Tận Thế Xảy Ra Vì Tôi Cứu Quá Nhiều Cô Gái Sao!?

Giao đoạn: 50 năm trước




Đâu đó dưới đáy đại dương.

“... Mmm ...”

Một cô gái tỉnh dậy từ cơn mơ.

“...”

Cô từ từ mở mắt, để rồi nhìn thấy bóng tối ảm đạm của đáy đại dương - một màu đen sâu đến nỗi ngay cả đôi mắt của một ma cà rồng cũng không thể nhìn thấu. Và không cử động cơ bắp, cô gái — ma cà rồng Rosalind C. Bathory — nhìn chằm chằm vào khoảng trống. Cô ấy dường như vẫn còn trong mơ.

Đã bao lâu kể từ khi cô bị phong ấn trong quan tài này và chìm xuống đáy biển? Cô chỉ đếm số ngày trong hai ba năm đầu. Sau một thập kỷ, tâm trí của cô bắt đầu mờ dần.



“...”

Bây giờ cô đang ở trong tình trạng mà cô ấy không biết liệu bản thân đang tỉnh táo hay đang ngủ, hay thậm chí còn không biết mình có còn sống hay đã chết. Không, cô ấy có lẽ vẫn còn sống... mà chuyện đó thì thế nào cũng được.


Tuổi thọ của ma cà rồng là vô cùng dài. Giết một ma cà rồng không phải chuyện dễ dàng. Ngay cả khi cô ấy muốn chết, không có gì ở đây để cô có thể tự sát. Và cuối cùng, cô đắm mình trong vực thẳm của lười biếng và cam chịu.

“...”

Tâm trí của cô cuối cùng đã từ bỏ suy nghĩ về tương lai, và do không để ý, tâm trí cô bắt đầu nhìn về phía quá khứ. khi mà cô từ bỏ việc đếm ngày, cô chỉ có thể lấp đầy suy nghĩ của mình với những kỷ niệm dễ chịu từ quá khứ. Chúng giống như một giấc mơ. Một giấc mơ rạng rỡ. Đó là ánh sáng soi đường cho cô ở dưới đáy đại dương đen ngòm này. Và nguồn gốc của ánh sáng đó luôn luôn giống nhau - một chàng trai.


“Nami... dare...” Rosalind gọi tên như muốn tìm chàng trai ấy.

Trong tâm trí, cô đang hồi tưởng những ngày cô dành cho cậu. Ảo tưởng đó đủ mạnh để mang lại nụ cười cho đôi môi tuyệt vọng của cô. Nhưng nó không bao giờ kéo dài. Những kỷ niệm đẹp lung linh, xinh đẹp luôn kết thúc trong thảm kịch. Một con dao bạc đâm vào ngực cô. Tay Namidare trên cán dao.

“...”

Trong giấc mơ của mình, cô hét lên không lời. Vẻ mặt của cô ấy nhăn lại đau đớn, và lần đầu tiên trong một thời gian rất dài, cô ấy di chuyển cơ thể của mình. Cô duỗi tay phải, chạm vào thứ gì đó như một mẩu giấy. Đó là một bức ảnh. Một bức ảnh cô đã từng chụp với chàng trai tên là Namidare.


Trong bức ảnh bị rách nát, Rosalind mỉm cười. Nhưng giờ chỉ là ký ức. Cô chỉ còn lại đau đớn. Bức ảnh này, một vật lưu niệm từ những ngày hạnh phúc, là sự an ủi duy nhất của cô.


“...”

Rosalind nhắm mắt lại một lần nữa, bám lấy cảm giác ấm áp từ bức ảnh thấm nhuần trong lòng. Cô chìm sâu hơn, sâu hơn nữa... Sâu tới mức bản thân không còn thấy đau nữa.

---

Claus: Như đã báo trước, tôi sẽ tạm ngưng dịch do phải đi xa, tôi sẽ dịch khi quay lại, có lẽ mất tầm 1-2 tháng. Hẹn gặp lại.