Ông Xã Vô Sỉ: Em Là Mạng

Chương 70: [NGOẠI TRUYỆN]: Viên Mãn




Hôm nay, là kỉ niệm tròn năm năm Peter và An Di ở bên nhau, lúc đầu Peter định sẽ sang năm nữa mới cầu hôn cô, nhưng có lẽ không được rồi. Vì sao à? Vì bây giờ Sở Dược Lam và Ngụy Long Ân đã về bên nhau, hiện tại Sở Dược Lam còn đang mang thai nữa chứ. Nếu như anh không nhanh lên làm sao bắt kịp hai người họ chứ. Anh còn muốn tổ chức hôn lễ cùng một ngày với Ngụy Long Ân và Sở Dược Lam cơ. Nên hôm nay Peter nhất định sẽ phải cầu hôn An Di.

Peter biết bên ngoài An Di nói không thích ồn ào, nhưng là nữ nhân nên chắc chắn An Di sẽ không thể nào ghét bỏ cái cách cầu hôn ở chốn đông người được. Nhưng cuối cùng cái kế hoạch củ chuối của Peter bị Sở Dược Lam nói đến phá sản.

Sau đó anh quyết định sẽ hẹn An Di đi du lịch rồi sẽ cầu hôn trên núi tuyết. Vì thế Peter hẹn An Di đến Nhật Bản để du lịch, cô cũng không nghĩ gì nên liền đồng ý. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên hai người họ đi cùng nhau mà, nên đừng nói là An Di đồng ý, ngay cả Tuệ Mộc và Ngụy Long Thần cũng không nói gì thêm. Chỉ có duy nhất một người chính là Trình Hải Hà, nói:

- Cẩn thận nhé, đi hai mà về ba là hơi mệt đấy con gái.

Nghe Trình Hải Hà nói câu này, ngay cả Tuệ Mộc cũng bật cười. Nếu như ngay cả An Di cũng mang thai trước khi kết hôn thì đây có thể xem là truyền thống của gia đình được rồi đấy. Còn An Di nghe mợ mình nói như vậy cũng có ngượng ngùng, nhưng khi được Tuệ Mộc hỏi lại thì cô rất chắc nịch là từ trước đến giờ Peter chưa chạm vào người cô. Vì sao à? Vì đơn giản mà nói Peter yêu cô là vì tính cách và cách đối nhân xử thế của An Di, không phải vì nhu cầu của bản thân. Nên cho dù có ở chung hay ở riêng thì Peter vẫn tôn trọng cô, anh là một người nói được làm được, anh nói sẽ không chạm vào cô nếu cô không cho phép, và hiển nhiên cô chưa cho phép thì Peter sao dám làm bậy được. Có lẽ nóc nhà này hơi cao rồi.

Sau khi đến Nhật Bản, Peter đã đặt sẵn phòng khách sạn, đương nhiên là hai người họ ở cùng với nhau trong một phòng rồi, nhưng có hai giường nha, đừng nghĩ bậy. Vì đi đường dài nên An Di có chút mệt mỏi liền nằm lười trên giường, còn Peter lại chăm chỉ dọn dẹp một chút, rồi chăm sóc bạn gái của mình. An Di đang nằm nhìn anh, hỏi:

- Anh thật sự không ham muốn sao?

Bị đánh trúng tâm đen, Peter có chút giật mình, rồi cười nhẹ đáp:

- Em không cho thì anh cũng không hỏi. Anh yêu em vì em là em, chứ không phải vì cơ thể của em. Nói là không ham muốn thì là dối trá, nhưng anh tôn trọng em.

An Di cười nhẹ, xong sau đó liền ngồi bật dậy, bước đến bên cạnh Peter, ôm lấy anh từ đằng sau, ôn nhu nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta kết hôn đi.

Peter nghe xong lập tức đứng hình mất vài giây, xong liền xoay người nhìn cô. An Di thấy anh kinh hãi như vậy liền có chút lo lắng, hỏi:

- Anh không muốn lấy em sao?

Peter lập tức chối bỏ.

- Không, không phải. Anh còn sợ em chưa sẵn sàng... Anh... Anh cũng định sẽ cầu hôn em. Khoan đã, từ từ... Để anh định thần lại đã... Em nói lại có được không?

An Di nhìn thấy người yêu của mình bối rối liền bật cười, choàng tay ôm lấy cổ của anh, chủ động hôn nhẹ lên cánh môi đang run rẩy kia, nói:

- Em muốn gả cho anh, em muốn có danh phận.

Peter cũng đưa tay ôm lấy eo của An Di, gặng hỏi lại:

- Thật sự?

An Di gật đầu chắc nịch, Peter giống như một đứa trẻ được cho quà, anh lập tức nhấc cô lên rồi xoay một vòng đầu phấn khích, sau khi đặt cô xuống thì anh mới lần mò trong vali một chiếc hộp nhung màu hồng, đây là chiếc nhẫn mà cô Mạc Hinh đã thiết kế dành cho Peter và An Di, vì Mạc Hinh sớm đã nhìn ra thế nào cặp đôi này cũng sẽ có trái ngọt. Nên đã tặng chiếc nhẫn cầu hôn này cho Peter, Mạc Hinh còn nói với anh là:

- Cho dù có lỡ mang thai trước khi kết hôn, thì con cũng phải cầu hôn bạn gái của mình. Đó là việc chứng tỏ con muốn cưới người ta, chứ không phải vì các lý do bên ngoài mà chấp nhận cưới.

[...]

Khi đã kết thúc kì du lịch thì Peter và An Di quay về Trác Thành để chuẩn bị hôn lễ cho Ngụy Long Ân và Sở Dược Lam, bây giờ thì Ngụy Sở Quân cũng đã cứng cáp hơn một chút rồi, nên Sở gia và Ngụy gia mới tiến hành lễ cưới.

Nhìn Sở Dược Lam mặc chiếc váy cưới xinh đẹp, An Di cũng mong bản thân sớm có thể được như vậy. Hôm nay An Di với thân phận là phù dâu, còn Peter là phù rể, cùng giúp cô dâu chú rể của ngày hôm nay đi vào lễ đường.

Nhìn thấy cặp đôi trai tài gái sắc này, nhiều quan khách thật sự cảm thấy họ là một đôi chính xác do trời đất tác hợp, họ chính là hòa hợp đáng kinh ngạc.

Sau khi đọc xong lời tuyên thệ của hôn nhân, cũng đã phát biểu xong lời hứa của Ngụy Long Ân đối với nhà họ Sở, thì Sở Khắc Uy mới an tâm giao con gái bảo bối cho anh. Trước khi rời khỏi sân khấu, Sở Khắc Uy còn cảnh báo anh một câu:

- Con gái của tôi gả cho cậu rồi nhưng Sở gia vẫn là nhà mẹ của cô ấy, cho dù sau này cô ấy có ngang bướng thế nào, cậu cũng không được phép ra tay đánh cô ấy, cậu nên nhớ phía sau một Sở Dược Lam còn có một người cha là Sở Khắc Uy, một người chú là Sở Khắc Huy, anh em họ của cô ấy không quá đông, nhưng chắc chắn có thể cân hết nhà cậu.

Mạc Hinh cũng đưa tay đỡ trán vì những lời mà chồng mình vừa nói ra, nhưng có lẽ Mạc Hinh rất yên tâm về người con rể này, mất năm năm vì hiểu lầm mà tình cảm của cậu ấy giành cho Tiểu Lam vẫn nhiều như vậy, chứng tỏ cậu ấy là người tốt. Đáng để giao phó trách nhiệm cả đời.

Sau khi nghe lời đe dọa của cha vợ xong thì Ngụy Long Ân và Sở Dược Lam mới chính thức trao nhẫn cưới cho nhau. Ngụy Long Ân nhìn cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, nói:

- Anh không hứa sẽ cho em những gì em muốn, nhưng anh hứa sẽ cho em những gì anh có.

Sau đó là một màn ném hoa cưới, nhìn dáng vẻ của An Di thì giống như cô không muốn tranh hoa cưới cho lắm, vì sao à? Vì Peter đã đứng chen chúc ở đó vì tranh hoa cưới rồi. Cuối cùng, bó hoa cưới cũng rơi vào tay Peter, anh vừa chụp được bó hoa liền đưa đến trước mặt An Di, nhẹ nhàng nói:

- Bé con, em đã sẵn sàng chưa? Tới lượt chúng ta rồi đấy.

[……………HOÀN…………]