Ông Xã Vô Sỉ: Em Là Mạng

Chương 67: [NGOẠI TRUYỆN]: Ngụy Sở Quân




Những ngày tháng ở bệnh viện thật sự khiến Sở Dược Lam có chút ngột ngạt, nhưng có một điều làm cho Sở Dược Lam cảm thấy hạnh phúc hơn hẳn, đó là Ngụy Long Ân luôn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô từ những thứ nhỏ nhặt nhất. Phụ nữ sau sinh chắc chắn có rất nhiều chỗ không còn như lúc ở tuổi đôi mươi, đương nhiên Sở Dược Lam cũng không ngoại lệ, cơ thể bắt đầu có những dấu hiệu không còn đẹp nửa, đối với người phụ nữ, cơ thể sau sinh là điều khiến họ tự ti nhất.

Nhưng có điều, người phụ nữ may mắn có được người chồng ra sức yêu thương, chiều chuộng. Thì cho dù có thế nào đi nữa, cô vẫn thấy hạnh phúc. Lần đầu làm mẹ cũng khiến cho Sở Dược Lam cảm thấy kì lạ, ban đầu nói thật lòng thì sau khi đưa được đứa bé khỏi cơ thể của mình thì cô đã thấy sai sai rồi. Vì cái cảm giác nó không giống như những câu chuyện mà cô đã đọc qua, nào là cảm xúc dạt dào, nào là xúc động đến nước mắt trào dâng. Cuối cùng thì cô chỉ dừng lại ở mức ngơ ngác, khi y tá đưa bảo bảo đến kề da với cô, Sở Dược Lam cũng chưa cảm nhận được cái thứ gọi là tình mẫu tử thiêng liêng. Cô chỉ biết nó là một đứa bé lạ, chỉ ở nhờ trong bụng của mình suốt chín tháng qua, rồi lại chuyển nhà ra ngoài. Nhìn đứa bé nhỏ xíu, đỏ hỏn, gương mặt nhăn nhún không hề đáng yêu như cô đã tưởng tượng. Nên thật tâm mà nói thì Sở Dược Lam hoàn toàn không có cảm xúc gì với đứa bé.

Nhưng đó chỉ là hôm đầu tiên, bây giờ đứa bé được một tuần tuổi, Sở Dược Lam càng nhìn càng thấy bé con của cô rất đáng yêu, nước da không còn màu đỏ nữa mà dần dần trắng lên, gương mặt cũng bắt đầu phúng phính như hai chiếc bánh bao, bảo bảo thật sự rất đáng yêu. Chỉ có điều...

Nhìn qua Ngụy Long Ân đang nhìn bảo bối với gương mặt rất chi là bất xúc. Từ khi Sở Dược Lam yêu thích tiểu hài tử này thì cô không còn quá ngọt ngào với anh nữa, mới có một đứa mà cô đã xua đuổi anh thế rồi. Lỡ như mà sinh hai, ba đứa... Chẳng phải anh sẽ xuống gầm giường ngủ sao?

À còn chưa nói, sau khi đứa bé được sinh ra, ban đầu Ngụy Long Ân định sẽ nhờ Sở Khắc Uy và Mạc Hinh đặt tên hộ. Đến đứa tiếp theo mới nhờ Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc đặt tên. Nhưng cuối cùng Mạc Hinh nói:

- Đây là con của hai đứa, hai đứa tự mình đặt đi. Cha mẹ hoàn toàn không liên quan đến.

Nghe đến đây thì có lẽ đã biết rõ Mạc Hinh luôn là một người mẹ mẫu mực, vẫn luôn yêu thương con cái, nhưng Mạc Hinh hoàn toàn không chen vào gia đình nhỏ của con mình. Không giống như nhiều người mẹ khác, luôn muốn mình là người đặt tên cho cháu, mặc dù trước đó mẹ của đứa bé đã nghĩ xong tên cho mình.

Cuối cùng, Ngụy Long Ân quyết định giữa lại hai từ Ngụy-Sở cũng là họ của vợ chồng anh, rồi hỏi ý kiến của Sở Dược Lam thì cô thích con trai của mình tên Quân, cuối cùng đứa bé có tên là "Ngụy Sở Quân và sinh vào ngày 19 tháng 10".

Nếu nói về ý nghĩa của cái tên, nhiều người sẽ nghĩ rằng "Quân" ở đây là chính nhân quân tử, hay Sở Dược Lam hi vọng sau này con trai của mình sẽ đi theo con đường quân ngũ, để nó trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc mà nên người.

Nhưng mà cái từ "Quân" ở trong suy nghĩ của Ngụy Long Ân lại là chính là quân địch. Đúng vậy, cái đứa bé này chính là tình địch đáng sợ nhất của anh. Và hiển nhiên, cái suy nghĩ ấu trĩ này anh chỉ dám nghĩ ở trong lòng, chứ nếu nói ra ngoài thì đừng nói là cha mẹ ruột hay cha mẹ vợ, ngay cả vợ cũng sẽ tức đến xù lông mất.

Mặc dù không ưa gì cái đứa bé Ngụy Sở Quân này, nhưng Ngụy Long Ân vẫn phải cắm cúi nào là tắm rửa, thay bỉm, còn bón sữa nữa chứ. Chỉ cần nhìn cái gương mặt thỏa mãn của nó đã khiến anh ganh tị đến xì khói.

- Ngụy Long Ân, sao anh cứ nhìn con bằng cặp mắt căm phẫn vậy?

- Còn không sao? Anh và em mới kết hôn chưa được một năm, mà nó suốt ngày hành hạ vợ anh, từ khi còn trong bụng, đến khi sinh ra rồi vẫn phải hầu hạ nó. Nhìn chỉ có ngứa mắt.

Sở Dược Lam nghe thấy cái tên ấu trĩ này nói liền không biết bày ra vẻ mặt gì cho thích hợp, sau đó cô lại liếc anh một cái, nói là:

- Chẳng phải là con anh sao?

- Nhưng vốn dĩ anh đâu có muốn sinh con, là vợ muốn mà.

Sở Dược Lam triệt để tức giận, lườm anh một cái, gằng giọng hỏi:

- Sao? Anh có ý kiến gì? Muốn quát tôi à?

- Anh không dám.

Ngụy Long Ân cúi đầu, gương mặt này thật sự không thoát khỏi kiếp thê nô mà. Sau đó Trình Hải Hà từ bên ngoài đi vào, có chút buồn cười hỏi:

- Sao vậy? Có chuyện gì?

- Mợ! Rõ ràng là cháu không muốn sinh con, vì Tiểu Lam muốn sinh nên cháu mới... Cuối cùng, cô ấy lại quát cháu.

- Ngụy Long Ân, anh còn dám mách lẻo? Anh có trưởng thành hay chưa vậy hả?

Ngụy Long Ân bĩu mỗi, Trình Hải Hà cũng chỉ cười trừ, qua xem xét đứa bé một chút, rồi nói:

- Ngày mai Tiểu Lam có thể xuất viện rồi đấy. Cháu có cần mợ làm thủ tục giúp không?

Sở Dược Lam và Ngụy Long Ân đồng loạt lắc đầu, anh nói:

- Không cần đâu mợ, để cháu làm là được rồi. Mợ bận việc nhiều mà.

Trình Hải Hà cũng gật gật đầu rồi tới đi, đợi mợ của mình rời đi thì Ngụy Long Ân liền lập tức đi đến hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng nói:

- Anh trưởng thành hay chưa chẳng phải em là người hiểu rõ nhất sao? Bà xã!