Sau khi về đến nhà riêng của Sở Dược Lam, từ sau khi cô nhậm chức Tổng Giám Đốc của Sở Thị thì cô cũng đã tự thưởng cho bản thân một ngôi nhà khác, ngoại trừ cuối tuần thì cô đều sẽ ở chỗ này để tự mình hoàn thành công việc, vì cô biết nếu cô ở Viện Trạch thì cô sẽ không thể nào thức khuya được với mẹ mình.
Vũ Dạ Uyển nhìn ngôi nhà này, có chút trầm trồ, mặc dù ở Phong Thành, ngôi nhà mà hai vợ chồng của Vũ Dạ Uyển đang ở cũng không phải nhỏ, nhưng nhìn xung quanh ở đây thật sự rất thoải mái, vì nó mang đậm tính cách của Sở Dược Lam.
- Honey\, cậu định sẽ không nghe anh ấy giải thích sao? Nhỡ như chỉ là hiểu lầm thì sao?
- Nếu đơn giản là hiểu lầm thì giữa tớ và anh ta đã không im lặng suốt nhiều năm như vậy. Không chỉ vậy\, còn chặn số điện thoại của tớ\, trên mạng xã hội cũng block tớ. Cậu xem\, cái này không phải là đang ngầm khẳng định là chia tay sao?
Vũ Dạ Uyển có chút không thông, nếu như Sở Dược Lam nói như vậy thì chắc chắn người làm biết và cô biết, với tình hình như bây giờ cho dù có đánh chết Vũ Dạ Uyển cũng không tin Ngụy Long Ân muốn chia tay. Nghĩ một hồi, liền nói.
- Có khi là anh ấy vốn dĩ không biết gì cả. Nhỡ như cô gái kia mưu đồ dùng điện thoại của anh ấy block cậu\, sau đó xóa đi.... Cho là cậu block anh ấy.
- Tiểu Dạ\, nếu muốn người ta sẽ tìm cách\, còn không muốn họ sẽ tìm lý do. Với lại\, cậu nghĩ Ngụy Long Ân là loại người không thông minh sao?
Vũ Dạ Uyển nghe cô nói như vậy cũng cảm thấy rất có lý. Hừm, Ngụy Long Ân à Ngụy Long Ân, tôi đã có ý muốn nói giúp anh, nhưng sự thật vẫn là do anh thôi. Sau đó Vũ Dạ Uyển nhìn sang Sở Dược Lam cười cười nói.
- Tiểu Honey\, tớ lên phòng nha?
- Được.
Sau khi Vũ Dạ Uyển được người giúp việc chuyển vali lên phòng thì tiếng chuông cổng liền vang lên, có một cô gái giúp việc bước đến nói với Sở Dược Lam.
- Cô Lam\, bên ngoài là một cậu trai\, nói là bạn trai của cô.
- Mặc kệ hắn ta.
- Nhưng cô Lam... Bên ngoài rất nắng.
Vốn dĩ trong lòng Sở Dược Lam nhiều năm nay vẫn còn hình bóng của anh, chỉ là bản thân cô đang muốn giấu nó đi mà thôi. Cô nhìn cô giúp việc kia một cái, sau đó liền lạnh lùng bước ra ngoài. Cô giúp việc nhìn như vậy liền mỉm cười.
Sở Dược Lam bước ra ngoài thì lại cảm thấy bản thân mình rất nực cười, anh đến đây bằng xe hơi mà cô còn sợ anh sẽ bị nắng sao? Nhưng dù sao cũng lỡ ra đến đây rồi thôi thì cứ xem sao đã.
- Lam...
- Anh đến đây có việc?
- Anh muốn nói chuyện của chúng ta.
- Chẳng phải nói đã rõ rồi sao?
Ngụy Long Ân liền lắc đầu, sau đó chỉ vào cánh cổng. Cô đành thở dài rồi chậm chạp mở cổng ra, Ngụy Long Ân liền nhanh chóng nắm lấy tay cô rồi đặt lên tim mình.
- Sở Dược Lam\, em nghe cho rõ\, từ đầu đến cuối trong tim anh chỉ có một mình em\, ngoài em ra hoàn toàn không có người khác.
Cô nhìn anh rồi chớp mắt một cái, sau đó bình thản lên tiếng.
- Thì?
- Sự việc của cô gái kia anh hoàn toàn không biết. Hơn nữa\, sau này em gọi cho anh\, anh cũng không thấy\, nhưng lúc anh tìm kiếm thông tin về em... Thì anh nhìn thấy họ nói... Em đã kết hôn rồi\, đến khi anh về đây anh mới biết. Nó không phải sự thật.
Sở Dược Lam chợt cười khinh thường một cái, sau đó cô liền lạnh lùng hất tay của anh ra, nhàn nhạt nói.
- Hóa ra là từ đầu đến cuối anh vốn dĩ là không tin vào tình cảm của tôi dành cho anh. Vậy tôi hỏi anh\, anh đã không tin tôi thì tìm tôi làm gì? Anh nghĩ Sở Dược Lam tôi là loại con gái tùy tiện sao? Ngụy Long Ân\, lúc đầu mẹ tôi còn nói anh là người có thể tin tưởng\, tôi còn cho là thật. Hóa ra\, anh cũng chỉ là người chỉ nghe về một phía!
Anh có chút giật mình, anh không hề có ý nghĩ như vậy. Nhưng anh thật sự không biết tại sao lúc đó trong đầu anh hoàn toàn không thể suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Ngụy Long Ân liền nắm lấy tay của cô, nói.
- Anh không có ý đó. Lam... Anh thật sự không biết bản thân mình đang nghĩ gì về lúc đó\, nhưng anh thật sự không tự tin về mình
Nghe Ngụy Long Ân nói như vậy Vũ Dạ Uyển đứng nghe lén thật sự rất muốn bay ra đấm cho mấy phát. Cái tên này sao lại ngu ngỗ như vậy chứ? Còn về Sở Dược Lam, cô lạnh nhạt hất tay của anh ra, rồi trầm giọng nói.
- Vậy anh không biết gọi điện thoại đến hỏi cho rõ sao? À mà không đúng.... Vốn dĩ anh cũng đã chặn số của tôi rồi. Ngụy Long Ân\, anh là người muốn chấm dứt trước\, thì phiền anh từ nay về sau đừng tìm tôi nữa.
Sau đó Sở Dược Lam liền xoay người chuẩn bị đi vào, Ngụy Long Ân liền ôm lấy cô từ phía sau. Giọng anh có chút run run, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh lo lắng như vậy, nhưng không chỉ có giọng nói run run, cô còn cảm nhận được có gì đó ấm nóng đang chậm chạp chạm vào làn da của cô.
- Anh không có nghĩ như vậy. Anh cũng không muốn rời xa em\, anh không muốn chia tay. Sở Dược Lam\, anh cầu xin em. Đừng như vậy\, nghe anh nói... Một lần thôi... Có được không?