"Ngày X Tháng X Năm X
Con gái, hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ 6 của con. Ta đang rất nôn nóng muốn được nhìn con gái của ta đã trưởng thành và xinh hơn trước,..."
Ngay từ dòng chữ viết đầu, Nó đã nhận ra:- Cha!?
"Nhưng ta đã không thể thực hiện lời hứa của mình với con, khi đang trên đường về nhà ta nhận được cuộc gọi từ mẹ con và..."
- Tại...Tại sao!? Sao lại không viết tiếp!?_Thay vào chỗ trống đó là những vệt máu, là những nét bút quệt quẹt vội vàng từ giã trang giấy và những vết bẩn nhem nhuốc.
"Mẹ ơi?"
"Gì vậy con?"_Người phụ nữ có vết chàm lớn trên vai nhẹ nhàng nói
" PaPa của con đâu?"_Nó nghiêng đầu hỏi
"À...Để mẹ gọi cho ông ấy"
Kétttttttttt/
"Gì vậy mẹ?"_Nó khó hiểu nhìn vẻ mặt xanh xao của mẹ
" À...À.."_Tim bà quặng thắt nhìn con bé:"Không...Không có gì đâu con"
"Nhưng con nghe thấy tiếng động lớn ở đầu dây bên kia rồi còn nghe thấy tiếng vọng của nhiều người bên đó nữa!"_Nó ngây thơ
"PaPa của con đang bận họp thôi không sao đâu"_Mẹ nó đi lấy cái áo sơ mi khoác tạm
"Mẹ đi đâu vậy?"
"À...Mẹ bận chút việc. Con ở nhà chơi với em"
"Còn sinh nhật con? PaPa không tới hả mẹ?"_Nó buồn bã
"Mẹ xin lỗi, bây giờ mẹ rất gấp, không thể trả lời con được"_Bà hối hả chỉ kịp vớt lấy cái khẩu trang kèm chiếc áo khoác đen. Trong đêm mưa tầm tã, bóng lưng nhỏ nhắn của người mẹ khuất dần nơi chiếc xe hơi của ông Dave chờ sẵn rồi nổ máy vụt đi sau làn khói động cơ.
"Chị Vy ơi"_Nghe tiếng gọi của đứa em trai ngây ngô toát ra sau lưng, Nó xoay đầu lại, nước mắt bất giác chảy dài chiếm lấy cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Nó.
Cậu em trai 3 tuổi chớp đôi mắt đẫm nước, cũng khóc theo:"Đừng khóc nữa mà. Chị ơi...Em yêu chị nhiều lắm. Đừng khóc nữa chị ơi..."
Vuốt mái tóc nâu sẫm của cậu bé, nó nức nở:"Em ở nhà ngoan, chị đi tìm PaPa"
"Chị ơi?"_Thằng bé khóc thét lên , từ nhỏ không giây nào cậu chịu rời xa Nó cả.
Để mặc đứa em trai bé bỏng ở nhà, Nó toan bước đi . Ổ bánh kem 2 tầng cắm đầy những cây nến nhỏ lung linh đủ màu sắc xung quanh, trên đỉnh là một cây nến hình số 6 giữa những ánh lửa rực rỡ khác. Bị bỏ mặc trên bàn, bây giờ Nó chẳng cần nữa, mặc trên người chiếc váy trắng thuần khiết mà lúc sáng PaPa đã tặng, Nó thích lắm nhưng bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa...Những hạt mưa rát buốt cứ phất phảng vào mặt, trên đôi vai nặng trĩu, gió mãnh liệt thổi bay mọi thứ, Nó như rơi tõm vào một cái hố không đáy, bao vây lấy tâm trí Nó, trươc mắt Nó là một khoảng không trọng lượng tối om...Những giọt mưa khiến cho dòng nước mắt loãng ra và tan biến...Nó chỉ biết chạy, chạy, chạy thật nhanh. Trong đầu cứ lặp đi "Mình phải cứu Papa" lặp lại.
KÉT!!!!!!!!!!!!!!!/
"Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á"
RẦM!/
Nó đã bị ông Tổng đâm trúng và mất đi những mảnh kí ức của mình sau vụ tai nạn đó. Trở về với thực tại, những mảnh kí ức mong manh ẩn hiện chợt ùa về trong tâm trí Nó, những giọt nước nóng ấm ngậm ngùi đọng trên hoen mi cứ tuôn ra rồi lại lăn dài trên gò má, nó bất giác ôm đầu khụy xuống chân bàn.
- Vy? Vy là tên mình?!_Nó lầm bầm
- Lu! Lu! Lu!!
Rầm Rầm Rầm/_Nghe thấy âm thanh vang dội mãnh liệt ngoài cửa, nó vội lau đi những giọt nước mắt và tạm dẹp cuốn nhật kí xưa cũ của Papa vào ngăn tủ kéo bàn
- Gì?_Nó mở cửa phòng
- Tôi gọi chị nãy giờ hơn nửa tiếng đồng hồ mà chị vẫn tru rú trong đó là sao?
s
- Đang bận..._Nó lườm đến những vật dụng trên tay hắn:- Cậu làm gì với cái đống đó vậy?
Nào là nồi, niêu, xoog, chảo, muỗng, chày, giá, bát, đĩa,...Blah Blah...Nó tiếp:- Lập dàn cầu mưa? Hay trại điên vậy?
- Tôi phá cửa quá trời mà thấy chị không ra nên...
- Cái gì!? Phá cửa? Cậu có nhớ cậu là vua phá cửa không vậy!?_Nó vừa dứt lời
ẦM!/_Cánh cửa phòng đã đổ sập xuống
Nó nhìn cánh cửa phòng một cách trắng trợn vừa tiếc nuối vừa điên tiết lên, Hắn thì rón rén...Nó nắm cổ áo Hắn ta
- VƯƠNG TRIỆU THANH PHO O O O O NGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!_Nó tận dụng nồi, niêu, xoog, chảo với cả cái chày hắn đã đem lên:- GRỪ..Ừ...!
- Chị...Chị...Chị tính làm gì!?? Hãm hiếp đời trai tôi à? Đừng có hòng! Mau..Mau bỏ cái...cái chày đó ra!!
- HÉ HÉ!!_Mắt nó sắc như dao cạo
- Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!! BÀ CHẰNG LỮA ĐỜI THỨ 22222222222!!!!!!!!!!!!!!!!!
P/s: Tác giả ớn lạnh cặp đôi này luôn (==''). Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, do mạng kém nên mình lâu đăng chương, mọi người thông cảm tác giả nha, yêu các bạn lắm luôn, đón xem chuyện gì xảy ra vào chương tiếp theo nhá! (^^)