Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy?

Chương 119: Hạnh phúc




Bước vào trong phòng tắm, Vân Vy mới giật mình, cô thấy Cố Thửa Duật vô cùng tự nhiên cởi đồ của mình ra. Hai má cô đỏ bừng, giờ này cô chỉ muốn bỏ chạy mà thôi. Nhưng hai chân cô lại đứng bất động, căn bản không thể di chuyển được.

Cô nhìn từng cơ bắp quyến rũ trên người Cố Thừa Duật hiện lên trước mắt, cô vô thức nuốt nước bọt:

- Em tắm mà, anh cởi đồ của anh làm gì?

Cố Thừa Duật lúc này mới quay người lại nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô, khoé môi khẽ cong lên một đường cong tuyệt mĩ:

- Anh đổi ý rồi, anh tắm cùng em!

Cố Thừa Duật thẳng thừng nói, ý tứ không hề che giấu. Vân Vy nhìn hắn đến ngây ngốc, hơi thở càng thêm dồn dập.

Hắn có cần phải nói thẳng ra như thế không?

Vân Vy nắm chặt váy của mình, thật sự không muốn cởi. Nhưng Cố Thừa Duật đã bước vào bên trong bồn tắm, vẫy tay bảo cô lại:

- Nhanh lên, muốn tự cởi hay anh cởi hộ?

- Không...không...

Vân Vy cuống cuồng quay người đi, bất đắc dĩ cởi váy ra. Cô xấu hổ từ từ quay người lại về phía bồn tắm, vội vã ngồi xuống nước để che đi thân thể trần trụi của mình.

Khoé môi Cố Thừa Duật giật giật, gật đầu hài lòng. Hắn tiến lại về phía cô khiến cho hai cơ thể trần va chạm vào nhau. Cô xấu hổ vô cùng, nhưng cũng không biết nên làm thế nào để né tránh. Bất giác cô vô tình nhìn thấy vết sẹo trên ngực trái của Cố Thừa Duật, cô chợt khựng lại.

Vết thương này có lẽ đã rất đau... Trái tim cô cũng đau như cắt. Cô từ từ giơ tay lên chạm vào vết thương của hắn.

Cố Thừa Duật hít thở dồn dập trước cái chạm của cô, rồi hắn nhìn cô chăm chút. Cô nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo rồi lại ngước mắt lên nhìn hắn:

- Còn đau lắm không?

Cố Thừa Duật mỉm cười, lắc đầu:

- Không đau.

Câu trả lời của hắn càng khiến cho trái tim cô đau đớn hơn, cô rướn người lên, cúi xuống chạm môi lên vết sẹo. Cố Thừa Duật hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô.

Vân Vy lại ngước đầu lên nhìn Cố Thừa Duật:

- Em xin lỗi.

Cố Thừa Duật không nói gì, hắn nâng mặt cô lên rồi cúi xuống hôn môi cô. Cô không né tránh nụ hôn của hắn, từ từ đáp lại hắn. Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên điên cuồng hơn, bao nhiêu yêu thương, nỗi nhớ như ùa về, bao gồm có cả sự hiểu lầm, và...đau lòng vì nhau. Môi lưỡi quấn quýt bên nhau triền miên như không muốn rời...

Đến khi Cố Thừa Duật buông cô ra, cô không ngừng thở dốc. Cả hai nhìn nhau rồi lại cười.

Cố Thừa Duật xoa xoa hai má cô, sau đó liếc sang bàn tay đeo nhẫn của cô. Cô cũng theo phản xạ mà nhìn xuống chiếc nhẫn, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác chột dạ.

Bầu không khí trùng xuống, có chút kì quặc.

Sau đó Cố Thừa Duật lại mỉm cười, cầm tay cô và thuận tiện tháo nhẫn ra. Cô kinh hãi theo hành động của hắn, nhưng lúc phản ứng lại thì hắn đã vứt nhẫn ra xa rồi. Cô theo phản xạ mà muốn ngồi dậy để tìm nhẫn, nhưng bị hắn giữ lại.

Vân Vy có chút tức giận trước hành động của hắn:

- Anh...anh sao lại tuỳ tiện như vậy chứ? Dù sao em và Hắc Khải đã kết hôn rồi, anh nên tôn trọng em...

Cố Thừa Duật bị cô trách mắng, hắn ngược lại càng giữ cô chặt hơn:

- Không có giấy tờ nào chứng minh em và hắn ta là vợ chồng cả. Hai chúng ta bây giờ là người độc thân, em không nên đeo nhẫn.

- Anh...? Anh điều tra em?

Đúng vậy, tính ra ngày hôm nay Vân Vy và Hắc Khải mới có thể đi đăng ký kết hôn. Nhưng giờ này cô lại đang ở cùng Cố Thừa Duật, chắc hẳn anh ấy đã rất thất vọng về cô.

Cố Thừa Duật nhẹ nhàng xoa nắn cơ thể cô, an ủi cô từng chút một. Sau đó hắn tiến lại gần môi cô, thì thầm:

- Ở bên anh không được nghĩ về người đàn ông khác.

Cố Thừa Duật lại tiếp tục hôn môi cô, vừa hôn cô hắn lại nghĩ có khi Hắc Khải cũng đã từng hôn cô thế này, trong lòng càng khó chịu hơn.

Cô thở gấp gáp để tiếp nhận nụ hôn như gió bão cuồng phong từ hắn, đầu óc cô mơ hồ trống rỗng theo. Cô cũng không rõ bản thân mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng cô thật sự không thể từ chối hắn được.

Cố Thừa Duật hôn rồi đột nhiên bế cô lên. Nụ hôn vẫn chua dứt, hắn vừa hôn vừa lấy khăn tắm lau người cho cả hai rồi tiến lại về giường.

Hai tay Vân Vy chạm xuống ga giường mát lạnh, đầu óc cô cũng bừng tỉnh. Nhưng Cố Thừa Duật tiếp tục lan sang hàng xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng mút mát nó.

Vân Vy cuối cùng cũng không thể chối từ được, cơ thể của cô phản ứng quá rõ ràng. Mà Cố Thừa Duât dường như thông thuộc rõ mọi nơi nhạy cảm trên cơ thể cô, hắn đã thành công khơi gợi dục vọng trong cô.

Vân Vy vừa cảm thấy dễ chịu, nhưng cũng có chút lo sợ. Cố Thừa Duật men theo từng tấc da thịt của cô, tiến xuống phía dưới. Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, nhưng đã không kịp nữa rồi...

- Ưm...Thừa Duật...

Cố Thừa Duật mỉm cười, nhẹ nhàng dẫn dắt cô đi vào con đường lạc lối. Cô không còn cảm nhận được gì nữa, chỉ thấy mọi thứ trước mắt mơ hồ mông lung, nhất là khi...thứ đó của hắn nhẹ nhàng tiến vào sâu trong cơ thể cô.

Cô thở dốc, cơ thể co rút lại như con tôm. Cố Thừa Duật giữ chặt eo cô, từ từ di chuyển vào trong.

- Thừa Duật...

Cô gọi tên hắn trong vô thức, đầu óc cô lúc này chỉ còn một khoảng trống rỗng. Cố Thừa Duật hôn cô từng chút một, dụ dỗ cô:

- Ngoan...đúng rồi, là như vậy đó...

Vân Vy chỉ còn biết nghe theo lời dụ dỗ của hắn, lí trí của cô đã tiêu tan hết rồi. Nhưng không thể phủ nhận rằng cơn khoái lạc này khiến cho cô vô cùng dễ chịu. Dường như cô cảm thấy mình đang ở trên thiên đường, tất cả mọi thứ trở nên trống rỗng.

Màn đêm trôi đi, trời đã sáng.

...

Paris lúc này là buổi tối của ngày hôm sau, Hắc Khải vẫn chưa tìm thấy Vân Vy đâu cả. Ngày hôm nay anh đã hy vọng cô sẽ xuất hiện, đã chờ cô cả một ngày để đi đăng ký kết hôn. Nhưng cuối cùng nhận lại cũng chỉ là sự thất vọng.

Có lẽ anh không hề biết, lúc mình chờ cô cả ngày thì nơi đó đang là nửa đêm, cô vui vẻ với người khác...

Dỗ dành Tiểu Nghiêm đi ngủ xong, Hắc Khải mở rượu ra, sầu não uống. Cô rốt cuộc đi đâu được chứ, điện thoại cũng không gọi được. Anh đột nhiên chột dạ, lo sợ rằng cô vì đã biết gì đó nên mới không muốn đăng ký kết hôn với anh.

Đột nhiên lúc đó điện thoại của Hắc Khải reo lên, là thuộc hạ báo tin rằng Vân Vy đã rời khỏi Pháp từ trưa hôm qua rồi. Thời điểm đó chính là lúc nửa đêm mà Giai Tuyết bị sốt, Cố Thừa Duật gọi điện cho Vân Vy.

Sau nghi nghe xong, Hắc Khải vô cùng bàng hoàng vì sốc, trong lòng lại càng thêm lo sợ. Cô trở về gặp Cố Thừa Duật ư?

Anh lập tức vào phòng Tiểu Nghiêm và đánh thức thằng bé dậy, tới sân bay trong đêm.

...

Vân Vy tỉnh dậy sau cơn khoái lạc đê mê, toàn thân cô đau nhức vô cùng. Cô ngồi dậy, vò đầu tóc của mình. Nhớ lại đêm qua của cô và Cố Thừa Duật, cô vô thức nở nụ cười hạnh phúc. Đêm qua đầu óc cô vô cùng mơ hồ, từ đầu tới cuối đều là hắn dẫn dắt cô.

Hai má cô ửng hồng, cô vội vã chạy vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Nhìn bàn chải đánh răng kiểu hình cute được chuẩn bị sẵn, trái tim cô ấm áp đến lạ thường.

Người đàn ông Cố Thừa Duật này...cũng chu đáo đấy chứ.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô mới bước xuống dưới tầng. Cố Thừa Duật đã dậy từ sớm, hắn đang chuẩn bị bữa sáng.

Vân Vy đứng lại từ phía xa ngắm nhìn hắn, đột nhiên cô cảm thấy cô và Cố Thừa Duật giống vợ chồng mới cưới, vô cùng hạnh phúc...