Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy?

Chương 126: Con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba




Sau khi lái xe rời khỏi nhà, Hắc Khải đã tới biệt thự riêng trên núi của mình. Mấy ngày sau anh mới nghe tin anh trai mình đã vào tù, tất cả tài sản của Hắc gia đã bị tịch thu lại. Căn biệt thự này cũng không ngoại lệ. Hắc Khải vô cùng sốc nhưng cũng chẳng thể làm được gì, anh chỉ có thể ở đây tạm thời mà thôi.

Hắc Khải bây giờ mới online tài khoản mạng xã hội của mình, vô tình nhìn thấy tấm hình gia đình mà Vân Vy đăng tải lên mạng. Nhìn cô và Cố Thừa Duật vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Hắc Khải thật sự rất đau khổ. Anh chìm trong tuyệt vọng, mấy ngày này toàn làm bạn với bia rượu.

...

Còn ở bệnh viện lúc này, Mạc Y Nhiên cuối cùng cũng tỉnh lại. Phong Ức luôn ngồi bên cạnh chăm sóc Mạc Y Nhiên không rời nửa bước, thấy Mạc Y Nhuên tỉnh lại thì vô cùng mừng rỡ.

Mạc Y Nhiên mở mắt ra, thấy người bên mình tuy là gương mặt của Cố Thừa Duật nhưng lại là Phong Ức, cô đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Phong Ức đỡ Y Nhiên dậy:

- Sao chị lại nhìn tôi một cách ngây ngốc như vậy?

Mạc Y Nhiên không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm chầm lấy Phong Ức. Lát sau Mạc Y Nhiên mới nói:

- Tôi muốn xuất viện.

- Sau lại xuất viện, có phải đầu óc chị có vấn đề rồi không?

Phong Ức không đồng ý, còn cốc Mạc Y Nhiên một cái. Mạc Y Nhiên từ từ buông Phong Ức ra, cười khổ:

- Tôi muốn rời khỏi đây, muốn cùng cậu đi tới một vùng đất mới, sống một cuộc sống bình dị.

Nơi này đã là một nơi quá đau khổ rồi. Đến cuối cùng Cố Thừa Duật giơ súng lên bắn, Mạc Y Nhiên đã biết rằng mình đã thất bại một cách nặng nề. Cô tự nhủ rằng từ giờ sẽ quên đi Cố Thừa Duật, sẽ không mong chờ gì nữa.

Với lại Mạc Y Nhiên làm ra nhiều tội ác như vậy, Cố Thừa Duật cũng đã biết. Hắn sẽ không dễ dàng tha cho cô, cho nên trước khi hắn tìm ra thì phải nhanh chóng chạy trốn.

Phong Ức nhìn Mạc Y Nhiên, có thể hiểu được những gì mà cô lo sợ. Hắn gật đầu, nhưng lại nói:

- Đợi tôi giải quyết nốt một số việc rồi chúng ta sẽ đi nhé. Bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất hiện cho chị.

Mạc Y Nhiên nhìn Phong Ức, cũng không suy nghĩ gì nhiều:

- Được.

Sau khi xuất viện, Phong Ức đưa Mạc Y Nhiên tới một phòng trọ ở tạm thời. Mạc Y Nhiên là minh tinh nổi tiếng, sau khi diễn phim xong đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân, dần dần người ta cũng đã lãng quên cô.

Trở lại với căn phòng trọ chật hẹp, Mạc Y Nhiên cảm giác như mình đã quay lại với nơi xuất phát ban đầu. Nhưng cho tới giờ thì Mạc Y Nhiên đã hoàn toàn cam lòng, không còn ghen ghét gì nữa. Bởi vì cô nhận ra, người luôn bên cạnh mình ngay cả lúc khó khăn nhất chính là Phong Ức, như vậy đã là may mắn rồi. Còn Cố Thừa Duật dường như ở vị trí cao quá, Mạc Y Nhiên không thể với tới được nữa.

Phong Ức đi nấu bữa trưa đơn giản cho hai người ăn, bày lên bàn. Nhìn Mạc Y Nhiên ngây ngốc ngắm nhìn mình, hắn ta cảm thấy không quen:

- Chị bị sao vậy?

Tuy ngoài miệng Phong Ức luôn tỏ ra cáu kỉnh với Mạc Y Nhiên, đôi lúc thì lại lạnh lùng thờ ơ. Nhưng trong lòng hắn luôn quan tâm đến Y Nhiên, quan tâm đến cảm nhận của cô.

Mạc Y Nhiên hiểu rõ con người Phong Ức, chỉ khẽ lắc đầu:

- Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy cậu đẹp trai thôi.

Mạc Y Nhiên vì muốn né tránh nên nói dối bừa một câu, nhưng ngay lập tức Phong Ức nhíu mày:

- Chị đang nhớ tới Cố Thừa Duật đúng không?

- Không không, tôi khen cậu thật mà.

Mạc Y Nhiên vội vã xua tay giải thích mãi, sắc mặt Phong Ức mới tốt lên. Sau đó Phong Ức nhét thật nhiều đồ ăn lên bát Mạc Y Nhiên, nói:

- Mau ăn nhanh đi.

- Ừm.

Phong Ức ngồi nhìn Mạc Y Nhiên ăn, hắn cũng không ăn nữa, trong đầu chỉ suy nghĩ đến một việc duy nhất...

Đánh bại Cố Thừa Duật và đưa Mạc Y Nhiên cao chạy xa bay. Đó là mục đích duy nhất của Phong Ức.

...

Ngày hôm sau...

Vân Vy rời khỏi giường, cô không quên quay lại hôn lên trán Cố Thừa Duật một cái. Cô bắt đầu công việc của một người vợ đảm đang, vào từng phòng của các con và gọi dậy. Hai đứa nhỏ còn đi học, cho nên Vân Vy phải gọi hai đứa nó dậy sớm.

Giai Tuyết đã ngoan ngoãn dậy và tự giác đánh răng rửa mặt rồi. Vân Vy lại sang phòng Tiểu Nghiêm gọi con, thằng bé rất lười nhưng bị cô lôi dậy cho bằng được.

- Mẹ ơi, cho con ngủ thêm chút nữa đi.

Tiểu Nghiêm mới về nhà nên hôm nay là ngày đầu tiên thằng bé đi học, thằng bé kì kèo muốn ngủ thêm xíu nữa, nhưng Vân Vy lại nói:

- Giai Tuyết đã dậy từ nãy rồi, con bé còn tự giác đi đánh răng rửa mặt đó.

Quả nhiên nói như vậy Tiểu Nghiêm lập tức ngoan ngoãn chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Vân Vy mỉm cười hạnh phúc rồi xuống dưới nhà chuẩn bị nấu bữa sáng thì thấy Cố Thừa Duật đang đứng trong bếp. Cô liền chạy tới ôm hắn từ sau:

- Anh dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?

Cố Thừa Duật liền quay người lại ôm cô vào lòng, sau đó dùng một tay rán trứng, một tay vẫn ôm cô.

- Em hôn anh nên anh tỉnh.

- Vậy sao....thế lần sau em không hôn nữa.

Cố Thừa Duật liền không vui:

- Không được, lần sau có hôn thì hôn lên chỗ này nè.

Cố Thừa Duật vừa nói vừa đưa tay lên chỉ chỉ vào môi mình. Vân Vy chỉ bĩu môi:

- Anh...không biết dơ sao? Lúc đó em còn chưa đánh răng nữa.

- Anh mặc kệ, anh không thấy dơ. Tìm truyện hay tại * TRUMTRUYEN . n et *

Cố Thừa Duật cắn vành tai cô một cái, sau đó vẫn tiếp tục làm bữa sáng. Vân Vy ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của hắn, lát sau mới đẩy hắn ra:

- Để em đi xem con xong chưa?

Sau đó cô liền chuồn đi khiến cho Cố Thừa Duật chưa kịp phản ứng gì.

Một lát sau, tại bàn ăn, gia đình nhỏ hạnh phúc dùng bữa sáng cùng nhau. Cố Thừa Duật nói với Tiểu Nghiêm là mình chính là ba thằng bé. Thằng bé vốn rất quý Cố Thừa Duật rồi nên cũng chấp nhận hắn, gọi hắn một tiếng ba.

Giai Tuyết và Tiểu Nghiêm trở thành anh em của nhau, cả hai đều rất vui, cả ngày quấn quýt chơi cùng nhau. Cố Thừa Duật cũng cho Tiểu Nghiêm tới học chung trường, cùng lớp với Giai Tuyết luôn.

Trong cái nhà này chỉ có Vân Vy là rảnh rỗi nhất, cô không có gì làm nên thường xuyên hẹn gặp An Phương đi dạo phố.

- Ba ơi, mẹ ơi, hôm nay Tiểu Nghiêm đã tự mình đi đánh răng rửa mặt đó, ba mẹ thấy Tiểu Nghiêm giỏi không nè?

Đang ăn mà Tiểu Nghiêm cũng không quên khoe thành tích hồi sáng của mình. Trước kia toàn là Vân Vy và Hắc Khải đánh răng cho Tiểu Nghiêm, giờ Tiểu Nghiêm đã biết tự đánh răng rồi.

Giai Tuyết nghe vậy liền trêu:

- Mình tự đánh răng lâu rồi, cậu đúng là đồ lười.

Hai phụ huynh ngồi trước mặt con, người thì xấu hổ, người thì dở khóc dở cười. Cố Thừa Duật nhìn hai đứa con của mình và gật đầu biểu dương:

- Tiểu Nghiêm giỏi lắm, tiếp tục phát huy nha. Giai Tuyết thì 100 điểm không cần chê.

Hai đứa nhỏ được khen thì cảm thấy vô cùng tự hào, mình đúng là con của mẹ Vân và bố Duật mà. Hihi.

Còn Vân Vy ngồi bên cạnh thì không biết nên chui mặt đi đâu, tới giờ rồi cô mới để cho Tiểu Nghiêm tự đánh răng, thật xấu hổ. Giai Tuyết thì đã biết tự lập từ sớm rồi. Quả là, ba nuôi con một khác, mẹ nuôi con một khác mà.

Cố Thừa Duật nhận ra Vân Vy đang xấu hổ, liền ghé vào tai cô cười đểu:

- Không sao, không cần ngại.

- Anh cười đểu em.

Vân Vy xị mặt lại làm nũng, Cố Thừa Duật liền dỗ dành cô:

- Anh không cười đểu nữa, anh hứa!

- Thế còn tạm được.

Rồi Vân Vy lại cắm cúi ăn. Mỗi đêm đều bị Cố Thừa Duật rút sạch sức lực rồi nên buổi sáng cô rất đói. Đang ăn được mấy miếng, cô lại sực nhớ ra gì đó, liền ghé vào tai nói với Cố Thừa Duật:

- Thừa Duật, còn họ của con thì tính sao đây?

Cô chỉ vô tình nhớ tới chuyện này mà thôi, nhưng khi nghe xong, Cố Thừa Duật lại cảm thấy tâm tình tốt lên:

- Sao thế, định kết hôn với anh sao?

Vân Vy liền cuống cuồng giải thích:

- Tại hai đứa nhỏ là sinh đôi, nên em mới hỏi ý kiến của anh thôi. Anh đừng có mơ em lại lấy anh nhé, hừ!

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong cô đã sớm nghĩ tới những ngày tháng hôn nhân của cô và Cố Thừa Duật rồi.

Cố Thừa Duật đảo mắt giả vờ gật gù, rồi nói:

- Thế cứ để như cũ đi, con trai theo họ mẹ, con gái theo họ ba.

- Ừm...được đó.

Vân Vy nghe vậy thì cười tít mắt, ít ra Cố Thừa Duật không độc quyền chiếm hai con đi. Để như vậy quá là tốt mà.

Cố Thừa Duật nhìn cô cười vui vẻ, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Hắn vẫn còn giấu cô chuyện của Phong Ức nữa, đợi tới ngày giải quyết xong Phong Ức thì hắn sẽ nói cho cô sự thật chuyện hiến thận cho Mạc Y Y là thế nào.

Còn bây giờ thì chưa phải lúc.