Ngay lúc này đây, Vân Vy nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Cố Thừa Duật. Mùi hương còn vương vấn lại của Y Nhiên xộc vào mũi khiến cô có chút bài xích khó chịu. Cô liền ngước lên, trừng mắt nhìn hắn.
Cố Thừa Duật dở khóc dở cười với bộ dạng như một đứa trẻ này của cô, mặc dù không biết cô có ý thức được gì hay không, nhưng vẫn cố tình giải thích. Hắn cảm thấy đêm nay mình điên thật rồi:
- Được rồi, từ giờ không đưa người ngoài về nhà doạ cô sợ nữa.
Vân Vy càng trừng đôi mắt xinh đẹp mắt, kinh hãi. Cố Thừa Duật sao tự nhiên lại đối tốt với cô như vậy? Hơn nữa hắn còn biết cô đang suy nghĩ gì sao? Liệu...hắn có biết nốt chuyện cô giả điên không?
Vân Vy vội cụp mắt xuống, cô thở dốc như vừa bị doạ cho một phen khiếp sợ. Cố Thừa Duật vẫn không ngừng vỗ lưng cô tựa hồ như đang trấn an một đứa trẻ bất an. Chính hắn cũng không biết vì sao mình lại mềm lòng như vậy nữa. Nhìn thấy cô như vậy, hắn lại trở nên bất lực, không thể nào nhẫn tâm nổi với cô. Bao nhiêu năm nay, tuyến phòng ngự mà hắn tốn công xây dựng, nay cứ thế mà bị phá vỡ, mọi công sức như bị đổ xuống sông xuống biển.
Ông trời nói hắn phải làm sao đây? Nên làm gì với cô đây?
Vân Vy ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của Cố Thừa Duật, dần dần cô trở nên tham lam hơn, ôm chặt hắn không buông. Cô rất sợ lát nữa hắn sẽ đi, ác mộng lại tiếp tục giày vò cô:
- Đừng đi được không?
Vân Vy ngước mắt lên, cô lúc này tựa như con mèo nhỏ bất lực, không biết nên làm gì để bảo vệ bản thân được an toàn. Trái tim này chịu nhiều thương tổn, nhưng nay lại cứ thế rung động trước thủ phạm đã khiến mình ra nông nỗi này.
Cố Thừa Duật nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, dường như có thể nhìn thấu nỗi sợ hãi của cô. Hắn không kiềm lòng được, cúi đầu xuống, nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng chạm vào trán cô.
- Ngủ đi.
Vân Vy vẫn không muốn buông tay Cố Thừa Duật ra, hắn đành phải ngả lưng xuống nằm cùng cô, vòng tay rộng lớn đủ để bao trọn cơ thể nhỏ của cô lại, nằm trong phạm vi của mình hắn. Lúc này Vân Vy có thể cảm nhận được rõ nhịp tim, cùng với hơi thở trầm ổn của người đàn ông mà cô yêu. Cô mím môi lại, bất giác ngước lên ngắm nhìn khuôn mặt hắn thêm một lần nữa. Cố Thừa Duật vẫn mở mắt, nhìn cô chằm chằm.
Vân Vy có chút xấu hổ vội vã cụp mắt lại. Căn phòng ngủ không bật điện, chỉ có ánh trăng mờ ảo hắt vào khuôn mặt xinh đẹp mộng mị của cô, dường như hắn còn có thể cảm nhận được cô đang đỏ mặt.
Bóng đêm càng trở nên mị hoặc...
Cố Thừa Duật vẫn không hề rời mắt khỏi Vân Vy, cái nhìn chằm chằm này khiến cho cô không được tự nhiên chút nào. Không tự chủ được, cô lại ngước lên lén nhìn trộm hắn, nhưng chưa kịp cúi mặt xuống thì hành động tiếp theo của Cố Thừa Duật khiến cho cô ngây người.
Không cho phép cô có cơ hội trốn tránh, Cố Thừa Duật nghiêng đầu, môi hắn bao phủ lấy môi cô, quấn quýt hôn. Vân Vy kinh hãi trừng mắt, cô không dám nghĩ đến việc hắn tự dưng hôn mình như vậy. Trái tim cô đập loạn nhịp, chân tay trở nên luống cuống. Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng lại có chút không nỡ. Cô thua rồi, thua một cách thảm hại. Vậy nên hắn đừng như vậy với cô có được không, cô sẽ không thể nào kiềm chế được bản thân nữa.
Nụ hôn của Cố Thừa Duật tựa như cuồng phong, hắn siết chặt cô lại, không cho phép cô có cơ hội né tránh. Môi lưỡi va chạm nhau kịch liệt khiến cho đầu óc Vân Vy điên loạn, cô cuối cùng cũng bất lực mà nhắm mắt lại, nước mắt theo đó rơi xuống.
Mùi vị đàn ông tràn ngập khắp khoang miệng cô. Cố Thừa Duật dường như không có ý định rời khỏi cánh môi mềm mại của cô, hắn như mất hết lí trí. Hắn nhẹ nhàng mút mát cánh môi cô, dịu dàng mà quyến luyến không muốn rời.
Cả cơ thể cô mềm nhũn, nằm ngoan ngoãn dưới thân của đàn ông. Cô có thể nhận được rõ cơ thể Cố Thừa Duật dần trở nên căng cứng. Đầu óc cô trở nên mơ hồ sợ hãi.
Đúng lúc đó đột nhiên Cố Thừa Duật buông cô ra, thực lòng cô cảm thấy có chút mất mát. Cô cứ ngỡ, hắn sẽ tiếp tục bước tiếp theo.
Nhưng Cố Thừa Duật chỉ lẳng lặng nhìn cô, hắn thở dốc, dường như đang cố nhẫn nhịn dục vọng của mình. Vân Vy không nhịn được, cô cất giọng mê loạn:
- Sao...sao lại hôn em?
Vân Vy không thể nào biết được, dáng vẻ lúc này của mình có sức hút thế nào đối với Cố Thừa Duật. Hắn khẽ vuốt ve mái tóc cô, cười nhẹ:
- Xin lỗi, mau ngủ đi.
Đáy mắt Vân Vy thoáng buồn. Cố Thừa Duật không chạm vào người cô, cô mới là vợ hắn cơ mà. Lòng cô xót xa, nhưng chỉ cắn môi rồi nhanh chóng nhắm mắt đi ngủ. Bởi vì cô sợ, nước mắt sẽ không kiềm được mà rơi xuống ngay trước mặt Cố Thừa Duật. Lòng tự trọng của cô rất cao, cô không thể trở nên thảm hại như vậy được, càng không thể hèn mọn cầu xin hắn hãy chạm vào cô đi.
Cố Thừa Duật, hắn thà chạm vào Y Nhiên chứ không muốn đụng tới cô. Hắn chán ghét cô tới vậy sao?
Cố Thừa Duật thở nặng nề, cố nén dục vọng mãnh liệt đang nhen nhóm trong người lại. Hắn không hề ngủ, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô, cho tới khi cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.
Sau khi Vân Vy đã ngủ say, Cố Thừa Duật mới nhẹ nhàng rời khỏi giường. Hắn bước tới ban công, châm một điếu thuốc. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía xa xăm...
...
Ánh sáng mặt trời chiếu hắt vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô. Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Vân Vy dụi dụi mắt, cô vô thức quay sang chạm vào chỗ trống bên cạnh mình. Nơi đó lạnh ngắt, dường như là Cố Thừa Duật đã sớm rời khỏi rồi.
Vân Vy cảm thấy lòng mình chua xót, cô nở nụ cười tự giễu bản thân. Tại sao vậy, Cố Thừa Duật nếu đã giả vờ đối tốt với cô rồi, tại sao lại không đối tốt tới cùng cơ chứ? Tại sao cứ phải gieo hy vọng cho cô, rồi lại tàn nhẫn dập tắt nó.
Vân Vy ảo não, cô cố gắng gượng dậy, bàn tay vô thức chạm lên môi mình.
- Anh nói em phải làm sao đây? Em thật sự rất yêu anh...
Vân Vy gạt nước mắt, rời khỏi giường. Cố Thừa Duật đã đi, kế hoạch giả điên để về nhà cũng thất bại. Tinh thần cô hoàn toàn suy sụp.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Vân Vy mới lê tấm thân mệt mỏi xuống dưới tầng. Không ngờ, cô lại được một phen kinh hãi.
Lòng cô rạo rực, mừng rỡ...
Cố Thừa Duật vẫn còn ở nhà! Không chỉ thế, hắn đang ngồi nhàn nhã ăn sáng, ánh mắt không rời khỏi màn hình laptop. Người đàn ông này, không lúc nào là bỏ bê công việc. Ngay cả khi ăn sáng mà cũng tranh thủ như vậy.
Vân Vy dừng bước lại, đứng ở phía xa xa ngắm nhìn dáng vẻ cực kì chú tâm của Cố Thừa Duật. Cô không thể phủ nhận, hắn chính là một người đàn ông hoàn mĩ mà thượng đế ban tặng . Không chỉ sở hữu vẻ ngoài đẹp trai, năng lực làm việc cũng khiến cho người khác nể phục.
Đúng vậy, một người ưu tú như vậy, chưa bao giờ thuộc về cô. Bởi vì...cô không xứng!
Cảm nhận được cái nhìn của Vân Vy, Cố Thừa Duật mới rời tầm mắt khỏi màn hình laptop, liếc sang nhìn cô. Vân Vy vội vã thu hồi lại ánh mắt rung động mãnh liệt của mình, giả bộ dáng vẻ điên điên ngây dại như hôm qua.
Cô như một đứa trẻ chạy tung tăng tới bàn ăn, cầm cốc sữa lên uống. Nhưng Cố Thừa Duật vẫn chưa rời mắt khỏi cô, cái nhìn chăm chú này khiến cho cô bất an.
Cô cố tình lơ đi, ngồi xuống nghịch nghịch ngón tay.
Nào ngờ giữa bầu không khí kì quặc, Cố Thừa Duật thở dài một cái. Hắn cất giọng:
- Hôm nay cùng tôi đi khám bác sĩ!
Vân Vy nghe câu này, động tác của cô khựng lại một chút. Cô thật sự không muốn đến gặp bác sĩ tâm lí, cô thật sự không bị điên mà.
Nhưng đây lại là cơ hội tốt để bỏ trốn, không phải sao?
Suy nghĩ một lúc, Vân Vy quay sang Cố Thừa Duật, nở nụ cười ngây thơ rồi gật mạnh đầu.