Phần 1
Trong khi Satsuki thu thập thông tin thiết yếu để thực hiện kế hoạch tác chiến của chúng tôi, có một nơi tôi cần ghé qua.
“Ai có thể ngờ là mình sẽ quay lại sớm vậy chứ,” tôi lẩm bẩm khi nhìn vào sợi dây đeo tay, Xích Thằng, quanh cổ tay tôi.
Với cái này, tôi chỉ cần mong muốn hết lòng, và tôi sẽ được dịch chuyển tới thế giới khác, nơi Harissa sống.
Kim trên đồng hồ của tôi cho thấy rằng đã qua 6 giờ chiều.
Tôi còn thêm sáu giờ nữa cho đến khi thiên thạch rơi xuống Trái Đất... Sáu giờ nữa để đi đến Abraham để lấy đồ vật tôi cần.
Iris dẫn tôi đến một sân nhỏ, nơi mà tôi sẽ được tự do sử dụng Xích Thằng.
“Được rồi, tớ đi đây.”
“Oke, đi thôi!” Iris trả lời hăng hái đồng thời quàng hai tay quanh cánh tay tôi.
“... Iris, cậu sẽ được chuyển tới thế giới khác nếu cậu cứ dựa vào tớ như thế.”
“Đó là lý do em nói, đi thôi.”
“Không. Nó quá nguy hiểm.”
Với một chiếc túi thời trang đeo trên vai, Iris trông như đã sẵn sàng đi du lịch. Khi tôi cố gắng giải thích những nguy hiểm nếu cô ấy đi theo, Iris tức giận,
“Anh đã đánh bại Ma Vương đúng không? Nên ở đó an toàn rồi mà. Còn nữa, Papa đã trả lại thiết bị dịch chuyển cho em. Và thế giới khác nghe có vẻ thú vị! Em sẽ không tha thứ nếu anh bỏ lại em lần nữa đâu!”
Iris vừa nhấn mạnh vừa ép mình gần tôi hơn. N-ngực...!
Ngay cả với hai ngọn đồi mềm mại ép không thoải mái trên cánh tay của tôi, tôi vẫn rất mừng vì Iris đã phấn chấn trở lại. Quả thật là không có bất kỳ yếu tố nguy hiểm nào hiện diện trong thế giới đó, và có lẽ đưa cô ấy đi cùng cũng chẳng có vấn đề gì.
“Được rồi. Cậu có thể đi cùng, nhưng thả tớ ra đi.”
“Đồ thua cuộc,” R nhận xét.
‘Im đi, đồ ngực lép,’ tôi suýt tí thì cãi lại.(Claus: tên này chắc theo team BB)
Bỏ qua R lơ lửng, tôi nắm lấy tay Iris và cầu nguyện với Xích Thằng.
‘Xin hãy mang ta đến với Harissa.’
Xích Thằng bắt đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Sau đó, một sợi màu đỏ bay lên không trung và tạo thành một vòng tròn bán kính khoảng 1 mét. Một vùng trống màu đỏ rực mở ra ở phía bên kia của vòng tròn, và trước khi tôi có thể chớp mắt, Iris và tôi bị hút vào chiếc cổng màu đỏ hình tròn đó.
Khi tôi mở mắt ra, tôi đứng bên trong cung điện của Abraham.
Xích Thằng tan rã và rơi khỏi cổ tay tôi. Chắc đây là món đồ dùng một lần.
“Wow ... Đó là cảm giác hoàn toàn khác với dịch chuyển,” tôi nghe Iris bình luận từ bên cạnh. Đôi mắt cô ấy, lấp lánh với sự tò mò, đang dò quanh căn phòng dọc theo những bức tường đá.
“D-dũng sĩ-zama?”
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau tôi.
“... Thím dưới bếp?”
Quay lại, tôi nhìn thấy bà thím hồi trước, người đã rất lo lắng về Harissa.
Bà ấy chớp mắt liên hồi, như thể vẫn chưa hiểu được sự thật là chúng tôi vừa xuất hiện trước mắt.
“Ủa?”
Tôi chắc chắn rằng chúng tôi sẽ xuất hiện bên cạnh Harissa... Ồ, tôi chỉ cần hỏi bà thím xem em ấy ở đâu.
“Xin lỗi, Harissa đâu rồi?”
“…Không có ở đây.”
Câu trả lời của bà ấy là điều tôi không mong đợi.
“Hả? Tại sao không?”
Đôi mắt của bà thím nheo lại nhìn tôi giận dữ.
“Vì cậu!”
“Tôi?”
“Bởi vì cậu không phải là dũng sĩ-zama thực sự! Harissa-chan đã bị buộc tội nà kẻ nói dối, và sẽ sớm bị hành quyết!”
Bà thím hét vào tôi trong cơn thịnh nộ với đôi vai run lên, nhưng sau đó nét mặt của bà chần chừ rồi úp mặt vào tay và bắt đầu khóc nức nở.
“T-tất cả là lỗi của cậu...”
“Xin vui lòng cho tôi biết! Tại sao Harissa bị buộc tội nói dối”
Tôi nhớ rõ ràng đã đánh bại Ma Vương với Harissa.
‘Câu chuyện’ này hẳn đã được giải quyết rồi chứ.
Tuy nhiên, khi tôi nghe bà thím kể lại, tôi nhận ra tôi là một thằng ngốc.
“... Vậy, họ sẽ không thừa nhận tôi là một dũng sĩ vì tôi đã không lấy ‘Gươm của Dũng sĩ’ sao?” Tôi tóm tắt lại câu chuyện bằng một câu khác.
Khi chúng tôi sử dụng đồng hồ dịch chuyển để vào lâu đài Ma Vương, không có gì để chứng minh rằng chúng tôi đã ở đó và đánh bại hắn. Và ai có thể tin rằng chúng tôi đã hoàn thành tất cả chỉ trong hai giờ chứ... Bình tĩnh ngẫm lại, toàn bộ tình huống sẽ không ai có thể tin được.
Như thêm dầu vào lửa, tôi đã không lấy ‘Gươm của Dũng sĩ’, thứ sẽ chứng minh rằng tôi thực sự là dũng sĩ.
Đối với những người khác, có vẻ như nghi ngờ rằng Harissa đã triệu hồi một thiếu niên bình thường, và sau đó biến mất khỏi cung điện sau hai giờ đồng hồ, để lại ‘Gươm của Dũng sĩ’ mà chẳng đá động tới.
Và sau đó?
“Họ cho dằng cậu quá sợ hãi và chạy trốn mất.”
Thật là tự nhiên khi họ đưa ra kết luận như bà thím vừa nói.
Sau đó, xét rằng Harissa triệu hồi thất bại, cô bé bị bắt phải chịu án tử hình.
“Con bé nhấn mạnh cho tới phút cuối dằng cậu là dũng sĩ-zama thực sự. Nhưng vì không ai tin con bé, nó đã đưa Xích Thằng cho tôi trước khi bị đưa tới pháp trường.”
“Chết tiệt!”
Đó là lỗi của tôi. Tôi quá vội vã rời khỏi nơi này thậm chí còn không nghĩ tới việc giải thích tình hình cho ông vua nữa.
“Nè, Rekka! Anh đi đâu thế?”
“Tất nhiên là đi cứu Harissa rồi!” Tôi vừa hét lên vừa hất tay Iris đang nắm ao tôi.
“Nhưng Rekka, đúng là anh đã bỏ trốn. Ngay cả khi anh giải thích cho nhà Vua, họ vẫn nghĩ anh là kẻ nói dối, đúng không?”
“Ư...!”
Tôi cứng người, cảm giác như thể một thùng nước lạnh vừa đổ trên đầu tôi.
Iris đúng.
Tôi đã được coi là một kẻ nói dối. Tôi cần phải đưa ra vài bằng chứng để mọi người tin tôi.
Bình tĩnh nào…! Hãy suy nghĩ mình nên làm gì lúc này.
Tôi phải chứng minh rằng mình là dũng sĩ thật sự.
Sau đó, tôi cũng phải chứng minh rằng tôi đã đánh bại Ma Vương.
Vế sau lúc này quan trọng hơn, và tôi cần phải du hành tới lâu đài Ma Vương...
“Chết tiệt! Mình không mang theo đồng hồ dịch chuyển!”
Nó đã bị bọn lính giữ lại khi tôi bước vào ‘Owaria’.
Khi tôi sắp rơi vào hoảng loạn thực sự, Iris gõ nhẹ vào vai tôi.
“Em có đồng hồ dịch chuyển mà.”
“Hả? Thật không!?”
Tôi liếc vào cổ tay, nhưng không thấy dấu hiệu của đồng hồ...?
“Tất cả các thiết bị của em đều ở trong này,” Iris giải thích khi lấy đồng hồ dịch chuyển ra khỏi cái túi đựng trên vai cô.
“Túi này chứa một wormhole[note3880] , nên em có thể đặt mọi thứ bên trong. Em thậm chí còn chuẩn bị súng laser cho Rekka và cho em nữa. Em cũng có đồ ngọt, nước trái cây, quần áo để thay và dầu gội đầu và...”
Có phải cô ấy thực sự nói về wormhole, lổ hổng thời-không kết nối hai không gian riêng biệt đó ư? Thế tức là bất cứ gì Iris bỏ vào đều được đưa tới không gian khác, và có thể lấy ra bất cứ khi nào cô ấy muốn. Những tiến bộ công nghệ của người ngoài hành tinh thật sự vô hạn.
Tôi lấy đồng hồ dịch chuyển và cảm ơn Iris.
Ổn rồi! Bây giờ tôi có thể đi đến lâu đài Ma Vương rồi.
“Được rồi, chúng ta hãy lấy ‘Gươm của Dũng sĩ’ trước nào! Thím à, thím có thể dẫn chúng tôi đến tầng hầm mà thánh kiếm được phong ấn không?”
“Hả? Đ-Được rồi,” bà thím nhanh chóng gật đầu, chấp nhận lời yêu cầu của tôi.
“Cảm ơn. Nhanh lên nào!”
Với bà thím dẫn đường, Iris và tôi vội vã xuống tầng hầm của cung điện.
Phần 2
‘Gươm của Dũng sĩ’ được phong ấn trong một căn phòng nhỏ xíu, chiều dài và rộng không quá 2 mét. Một phần của sàn đá ở giữa phòng được khắc như bệ đá, một thanh gươm hai tay được cắm ở đó.
“Đây là ‘Gươm của Dũng sĩ sao’?”
“Vâng. Chính nà thanh kiếm huyền thoại mà hàng ngàn người đã thử rút, tới tận giờ đây cũng chưa có ai thành công.”
Có thể đó là lý do mà chẳng có bảo vệ canh giữ, thanh kiếm này không thể bị đánh cắp. Thật dễ dàng phá khóa cửa nhờ vào một phát bắn nhẹ của súng laser.
Bây giờ, tôi chỉ cần lấy kiếm và tới pháo đài của Ma Vương thôi.
Nắm lấy chuôi kiếm, tôi kéo... và không có gì xảy ra?
“Hả?”
Tôi nắm lấy chuôi kiếm bằng cả hai tay và thử lại.
“Ưaaaa!”
Thanh kiếm nhút nhích một kiếm rít, nhưng tôi không thể kéo nó ra được.
.........Ôi trời ạ. Chuyện gì đây?
“V-vậy ngươi thực sự là dũng sĩ giả mạo,” bà thím khóc nức nở.
Đợi tí nào. Tôi có thể là người bình thường, nhưng tôi chắc chắn là người đã cứu thế giới này. Vậy tại sao tôi không thể lấy thanh kiếm?
Như mọi khi tôi không hiểu gì đó, tôi quay sang R để được giúp đỡ.
“Tui hông biết. Tui không thể nghĩ ra lý do chính xác, nhưng mà chắc đây là hiệu ứng bất lợi do cậu trở thành nhân vật chính cả quá nhiều ‘câu chuyện’ chăng?”
Thế tức là sao...? Vậy tôi không thể lấy được thanh kiếm là vì tôi không là nhân vật chính trung thành với chỉ riêng ‘câu chuyện’ này sao!? Hay suy cho cùng thì tôi không phải nhân vật chính, chỉ đơn thuần là cướp vị trí của nhân vật chính thôi!?
Tôi không lường trước được chuyện này. Mọi việc trở nên tồi tệ.
Tệ nhất, có lẽ tôi chỉ cần tới chỗ pháp trường với bằng chứng là tôi đã đánh bại Ma Vương nhỉ?
Không, nếu họ buộc tội tôi đưa ra bằng chứng giả, tất cả sẽ kết thúc. Kể từ khi hồi sinh, Ma Vương chưa từng rời khỏi pháo đài, nên không ai trong Abraham từng thực sự thấy hắn... Thật vậy, sự xuất hiện hùng vĩ của con rồng có thể thuyết phục được ai đó, nhưng trong trạng thái chết hiện tại của nó, có khả năng sẽ chẳng ai tin tôi.
Dường như để chứng minh rằng tôi là dũng sĩ chỉ có một cách là thuyết phục Vua và cận thần của ổng.
“Bà thím nè! Bà có nhớ thanh kiếm này bị phong ấn từ lúc nào, và bởi ai không?”
Tôi cần thêm thông tin để giải quyết vấn đề này.
“Dĩ nhiên nà nó được phong ấn bởi dũng sĩ huyền thoại-zama phòng khi Ma Vương hồi sinh,” bà thím trả lời giữa tiếng nức nở, mặt đầy nước mắt nước mũi.
“Vậy tại sao nó bị kẹt trong đá, thay vì được đặt vào kho tàn hay kho vũ khí?”
“Tôi không biết. Có thể nà để ngăn chặn nó được sử dụng cho các mục đích xấu chăng?”
Có vẻ tôi chẳng có thêm được gì từ câu trả lời của bà thím.
Hết cách rồi sao... !? Nhưng tôi thực sự cần ‘Gươm của Dũng sĩ’ trong kế hoạch tác chiến ngăn chặn thiên thạch của mình...! Chết tiệt, tại sao anh hùng huyền thoại phải phong ấn thanh kiếm như thế này chứ?…Chờ đã. Phong ấn?
“Này, bà nói thanh kiếm bị phong ấn. Vậy tức là có phép thuật nào đó ngăn tôi rút nó sao?”
“Đúng vậy. Nếu chỉ phong ấn vật lý, thì bất kỳ kẻ mạnh mẽ nào cũng có thể rút được.”
Tôi không thể rút thanh kiếm vì tôi là nhân vật chính của rất nhiều ‘câu chuyện’. Như vậy, phép thuật phong ấn thanh kiếm đã lấy lại quyền rút nó từ tôi.
Tuy nhiên, tôi nhớ lại một điều quan trọng nhất; lợi thế duy nhất của tôi trong tình huống này.
Tôi không cần lấy thanh kiếm bị phong ấn bởi phép thuật bằng vũ lực.
Tôi chỉ cần mang ‘Gươm của Dũng sĩ’ ra khỏi đây, và tôi có một công cụ khoa học, được sản xuất tại Phenerita, mà Iris đã mang theo.
Rút ra... Di chuyển... Chuyển dịch... Và công cụ tôi cần là ...
“Iris! Đưa tớ cái đồng hồ dịch chuyển!”
“OK!”
Tôi đeo đồng hồ dịch chuyển và nắm lấy “Gươm của Dũng sĩ” trong bàn tay trống của mình.
“Xin giúp tớ nhập tọa độ. Tớ cần di chuyển 1 mét từ chỗ này.”
“Hiểu.”
Trong chưa đầy một giây, Iris gõ tọa độ vào.
[Kiểm tra tọa độ. Dịch chuyển bắt đầu sau 10, 9, 8, 7...]
Một giọng nói điện tử bắt đầu đếm ngược, còn tôi sốt ruột nhịp nhịp chân xuống sàn.
Dịch chuyển mất 10 giây để hoàn thành. Khi tôi di chuyển cách chỗ ban đầu của mình chỉ một mét, tôi thậm chí không rời khỏi phòng.
Tuy nhiên, ‘Gươm của Dũng sĩ’ vẫn nằm trong tay tôi.
“Ổn rồi!”
Hồi còn ở trên phi thuyền, Iris đã nói rằng đồng hồ dịch chuyển có khả năng vận chuyển những đồ vật nhỏ cùng với tôi. Bệ đá được khắc trên sàn, chỉ có ‘Gươm của Dũng sĩ’ được dịch chuyển cùng tôi.
“C-c-chuyện gì vừa xảy ra thế!?”
Bà thím tỏ ra bối rối, nhưng tôi không có thời gian để giải thích.
“Iris, tớ muốn đến lâu đài của Ma Vương.”
“Em có thể tính tọa độ nếu em có bản đồ của thế giới này.”
“Thế thì, tới phòng tư liệu. Nhanh nào!”
Mang ‘Gươm của Dũng sĩ’ ra khỏi phòng cùng với Iris, nhưng trước đó,
“Bà thím! Tôi chắc chắn sẽ cứu Harissa!”
Tôi hét qua vai khi chúng tôi chạy về phía đỉnh tháp Tây, nơi có phòng tư liệu.
Phần 3
Khi chúng tôi trở về từ lâu đài Ma Vương, cuộc hành quyết của Harissa đang được tiến hành.
Bị cùn tay và cổ, Harissa quỳ xuống trên bục trước đám đông, vẻ mặt phờ phạc. Một tên đao phủ đứng sau em ấy.
Quảng trường hoàn toàn chật kín người, hăm hở chứng kiến việc hành quyết công khai
Đám đông quá dày dường như không thể nào vượt qua được, cho đến khi tôi thấy Iris tóm một người rồi ném sang một bên, và dọn dẹp chúng một cách hiệu quả để chúng tôi đi đến bục hành quyết.
Trên một ban công của cung điện phía sau bục, một cận thần mở ra thứ gì đó trông như cuộn giấy. Có lẽ ông ta bắt đầu tuyên bố những tội lỗi của Harissa... và khi ông ta nói xong, cái rìu sẽ rơi vào cổ Harissa.
Tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra!
Không phải tôi đã chấm dứt ‘câu chuyện’ và nỗi thống khổ của Harissa rồi sao? Hạnh phúc phải đang chờ em ấy ở ngã rẽ kia!
Tôi sẽ không để nó kết thúc như thế này!
Cận thần cuộn cuộn giấy lại, rồi báo hiệu cho tên đao phủ trên bục.
Nâng cái rìu lớn lên, tên đao phủ đứng bên cạnh Harissa. Lưỡi rìu mờ và đục, nhưng cái rìu trông đủ nặng để chém qua cổ em ấy với trọng lượng của nó.
“Ngừng lại!”(Claus:Đao hạ lưu nhân!) Tôi hét lên trong giận dữ, nhưng giọng nói của tôi bị át đi bởi tiếng đám đông trước khi có thể tới được Harissa.
Đao phủ nâng rìu.
Tôi lại hét lên, nhưng giọng của tôi lại bị át đi.
Chết tiệt! Không thể được!
Harissa, sao em không kháng cự!? Sao em lại lặng lẽ quỳ như thế!?
Cô bé nói rằng mình là một đứa trẻ mít ướt, nhưng lúc này em ấy không khóc.
Không có biểu cảm trên mặt.
Rõ ràng là em ấy đã từ bỏ mọi thứ. Như thể chấp nhận cái chết, Harissa nhắm mắt lại.
...Này, đừng có ngốc thế!
“Anh đã nói với em là đừng bỏ cuộc đúng chứ!?”
*KENG!*
Whoa, nặng! Cái rìu quá nặng! Nhưng tôi có thể ngăn nó. Quả thực thứ trong tay tôi là ‘Gươm của Dũng sĩ’ mà.
“......”
Tuy nhiên, tên đao phủ, với gương mặt bị mặt nạ che đi, bình tĩnh kéo rìu của mình và nâng lên lần nữa.
Sau đó, Iris lao vào hắn.
“Ngươi định làm gì với Rekka của ta thế!?”
Trong chớp mắt, cô ấy đá!
Nhờ vào cú đá với sức mạnh gấp nhiều lần so với cú đá của người Địa Cầu bình thường, tên đao phủ bay ra khỏi bục.
“Dũng sĩ-sama...?”
Harissa mở mắt ra, và nhìn tôi ngờ vực.
Trước khi chúng tôi có thể nói thêm, những người lính bắt đầu bao vây chúng tôi, có lẽ để bắt chúng tôi vì đã làm gián đoạn cuộc hành quyết. Trước tiên tôi cần phải làm gì đó.
Tôi nhìn lên ban công cung điện, nơi mà Vua và các cận thần của ông tụ tập để quan sát cuộc hành quyết của Harissa.
“Bệ hạ! Người nhận ra thanh kiếm này chứ!!?”
Tôi nâng thanh ‘Gươm của Dũng sĩ’ lên, thứ mà tôi dùng để ngăn rìa của đao phủ, và tiếng náo động vang lên từ ban công tới các quần chúng. Có vẻ như ‘Gươm của Dũng sĩ’, cùng với huyền thoại, khá nổi tiếng trong người dân vương quốc này.
Nhưng tôi không thể dựa vào điều đó. Thay vì cố gắng thuyết phục Vua, sẽ có hiệu quả hơn nếu khơi dậy công chúng trước .
“Ta là dũng sĩ đích thực, được chọn bởi ‘Gươm của Dũng sĩ’! Ta đã được triệu hồi bởi Đại Pháp Sư Harissa Hope từ thế giới khác để cứu vương quốc đang bị dày vò bởi Ma Vương, và ta vừa trở về từ lâu đài của hắn!”
Tiếng náo động trở thành tiếng gầm.
Dũng sĩ đã xuất hiện, tới lâu đài Ma Vương và trở lại... Niềm hy vọng trong mắt của quần chúng tăng lên.
“Mọi người, đừng bị lừa!”
Ngay lúc đó, tên cận thần hét lên từ ban công.
Đó là kẻ đã nghi ngờ việc tôi là Dũng sĩ từ lúc đầu tôi được triệu tập. Tôi nhận ra hắn ta ngay từ cái đầu hói và ria mép mỏng.(Claus: thù dai nè, mới phật ý có một lần mà vẫn để bụng)
“Tên nhóc này chỉ mới được triệu hồi sáng nay! Dù cho có là Dũng sĩ thì không thể nào mà tơi lâu đài Ma Vương rồi trở về trong khoảng thời gian ngắn thế được!”
Quả là cáo buộc hợp lý, dựa trên ý nghĩa thông thường.
“Im đi, ria mép! Ta là dũng sĩ! Không gì là không thể đối với ta!” Tôi lại hét lên.
Tôi muốn giải thích sự kỳ diệu từ tiến bộ khoa học, nhưng vì thời gian quá hạn hẹp nên tôi phải làm một điều khác.
Đó là lý do tại sao tôi phải đưa ra bằng chứng không thể chối cãi ngay bây giờ.
“Iris, đưa cho chúng thứ ta có đi.”
“Không thành vấn đề!”
Iris lấy túi ra và mở nó sau lưng, che mắt mọi thứ từ mắt mọi người.
Sau đó, một chấn động lớn làm rung chuyển quảng trường.
Từ wormhole trong túi, Iris kéo ra... một cái đầu rồng rang.
Hình ảnh đầu rồng, cao hơn cả một người trưởng thành, đủ ấn tượng. Nó chắc chắn sẽ thuyết phục mọi người, những người chưa bao giờ thấy Ma Vương trước đây, hiểu đây thực sự là đầu của hắn. Tất cả mọi người trong quảng trường nhìn chằm chằm vào cái đầu, như thể họ đã quên sự hoảng loạn.
Và tôi là người đã đem nó đến đây, kẻ lấy được ‘Gươm của Dũng sĩ’. Không thể nào có người không tin rằng con rồng đó là Ma Vương.
Ngay cả khi cái tên cận thần ria mép đó tạo ra nhiều rắc rối hơn, tôi chỉ cần vượt qua rào cản bao quanh pháo đài Ma Vương bằng ‘Gươm của Dũng sĩ’. Với việc rào cản bị cắt, ai cũng có thể vào lau đài Ma Vương và thấy cái xác bị nướng của Ma Vương. Không ai dám gọi Harissa là kẻ nói dối nữa.
Tôi lại nâng thanh kiếm, để nó bắt lấy ánh mặt trời.
“Ta đã đánh bại Ma Vương! Các người không phải sống trong nỗi sợ Đội quân Ma Vương nữa!”
Vài giây im lặng rồi tiếng reo hò điếc tai tràn ngập quảng trường.
Trước mặt đám đông đang cổ vũ, chúng tôi trốn khỏi quảng trường. Chân của Harissa quá yếu để chạy, nên tôi bế em ấy trong vòng tay của mình.
Chúng tôi chuyển đến một địa điểm tương đối trống trải, nơi mà chúng tôi gặp được bà thím dưới bếp.
“Harissa-chan... Cô rất vui.”
“Cô...”
Harissa và bá thím nức nở ôm nhau hạnh phúc.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng chắc chắn rằng tôi đã cứu được cô bé.
“Tôi xin lỗi đã nghi ngờ dũng sĩ-zama,” bà thím xin lỗi giữa tiếng nức nở.
“Không sao, đừng lo lắng về điều đó. Tôi vui mừng vì Harissa đã ổn.”
“C-c-cảm ơn, dũng sĩ-sama~" Harissa òa lên, nước mắt chảy dài trên mặt, và ngay sau đó chiếc áo tù mỏng của cô đã được nhuộm tối với nước mắt.
“Nè nè, em khóc lớn quá,” tôi đùa.
“Ưuuu~ Nhưng nước mắt và mồ hôi của em sẽ không dừng lại mỗi khi ở cạnh dũng sĩ-zama...” Harissa lầm bầm khi lau nước mắt bằng tay áo. “Dũng sĩ-sama lại cứu em lần nữa.”
“Đừng bận tâm.”
“N-nhưng! Em nói rằng em muốn giúp dũng sĩ-sama, nhưng~”
“Harissa... Nếu em thực sự muốn trả nợ cho anh, liệu em sẽ đến Trái Đất một lúc chứ?”
“Trái đất?”
“Đó là thế giới mà anh đến. Có chuyện tồi tệ sẽ sớm xảy đến với nó, và anh muốn Harissa giúp anh cứu nó.”
Tôi không muốn nói nghe yếu ớt thế, nhưng tôi thực sự cần Harissa giúp.
“Người thật sự cần em...?”
“Ừ, làm ơn đi!”
“…Được rồi!”
Lau mắt bằng tay áo, một nụ cười tràn đầy năng lượng nở trên khuôn mặt đỏ hồng của Harissa.
“Em sẽ làm bất cứ chuyện gì để có ích cho Rekka-sama! Xin hãy để em giúp đỡ cứu Trái đất, quê hương của Rekka-sama!”
“Cảm ơn... Đầu tiên, chúng ta hãy lấy quần áo và trượng của em, Harissa.”
Thế này thì, toàn bộ nhân vật và thẻ bài mà tôi cần đã vào vị trí.
Tới lúc cho trận chiến thời đại diễn ra rồi.