“Thế thì chạy nhanh lên!”
Giọng Anviett tức giận vút lên. Các học sinh lại di chuyển chân một cách vội vàng.
Tuy nhiên, số lượng rồng nhiều vô kể. Chúng lần lượt bay về phía sân tập như thể không để bất kì ai chạy thoát.
“Cái này──”
Anviett làm bộ mặt ủ rũ khi tia sét thổi bay đầu con rồng, xé vụn đôi cánh, và khoét một lỗ lớn trên thân. Tựa như một vị thần chiến tranh bao phủ trong sấm sét.
Chênh lệch sức mạnh rõ ràng. Những con rồng khổng lồ lần lượt ngã xuống dưới chân anh.
Tuy nhiên, vấn đề là số lượng áp đảo của Diệt Vong Nhân Tử.
Những con rồng liên tục lao tới tấn công các học sinh như thể những mục tiêu trong tầm ngắm.
Mushiki và Kuroe cũng không phải ngoại lệ.
“Uwa……!?”
“……! Ku──”
Một con rồng khổng lồ bay từ bầu trời về phía Mushiki và Kuroe. Như thể dùng bản thân làm lá chắn, Kuroe bước tới trước mặt Mushiki.
“Kuroe!”
Mushiki nửa tỉnh nửa mê nắm lấy vai Kuroe, ôm chặt cô và quay lưng về phía con rồng.
“Mushiki-san……!?”
Giọng giật mình của Kuroe vang lên trong màng nhĩ cậu.
Tuy nhiên, tác động dự kiến đã không bao giờ tới.
“Đệ Nhị Hiển Hiện──<Rinkojin>!”
Đúng như cậu nghĩ cậu nghe thấy giọng Ruri, cơ thể con rồng khổng lồ áp sát Mushiki bi cắt thành từng mảnh.
“Cá──”
Với các mảnh rời của xác con rồng nhảy múa trong không trung, Ruri hạ xuống trước mặt Mushiki.
Trên đầu cô là một Giới Văn với hai nét tựa như một chiếc mặt nạ Oni. Trong tay cô, cầm một cây naginata sáng mờ ảo tựa ma trơi.
Mushiki kinh ngạc trong giây lát trước sự uy nghiêm thần thánh này.
Tuy nhiên, Ruri lạnh lùng nhìn khi nắm lấy cổ áo Mushiki.
“……Đây là chiến trường của pháp sư. Em không biết anh biết về <Đình Viên> từ đâu, nhưng từ bỏ đi. Anh không phải pháp sư. ──Nếu anh hiểu, chạy nhanh đi. Và không bao giờ vào thế giới này một lần nữa.”
Ruri vừa nói vừa liếc sang Kuroe.
“Cô nói tên cô là Kuroe. ──Tôi không biết tại sao phụ tá của Phù Thủy-sama lại thân thiết với Mushiki như vậy, nhưng tôi có thể để chuyện này cho cô không? ──Làm ơn, Mushiki.”
Sau đó, nói câu cuối với giọng trầm lặng, cô đạp xuống đất, vẽ ra một con đường ánh sáng khi tiến về phía bầy rồng.
“……Mushiki-san.”
Khi Mushiki còn sững sờ khi nhìn Ruri sắp chiến đấu, cậu có thể nghe thấy giọng bất mãn của Kuroe trong vòng tay cậu. Mushiki vội thả cô ra.
Tuy nhiên, biểu cảm ủ rũ của Kuroe không đổi. Cô nhíu mày và nói tiếp trong khi lẩm bẩm những lời phàn nàn.
“Cậu nghĩ gì vậy? Tôi đã nói bao lần rồi. Cơ thể cậu là cơ thể của Saika-sama. Cái chết của cậu nghĩa là cái chết của Saika-sama.”
“Xin lỗi, nhưng……”
“Không nhưng nhị gì hết, cậu cần phải sống sót.”
Kuroe quay đi. Cô có vẻ rất tức giận.
Cô sau đó nhìn lên bầu trời, làm vẻ mặt lo lắng giống Mushiki.
“N-Nhưng sẽ ổn thôi. Anviett…….và Ruri rất mạnh, phải không? Tôi rất ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của những con rồng, nhưng với họ──”
“…………”
Dù Mushiki nói vậy, Kuroe vẫn có vẻ mặt khó hiểu.
“Nó sẽ đơn giản vậy sao?”
“Huh?”
“Hai người họ chắc chắn rất mạnh. Hơn nữa, chi viện sẽ tới sớm. Cuối cùng, chúng ta sẽ có thể loại bỏ toàn bộ Diệt Vong Nhân Tử xuất hiện.
──Nhưng có quá nhiều. Chắc chắn sẽ có thiệt hại đáng kể.”
“Nhưng, nếu Diệt Vong Nhân Tử bị đánh bại, thiệt hại sẽ được đảo ngược……”
Mushiki vừa hỏi vừa nhớ lại cảnh hôm trước. Kuroe nhăn mày đáp lại.
“Tất nhiên, nếu cậu có thể đánh bại Diệt Vong Nhân Tử trong thời gian đảo ngược hủy diệt, sự kiện gây ra bởi Diệt Vong Nhân Tử sẽ thành thứ chưa từng xảy ra.”
“Đúng rồi. Vậy thì──”
“Nhưng với những người có thể chứng kiến sự biến mất của Diệt Vong Nhân Tử──với các pháp sư, thì không như vậy.”
“……! Nghĩa là cái chết của một pháp sư sẽ không thể đảo ngược?”
“Đúng rồi.”
Đáp lại câu hỏi của Mushiki, Kuroe gật đầu với vẻ mặt cay đắng.
“Trong tình huống này, nếu có ai có thể đánh bại chúng mà không có thương vong nào, nghĩa là──xóa sổ toàn bộ những con rồng lấp kín bầu trời và giải cứu các pháp sư khỏi bất kì đợt tập kích nào──chỉ có một pháp sư thực sự vô lí mới có thể thực hiện kì tích đó.”
“Một pháp sư có thể làm điều đó──”
Đáp lại những lời đó, Mushiki nắm chặt tay.
“──Chỉ có một người.”
“──Oooooooooooooh────────!”
Với tiếng hét lớn thể hiện tinh thần chiến đấu, Ruri vung thanh naginata.
Đệ Nhị Hiển Hiện <Rinkojin> . Lưỡi dao ánh sáng tập hợp nơi đầu cán dài trở thành giống như một cây roi, vẽ nên những quỹ đạo theo mọi hướng để cắt đứt các Diệt Vong Nhân Tử xung quanh.
Dẫu con rồng sở hữu một cơ thể rắn chắc và hơi thở của lửa có thể thiêu rụi mọi thứ, nó không quá khó trong tay một hiệp sĩ từ <Đình Viên>.
Thực tế, cả Ruri và Anviett đều đã săn hơn 30 con rồng.
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở số lượng của chúng.
Vô số bóng đen vẫn đang nhảy múa trên bầu trời. Từng đòn một, những đợt tấn công của chúng lan từ <Đình Viên> ra thế giới bên ngoài.
Dù những đòn tấn công vào các pháp sư khác hầu như đã bị dập tắt, thị trấn xung quanh đã biến thành một cánh đồng cháy.
Dù cảnh này sẽ biến mất nếu Diệt Vong Nhân Tử bị đánh bại trong thời gian đảo ngược hủy diệt, điều này vẫn không hề dễ chịu khi chứng kiến. Ruri cau mày khi siết chặt thanh naginata.
Rồi──như thể khớp thời điểm đó, một con rồng khác trút hơi thở rực lửa xuống sân tập bên dưới. Không khí xung quanh trở nên nóng như thiêu như đốt.
“Tch──”
Ruri đã lên trời, điều khiển lưỡi thanh naginata để chặt đầu con rồng phun lửa. Cái đầu rơi xuống đất, bừng lên ngọn lửa trong vài giây sau khi bị giết.
Vẫn còn một vài học sinh trong sân tập, nhưng tất cả đều là pháp sư. Dường như mỗi người đều có phương pháp riêng để bảo vệ khỏi ngọn lửa. Xác nhận điều đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, ở đó Ruri nhận ra.
──Mushiki và Kuroe không còn ở sân tập nữa.
“Mushiki──”
Họng Ruri bị bóp nghẹt khi cô cụp mắt xuống.
Nếu họ đã trốn thoát thành công, thì tốt. Tuy nhiên, Mushiki và một người nghiệp dư vừa chuyển tới đây. Nếu anh ấy bị tấn công bởi những ngọn lửa này──
Khả năng tồi tệ nhất vẫn tồn tại trong tâm trí Ruri.
Chỉ là một khoảnh khắc. Nhưng trên chiến trường, chừng đó là đủ thời gian cho một sơ hở chết người.
“Ku……!?”
Vào lúc cô nhận ra, Diệt Vong Nhân Tử xuất hiện từ vết nứt không gian──loại Fafnir, hàm của nó có những chiếc răng giống như cọc đang mở rộng.
──Không thể tránh được. Ruri nghiến chặt răng khi chuẩn bị cho cú va chạm.Cô cần chống lại đòn tấn công này và phản công.
Nhưng──
“────Eh?”
Khoảnh khắc tiếp theo, Ruri tròn mắt.
Nỗi đau cô dự tính không bao giờ tới.
Thay vào đó, toàn bộ cơ thể cô được bao phủ trong một cảm giác kì lạ vô cùng.
Đúng. Cho tới vừa nãy xung quanh Ruri, sân tập, <Đình Viên>, đã biến thành biển lửa lan sang thị trấn gần đó.
Tuy nhiên, trước mắt Ruri lúc này là──
Một vùng đất băng giá nơi một cơn bão lạnh giá đang ập đến.
“Cá……đây, là──”
Không phải ẩn dụ cũng chẳng phải trò đùa.
Như thể dịch chuyển tức thời từ chỗ này sang chỗ khác, một cảnh hoàn toàn khác hiện ra. Một cảnh giống như bước ra từ giấc mơ hay ảo ảnh.
Tuy nhiên, Ruri nhớ trải nghiệm này. Cô có một ý tưởng về cảm giác này.
Tới Territory tối cao vượt quá Phenomenon, đúc nên Material và vượt qua Assimilation.
Thuật Hiển Hiện・Đệ Tứ Hiển Hiện.
──Vươn tới đỉnh cao của ma thuật, sự hình thành của thế giới âm bản.
Và với những người có thể thi triển thuật hiển hiện quy mô này──
“──Có vẻ như có một số vị khách bất lịch sự đang cố vứt rác vào khu vườn khi ta đi vắng.”
“…………!”
Ruri ngẩng đầu lên với giọng nói dường như giải đáp toàn bộ suy nghĩ.
Và nhìn thấy cô gái lơ lửng ở đó, cô run lên một tiếng.
“Phù Thủy-sama──”
Đúng, ngay đằng kia.
«Phù Thủy Sắc Màu» Kuozaki Saika triển khai một Giới Văn bốn lớp phía trên cô khi cô bình tĩnh đứng đó.
Vì lí do nào đó, cô đang mặc đồng phục thể dục và không nhận ra Ruri đang run rẩy vì phấn khích.
Saika, tỏa sáng dưới ánh sáng của Giới Văn, nhìn xuống đám đông Diệt Vong Nhân Tử dưới mắt cô.
“Hãy hôn chân ta.
──Tập hợp mọi người, và biến họ thành cô dâu của ta.”
Saika từ từ đưa một tay lên.
Rồi, theo những chuyển động đó, cơn bão xung quanh quay cuồng dưới sự chỉ huy của cô.
“Đ-Đây là……!”
“Lốc xoáy……!?”
Các học sinh sợ hãi kêu lên.
Như để đáp lại lời họ, một cơn lốc xoáy bao gồm vô số hạt sỏi băng đồng thời tấn công những con rồng và loại Fafnir trong cùng.
Những con rồng khổng lồ hoặc bị nghiền nát bởi những viên đá băng hoặc bị đóng băng bởi cơn bão âm độ. Vô số giọng quỷ quái vang vọng trên bầu trời, nhưng chúng nhanh chóng bị xóa sổ bởi tiếng gầm rú của bão tuyết.
“U-Uwaaaaaaaaaah!?”
“Kiyaaaaaaaaa!”
Đương nhiên, ở đây không chỉ có Diệt Vong Nhân Tử. Những học sinh còn lại cũng kinh hoàng hét lên.
Tuy nhiên──
“…………!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Ruri lại chớp mắt.
Khi xem xét liệu cô có bị mù bởi cơn bão băng hay không, cảnh vật xung quanh cô lại thay đổi.
Đúng. Là cảnh sân tập nơi Ruri và những người bạn đang chiến đấu.
Tuy nhiên,đã không còn một con rồng nào ở đó nữa.
Các học sinh trông chóng mặt khi đang nằm ngửa. Dẫu run rẩy và quằn quại trên mặt đất, mọi người đều bình an vô sự.
Về thời gian, có lẽ chỉ mất một phút.
──Một kì tích thần thánh chỉ có thể miêu tả như một phép màu.
“Hmm. ──Có vẻ mình lại gây ồn ào rồi.”
Vừa nói, Saika vừa đáp xuống đất một cách vui tươi.
──Những tiếng cổ vũ chỉ được chuyển đến bóng hình đó sau khi mọi người hiểu rõ tình hình.
“…………”
Khi chạm đầu ngón tay vào môi, Kuroe chậm rãi bước qua sân tập.
Bóng hình Diệt Vong Nhân Tử không còn nhìn thấy ở đó nữa.
Mushiki, sau khi chuyển sang hình dạng Saika, đã xóa sổ chúng bằng cách dùng Đệ Tứ Hiển Hiện.
Vận dụng tinh vi ma lực vẫn chưa được như mong muốn, nhưng có vẻ như có thể sử dụng sức mạnh mà không có bất kì hạn chế nào. Cậu trông giống như một pháp sư kì lạ.
Tuy nhiên, cậu dường như không làm các học sinh khác bị thương. Tự bản thân nó đã là một công lao đáng được khen ngợi.
“Hmm……”
Tuy nhiên, Kuroe nhìn lên bầu trời với vẻ mặt khó hiểu.
“Quá nhiều Diệt Vong Nhân Tử cùng một lúc──liệu có thực sự là một sự bùng nổ tự phát?”
Những lời thì thầm khó hiểu của Kuroe bị át đi bởi tiếng reo hò của các học sinh từ phía sau.