Sở Dược Lam lười biếng ngồi ở phòng khách, cả cái nhà lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại có một mình cô? Cha với mẹ thì đi du lịch hâm nóng tình cảm. Sở Phi Dực thì đi hẹn hò cùng bạn gái, còn Sở Dược Lam lại phải ở nhà nhàm chán ngồi nhìn điện thoại.
Trong khi Sở Dược Lam đang không biết bản thân đang muốn làm gì thì có tiếng điện thoại vang lên, nhìn qua số thuê bao này thì Sở Dược Lam không quen. Nhưng nếu đã biết được số thuê bao của cô chắc chắn không phải người lạ, Sở Dược Lam quyết định nhận máy. Vừa nhận máy thì ở bên kia đã truyền đến giọng hét oanh vàng của nữ nhân. Điều này làm chk Sở Dược Lam cũng bàng hoàng, nhưng sau tiếng hết thấu tận trời xanh kia là một giọng nói quen thuộc.
- [Tiểu Lam, em có đó không?]
Bàng hoàng, giật mình, kinh hãi, hóa ra người gọi cho cô là Lục Trường Ninh, cái tên hoa hoa công tử này cũng mất hút sau khi tốt nghiệp, đến cả cô Sở Quyên và chú Lục Tử Kiện cũng không biết nam nhân này đi đâu, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay cậu ta lại gọi cho cô. Còn đang trong một môi trường có chút quỷ dị.
- Anh Trường Ninh, anh... Có chuyện gì vậy?
- [À không có gì, bạn gái của anh mới phát hiện cô ấy mang thai, anh muốn cưới, nhưng cô ấy lại chưa muốn kết hôn, nên cô ấy đang làm ầm ở đây. Anh chỉ gọi cho em để xem em còn dùng số thuê bao này không thôi]
Khóe môi của Sở Dược Lam co rút lại, cái tên này cũng rỗi hơi quá đi? Bạn gái đang hét loạn lên thế kia mà vẫn có tâm trạng xác định cô còn dùng số thuê bao này không? Nhưng khoan đã... Cái gì bạn gái? Cái gì có thai?
- Anh nói cái gì? Anh có bạn gái? Lại còn đang mang thai? Lục Trường Ninh, rốt cuộc bao nhiêu năm qua anh làm gì vậy?
- [Tiểu Lam, Tiểu Lam, anh sẽ nói sau cho em hiểu, câu chuyện dài dòng lắm. Bây giờ anh phải chạy vào phòng, không là cô ấy sẽ phá nát cái phòng của anh mất! Tạm biệt em, nói sau nhé]
- Nè, Lục Trường Ninh, anh...
Chưa để Sở Dược Lam nói hết thì ở bên kia đã vang lên tiếng tút tút kéo dài, Sở Dược Lam cũng thở dài một tiếng. Cô hoàn toàn không nghĩ đến việc cái tên Lục Trường Ninh này có bạn gái, còn có con nữa chứ? Không phải là quá nhanh quá nguy hiểm rồi sao?
Nhưng sau đó Sở Dược Lam lại xem như không có gì xảy ra, dù sao Lục Trường Ninh bây giờ cũng đã có tình yêu riêng của mình rồi. Xem như là an ổn, cô cầm điện thoại lướt mạng xã hội một chút. Liền nhìn thấy An Di và Peter, thật sự mà nói đến tận bây giờ cô vẫn không dám tin cái cặp đôi An Di và Peter sẽ ở bên nhau đâu, một cô nàng bên ngoài lạnh lùng bên trong nóng tính, lại có thể kết hợp hoàn hảo với một anh chàng bên ngoài phong lưu bên trong cà chớn. Lướt thêm một lúc lại thấy Tạ Mễ Hương và Cao Kiện, được rồi, cô công nhận Cao Kiện đúng là mẫu người đàn ông đáng lấy làm chồng nhất. Công việc ổn định, tính tình lại còn tốt, luôn biết cách quan sát mọi người, đặc biệt là rất yêu thương bạn gái, dường như sau khi yêu đương với Cao Kiện thì Tạ Mễ Hương đã tăng lên vài cân rồi.
Lướt thêm vài tin lại thấy cẩu lương từ cha mẹ đập vào mặt. Được rồi, cô sai rồi, vốn dĩ là không nên xem sẽ không đau thương. Nhìn hình ảnh của cha mẹ đi du lịch với nhau mà khiến Sở Dược Lam cảm thấy cũng hạnh phúc lây.
Bây giờ có lẽ Sở Dược Lam phải lo lắng cho Trần Cận Diêm và Định Viêm dần đi là vừa. Hai cái tên này phải gọi là thẳng nam của thẳng nam, ế bằng cả thực lực, hai người họ giống như là sinh ra để độc thân, độc toàn thân mới phải. Nhiều cô gái đã bật đèn xanh rồi mà hai cái tên này vẫn ngu ngơ không biết gì. Thật sự là khiến người ta lo lắng, cô sợ rằng một ngày nào đó họ sẽ biến chất thành một giới tính khác, thì nguy mất thôi.
Ngồi nhìn vu vơ một lúc nữa thì có cuộc gọi đến, nhìn lên màn hình điện thoại thì là Lộ Tử Hàn, Sở Dược Lam có chút bối rối, cô có nên nhận máy hay không? Nhưng dù sao đi nữa thì giữa hai người cũng phải nói cho rõ ràng thôi. Nên cô quyết định nhận máy.
- Alo? Có chuyện gì?
- [Không có gì, anh chỉ gọi cho em để hỏi một câu mà thôi.]
- Anh hỏi đi.
- [Em thực sự yêu Ngụy Long Ân nhiều như vậy sao?]
- Đúng vậy.
- [Anh biết rồi...]
Chưa để Lộ Tử Hàn nói xong thì Sở Dược Lam đã gấp gáp nói:
- Tôi cấm anh động đến Long Ân nếu không... Nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Lộ Tử Hàn cười cợt nhã một tiếng, sau đó nói:
- [Xem ra em yêu cậu ta rất nhiều, anh còn chưa nói hết thì em đã cảnh báo anh rồi. Sở Dược Lam, em biết em làm như vậy khiến anh rất đau lòng không?]
- Đừng phí lời nữa.!
- [Sở Dược Lam, anh yêu em, nhưng anh không phải người xấu, anh chỉ muốn yêu em và được em yêu, nhưng có lẽ không được rồi. Ngày mai anh sẽ trở về Mỹ, sau này cũng không quay lại Trác Thành nữa. Anh gọi cho em chỉ muốn nói với em mà thôi, chúc em hạnh phúc. Nếu như... Nếu như Ngụy Long Ân khiến em đau lòng, anh sẽ còn quay trở lại!]
Nói xong thì Lộ Tử Hàn cũng tắt máy dưới sự ngơ ngác đến bàng hoàng của Sở Dược Lam.