Mấy ngày sau trôi qua vẫn cứ như vậy, bệnh tình của Cố Thừa Duật chẳng có gì tiến triển hơn, hắn vẫn hôn mê dài dài. Mấy ngày nay toàn là Vân Vy chăm sóc Cố Thừa Duật, còn Ôn Hằng và Vũ Luận thì luôn bận rộn. Có lẽ cô không biết, hai người họ bận rộn là vì để giám sát tên Cố Thừa Duật giả mạo kia.
Bác sĩ Hứa hôm nay có nhiều ca phẫu thuật nên không thể tới thăm Cố Thừa Duật được, trong phòng bệnh chỉ còn mình Vân Vy.
Cô lau người cho Cố Thừa Duật xong rồi ngồi ngắm nhìn hắn, thở dài:
- Bao giờ anh mới định tỉnh lại đây hả, Thừa Duật?
Cô nhớ hắn, cô nhớ giọng nói của hắn, nhớ mỗi lúc hắn dịu dàng gọi tên cô một tiếng "Vy". Cô nhớ mùi hương thuộc về riêng hắn, nhớ mỗi khi...hắn nhẹ nhàng đưa cô tới phiêu du bồng lai thiên cảnh.
Bây giờ cô chợt nhận ra, nỗi nhớ này còn hơn gấp vạn gấp nghìn lần khi cô ở Paris. Mặc dù Cố Thừa Duật luôn ở trước mặt cô, nhưng cô không thể nghe được giọng nói của hắn nữa rồi.
Cô đưa tay lên lau nước mắt, sau đó nắm lấy tay hắn. Đúng lúc đó cánh cửa phòng mở ra, y tá bước vào tiêm thuốc.
Mà cô cứ cảm giác có gì đó không đúng, hôm nay y tá tiêm thuốc sớm hơn thì phải. Nhưng cô không để tâm cho lắm, vẫn tiếp tục nắm lấy bàn tay hắn không muốn buông.
Cho tới khi tiêm thuốc xong, y tá mới quay sang Vân Vy:
- Vân tiểu thư!
- Hả, cô biết tên tôi sao?
Lúc này cô mới giật mình chú ý đến nữ y tá, cô nhìn lướt qua cô ta một lượt, quả thực cô gái này cô chưa từng gặp qua.
Cô ta cười với cô rồi nói:
- Tôi là người của Hắc Khải thiếu gia, ngài ấy đang chờ cô trong xe. Bây giờ cô có thể đi cùng tôi.
Vân Vy vô cùng bất ngờ trước câu nói của nữ y tá, thảo nào cô cứ có cảm giác nữ y tá này là lạ. Nhưng mà cô ta vừa nói cô ta là người của Hắc Khải sao? Đột nhiên trong lòng cô lại có cảm giác bất an không thể tả. Cô vội vã nhìn sang Cố Thừa Duật, hắn vẫn không hề động đậy gì.
- Cô vừa tiêm thuốc gì vậy?
Vân Vy nghi hoặc chất vấn nữ y tá, nhưng trong lòng cô vẫn mong rằng Hắc Khải không có làm gì. Đừng mà, anh ấy không phải là người như vậy.
Nữ y tá nhìn lướt qua Cố Thừa Duật khẽ cười, không trả lời câu hỏi của cô:
- Vân tiểu thư quên Cố Thừa Duật đã đối xử với cô như nào rồi sao? Sao cô có thể ngồi ở đây suốt mấy tuần liền chăm sóc hắn vậy? Tôi mà là cô, giờ này hắn ta ra nông nỗi này, tôi sẽ rất hả hê!
- Cô...? Cô câm miệng đi, đừng nói nữa!
Câu nói của nữ y tá khiến cho Vân Vy khó chịu, cô không muốn nhớ lại những kí ức đau khổ trước kia nữa. Nhưng cô ta vẫn tiếp tục nói:
- Với thân thủ của Cố Thừa Duật thì không thể nào bị kẻ thù đâm một nhát chí mạng được. Cho nên nhát dao đó là cô ra tay đúng không?
Đã điều tra ra được Cố Thừa Duật đang nằm viện thì không lí nào là không tra ra nguyên nhân khiến hắn phải nằm viện. Khi nghe tin Cố Thừa Duật bị đâm, không cần đoán Hắc Khải cũng biết chắc là chuyện này do Vân Vy làm. Chuyện này cũng là điều đương nhiên mà thôi, nếu ngược lại là anh, anh cũng sẽ làm vậy.
Vân Vy kích động đứng dậy. Phải, là cô đã chính tay đâm vào vết thương của Cố Thừa Duật, điều này dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được.
Cô không cảm thấy hả hê một chút nào hết, ngược lại cô cảm thấy lòng mình rất đau:
- Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!
Nũ y tá càng cười nồng đậm trên môi:
- Vân tiểu thư, trốn tránh thế này không phải là cách hay. Bây giờ cô ở lại đây thì có tác dụng gì chứ? Cô nên phân biệt rõ, đâu là yêu, đâu là hận. Càng không được phép hối hận trước việc mình đã làm. Hối hận ư, thật là ngu xuẩn!
Vân Vy quay sang chỗ khác, cô không nói gì. Tâm cô bây giờ rất loạn, cô thật sự không muốn nhớ lại những gì đã qua. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, những chuyện Cố Thừa Duật đã làm, những chuyện cô đã làm, tất cả đã trở thành một bức tường dày đặc ngăn khoảng cách của hai người lại. Cô và hắn mãi không thể đến với nhau được nữa rồi.
Đúng vậy, hiện giờ cô ngồi ở đây còn có ý nghĩa gì chứ? Hôm đó Cố Thừa Duật cũng đã nói rõ là sẽ trả lại tự do cho cô rồi.
Vân Vy quay người lại, gặng hỏi nữ y tá lần cuối:
- Cô tiêm thuốc gì cho anh ấy?
Nghĩ gì thì nghĩ, nhưng Cố Thừa Duật bình an vô sự thì cô mới có thể yên tâm rời đi.
Nữ y tá nhìn Cố Thừa Duật rồi trả lời:
- Chỉ là thuốc ngủ bình thường mà thôi. Đề phòng trường hợp Cố Thừa Duật bất chợt tỉnh lại, nó có tác dụng kéo dài thời gian hôn mê.
- Cô...?
Cố Thừa Duật vẫn hôn mê chưa tỉnh, cô ta lại ngang nhiên tiêm thuốc ngủ cho hắn? Vân Vy nghĩ tới đây tức giận vô cùng, cô muốn chạy đi gọi bác sĩ:
- Vân tiểu thư, nếu cô nói với bác sĩ thì chuyện này khi điều tra ra sẽ liên luỵ tới Hắc Khải thiếu gia. Mong cô suy nghĩ kĩ. Nếu bây giờ cô không đi ngay, cho tới khi chuyện này bị phát hiện thì cô cũng không thể tránh khỏi bị tình nghi đâu, và sẽ liên luỵ tới thiếu gia nhà chúng tôi nữa. Lúc đó cô có muốn đi cũng không kịp nữa rồi, đừng quên cô là người chứng kiến tôi tiêm thuốc!
Cô ta nói đúng, đáng chết, cô lại là người chứng kiến cô ta tiêm thuốc. Cho dù cô có 10 cái miệng cũng không thể nào giải thích nguyên vẹn chuyện này mà không làm liên luỵ tới Hắc Khải. Cô không muốn liên luỵ tới anh ấy.
Cô không biết vì sao anh ấy lại làm như vậy, nhưng bây giờ không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Hứa Minh sắp quay lại rồi, chuyện tiêm thuốc ngủ nhất định sẽ bị bại lộ.
- Cô ra ngoài trước đi, tránh bị nghi ngờ. Lát nữa tôi đến sau.
- Được, vậy cô nhanh lên. Thiếu gia nhà chúng tôi vẫn đang đợi cô ở dưới bãi đỗ xe.
Nữ y tá nói rồi vội vàng rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Vân Vy, cô nhìn sang Cố Thừa Duật một lần nữa. Quan sát một lúc thấy hắn không có biểu hiện bất thường, nhịp tim vẫn đều, cô mới yên tâm rời đi.
"Thừa Duật, chúng ta gặp nhau chỉ có thù hận. Từ thù hận rồi tổn thương lẫn nhau, anh có mệt hay không? Còn em, em thật sự rất mệt mỏi. Em muốn tới một nơi không có anh, em không muốn suy nghĩ về anh thêm một giây phút nào nữa. Chúng ta sai vì nhau đã quá đủ rồi. Vậy nên... từ giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa nhé, tạm biệt...người em yêu."
Vân Vy ngoảnh lại nhìn Cố Thừa Duật lần cuối rồi sau đó rời đi. Cô biết trong phòng bệnh của Cố Thừa Duật có camera, phát hiện ra chuyện tiêm thuốc ngủ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cô không muốn gây thêm rắc rối cho Hắc Khải nữa, cô không muốn bản thân trở thành gánh nặng của bất cứ ai. Cho nên lần này cô quyết định sẽ rời đi cùng Hắc Khải.
Ở dưới bãi đỗ xe, Hắc Khải vẫn ngồi trong xe chờ cô. Khi thấy cô bước ra, anh mới vội vàng chạy tới kéo cô lên xe. Cô thấy anh vội vàng thì cô nghi hoặc hỏi:
- Anh sao vậy?
- Mau đi thôi, không là không kịp nữa đâu.
Hắc Khải kéo cô lên xe. Trong xe, Tiểu Nghiêm đã được ngồi sẵn đó. Khi nãy Hắc Khải tiện đường ghé qua trường mẫu giáo đón cả Tiểu Nghiêm. Nhìn thấy anh, thằng bé mừng rỡ vô cùng.
Vân Vy càng thêm nghi hoặc, cô ngoảnh lại nhìn bệnh viện xa dần trong tầm mắt:
- Có chuyện gì sao? Sao lại không kịp?
- Không có gì, chỉ là anh nóng lòng muốn gia đình chúng ta đoàn tụ mà thôi.
Hắc Khải nói dối cho qua, Vân Vy suy tư một lát rồi cũng không nghĩ nữa. Bây giờ Cố Thừa Duật không phải là người mà cô cần để tâm đến rồi, lưu luyến thì có tác dụng gì chứ?
...
Phòng bệnh của Cố Thừa Duật...
Hứa Minh hớt hải chạy tới, trong phòng y tá và bác sĩ đều hốt hoảng, vội vã cấp cứu cho Cố Thừa Duật. Hứa Minh đẩy bác sĩ chính ra, tự tay anh ta cấp cứu:
- Sao rồi? Sao lại thành ra như này?
- Tôi cũng không biết nữa, lúc tôi tới tiêm thuốc thì thấy Cố thiếu co giật mạnh, rồi...thành ra như này...
Nữ y tá sợ hãi nói. Hứa Minh nhìn lên nhịp tim của Cố Thừa Duật, có dấu hiệu ngừng đập, anh ta lập tức gầm lên đầy tức giận:
- Chết tiệt. Chuẩn bị máy sốc tim, nhanh lên!
Tất cả đều không dám chậm trễ, cuống cuồng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Hứa Minh là vị bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, bệnh nhân đến tay anh đều được anh cướp từ địa ngục về, cho nên bác sĩ chỉ biết tránh ra cho Hứa Minh đích thân làm.