Ông Xã Tuyệt Tình Đừng Lại Đây
Ở thành phố bên cạnh, Cố Viễn Tranh đang tham gia tranh giải đua xe hạng nặng. Anh lấy tên Mark làm nghệ danh, giấu thân phận thật sự của mình. Bởi vì giải đấu này được tổ chức trái phép với sự tham gia của các băng phái nhà giàu. Để tổ chức được một giải đấu có quy mô lớn đòi hỏi phải chuẩn bị ở nhiều phương diện nhất là phong tỏa tin tức tránh tuồn ra ngoài. Vì người tham gia hay đến xem đều là người có máu mặt trên thương trường và chính trị. Mà Cố Gia, một gia tộc dựa vào công nghệ thông tin để phát triển, có mối quan hệ chặt chẽ với bộ máy nhà nước càng không thể để lộ thông tin.
Mỗi cá nhân tham gia thi đấu đều phải ký bản cam kết tự nguyện. Nếu xảy ra tai nạn trên trường đua, tổ chức không có trách nhiệm bồi thường.
Cùng với siêu xe Bugatti La Voatio Noire màu đen bóng bẩy của mình, Cố Viễn Tranh xuất sắc lọt vào vòng tứ kết và về vị trí thứ hai. Vòng bán kết và chung kết sẽ diễn ra vào tháng sau.
Kết thúc trận đấu cũng đã quá nửa đêm, anh còn có một chặng đường dài quay về thành phố cũ để xem mắt. Về đến nhà trời cũng đã sáng, anh bước vào nhà tắm, đi ra vội vàng sửa soạn. Mặc chiếc sơ mi trắng cùng quần âu đen trên người, vẻ phong lưu của anh hoàn toàn biến đổi thành vẻ tuấn nhã. Sau đó mau chóng đến địa điểm gặp mặt trước giờ hẹn. Là một người đàn ông với lịch sử tình trường dày đặc, anh biết cách làm thế nào để phụ nữ hài lòng.
Bước vào quán cà phê đã hẹn, Cố Viễn Tranh chọn một chỗ ngồi gần cửa kính có thể nhìn ra bên ngoài đường lớn. Anh gọi phục vụ dặn dò vài thứ rồi thong thả vắt chân ngồi đợi.
Trong quán có rất nhiều phụ nữ, mà phụ nữ qua được ải trai đẹp rất ít, vì thế nhiều con mắt đổ dồn về phía anh. Anh lấy điều đó làm tự hào xong vẫn quay sang nhìn họ lịch sự chào lại.
Còn hơn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn, Dung Tiêu Hoan lúc này cũng bước vào trong quán. Cô hôm nay mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, họa tiết hoa nhí và có siết lại ở eo, nhẹ nhàng thuần khiết. Tóc được tết lại vắt hờ hững qua vai. Cô nghĩ muốn lấy lòng đàn ông thì đầu tiên ấn tượng bề ngoài phải tốt. Vì thế cô đã dậy rất sớm để sửa soạn, xong mọi thứ thì vẫn còn dư nhiều thời gian, cô quyết định đến điểm hẹn trước để ngồi đợi.
Trong lúc anh đang bấm điện thoại, Dung Tiêu Hoan đi lướt qua anh và chọn bàn ngay sau lưng anh.
Khi cô đi qua, mùi hương nước hoa trên người cô vô tình đúng loại anh thích, theo đó anh đưa tầm mắt nhìn cô.
Đến lúc nhìn rõ mặt cô, khoé môi của Cố Viễn Tranh giật giật, bởi vì ấn tượng đầu không tốt nên anh nhớ rất rõ khuôn mặt này. Hôm nay lại còn ăn mặc như vậy, chọn chỗ ngồi trùng hợp như vậy, chẳng phải đang thu hút sự chú ý của anh sao?
Cố Viễn Tranh thở hắt một hơi rồi đứng dậy, đi vòng ra bàn phía sau, chớp mắt đã đứng rước mặt Dung Tiêu Hoan, tay gõ gõ mặt bàn, nhếch miệng nói:
“Trùng hợp quá nhỉ?”
Dung Tiêu Hoan đang đọc menu, nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu thì ngước lên, lập tức nhíu mày:
“Tại sao lại là anh? Anh ở đây làm gì?”
Anh giật lấy menu trong tay cô, cười trào phúng:
“Tôi ở đây làm gì thì cô phải biết rất rõ chứ! Uổng công theo dõi đến tận đây, muốn thu hút chú ý của bổn thiếu gia, có vẻ cô làm được rồi đấy.”
Mày cô càng lúc càng nhíu chặt, khoảng cách của anh mỗi lúc một gần, ai không biết tưởng họ đang tán tỉnh lẫn nhau cũng nên. Cô lập tức đứng dậy, kìm giọng nói:
“Tôi thật không biết anh đến đây làm gì. Anh tưởng tôi rảnh lắm sao mà theo dõi anh?”
“Còn không phải? Lần trước vì không muốn bạn mình hớt tay trên, cô đã ngăn cản tôi đến với cô ấy. Ngăn cản được rồi thì bắt đầu theo dõi nhằm thu hút sự chú ý của tôi. Đừng tưởng tôi không biết, hai ngày trước cô đã đi theo tôi đến trung tâm mua sắm. Chắc hôm đấy cô giận điên lên được vì người phụ nữ bên cạnh tôi, nhưng ở nơi đông người nên không dám làm gì phải không?”
Anh nói nhỏ chỉ đủ cô nghe, một lời phát ra đều mang theo sự chế giễu.
Hai ngày trước cô là đến trung tâm mua sắm để mua đồ chuẩn bị cho buổi xem mắt hôm nay, cô còn không biết anh có ở đó, làm sao lại theo dõi được?
“Tôi không hiểu anh nói gì cả. Nói chung hôm nay tôi đến đây là có lý do, tôi có hẹn cùng một người, năm phút nữa sẽ đến.”
Cô giơ mà hình điện thoại lên trước mặt anh, ý chỉ anh nhìn vào giờ trên đó.
“Được, để tôi đợi xem có ai đến như lời cô nói không!”
Cố Viễn Tranh cũng quên mất lý do anh đến đây là gì.
Hai phút…
Bốn phút…
Năm phút.
Cố Viễn Tranh chỉ về người giao hàng vừa đi vào, chế giễu:
“Đừng nói cô có hẹn với tên giao hàng đấy nhé?”
“Đ… đợi một chút nữa, lỡ họ bị kẹt đường thì sao?”
Cô cùng anh lại đợi thêm mười lăm phút nữa.
Đã rõ!
Dung Tiêu Hoan không nghĩ người kia lại cho mình leo cây, nếu thật sự bị leo cây thì cô biết giải thích làm sao cho những lời nói vừa rồi anh nói với cô. Nụ cười trên khuôn mặt anh ngày càng rõ, nó đang tiến lại gần phía cô, cô chỉ biết cúi đầu, nắm chặt gấu váy.
“Ồ, có vẻ không đợi được “người đó” đến rồi. Tôi còn tưởng lúc cô cùng đường sẽ điên điên khùng khùng nhận vơ một ai đó để bao biện cho mình. Xem ra là cô không dám.”
Cô cắn môi, định nói gì đó lại bị anh chặn họng.
“Tôi nói này, trông cô cũng khá được đấy, tại sao lại làm ra chuyện mà tôi ghét như thế? Lúc trước cũng có vài người theo dõi tôi nhưng họ đều không mặt dày như cô. Nếu tiếp cận một cách bình thường, bổn thiếu gia không chừng rất xem trọng cô đó. Chỉ tiếc… cô theo con đường này khiến tôi kinh tởm vô cùng!”
Anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới của cô, lắc đầu. Anh thích phụ nữ gợi cảm hơn vì thế thường xuyên hẹn hò cùng những người ngực to mông nở. Cô gái trước mặt tuy không đầy đủ điện nước như vậy nhưng nếu dâng tới anh cũng tạm chấp nhận đi!
Đúng là tiếc quá!
Anh ném mạnh menu xuống bàn làm cô giật mình, nhanh chóng rảo bước rời đi. Anh thề mình sẽ không bao giờ dính líu đến loại phụ nữ như vậy. Về đến nhà, anh mới biết mình quên một việc quan trọng!
Dung Tiêu Hoan sau khi anh đi vẫn một mực cúi đầu, cô nhìn xuống mũi chân mình, âm thầm cười giễu. Có phải cô xui quá rồi không, toàn mắc vào những tên đàn ông xấu xa. Người đầu tiên là ở trên giường, người thứ hai là đối tượng xem mắt, người cuối cùng chính là tên đàn ông vừa rồi.
Nhưng khi về đến nhà, cô lại nói dối về buổi xem mắt, cô nói bao nhiêu lời khen có cánh về đối tượng xem mắt với ba mẹ mình làm cho họ cười không khép được mồm. Cô không muốn họ nản lòng nên đành làm vậy.
Và những lời khen có cánh đó không lâu sau đã đến tai Cố Viễn Tranh!