Ban đêm, tiếng gió mạnh như gào rú bên ngoài cửa sổ. Quản gia Diệu vội choàng tấm khăn màu nâu sẫm đi kiểm tra từng khung cửa trong nhà.
Đã hai năm không cho người tu sửa, biệt thự đã không còn dáng vẻ sáng sủa như ban đầu. Với số tài sản hiện tại, Cố Viễn Tranh thậm chí có thể mua được căn biệt thự sang trọng gấp trăm nghìn lần.
Nghĩ đến đây, bà chỉ biết thở dài:
“Cậu làm vậy thì cô ấy cũng đâu biết cậu đã khổ sở như thế nào đâu!”
Sau khi kiểm tra xong, bà lại chuẩn bị quay trở về phòng ngủ của mình. Dọc dãy hành lang, ánh sáng trong phòng Cố Viễn Tranh rọi ra khỏi khe hở. Thấy thế, bà lại lên đứng trước cửa phòng anh, gõ cửa dặn dò:
“Nếu cậu uống thuốc rồi thì đi ngủ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe.”
Ánh đèn điện vụt tắt, tiếng bước chân của bà quản gia xa dần rồi im hẳn, ánh đèn một lần nữa được bật lên.
Trong căn phòng từng dành cho hai người ngủ, mọi đồ vật hầu như được anh cho người giữ lại hết, so với dáng vẻ bạn đầu có thể nói không khác là bao.
Cố Viễn Tranh ngồi dựa vào đầu giường, hai bàn tay đưa lên chật vật ôm lấy đầu, mặt mũi anh co rúm lại, anh lẩm nhẩm như đọc chú qua kẽ răng:
“Hoan Hoan đi lâu quá, em về đi, làm ơn… Anh nhớ em…”
…..
Hai giờ đêm, tại sân bay quốc tế AIRCHON.
“Chuyến bay mang số hiệu 1007 chuẩn bị hạ cánh, hành khách vui lòng không…”
Tiết trời đã sang thu nên không khí lạnh tăng cường, số lượng người tại sân bay quốc tế cũng thuyên giảm không ít.
Từ chiếc máy bay vừa hạ cánh, chỉ có một đoàn người ăn mặc sang trọng bước xuống. Hầu như chỉ toàn đàn ông mặc bộ vest đen như lễ phục, duy chỉ có một đôi nam nữ đứng trung tâm là khác biệt hẳn.
Người đàn ông với khí chất ngút ngàn dù chỉ mặc một bộ đồ thể thao cũng không giấu được vẻ tuấn ngạo.
Bên cạnh người đàn ông chính là một người phụ nữ với nước da trắng ngọc, thân hình mảnh mai đang run lên vì lạnh. Người đàn ông thấy thế liền dùng chiếc áo khoác đang cầm trên tay khoác lên cho cô.
“Đừng để mình bị lạnh.”
“Em biết rồi.”
Cô gái nhận lấy chiếc áo nhưng lại từ chối cái nắm tay của người đàn ông:
“Nhiều người lắm.”
Người đàn ông cũng không ép uổng, đi sát lại gần cô gái để che chở cho cô:
“Mai em có dự định gì không?”
Cô gái trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Em sẽ đến thăm mộ ba.”
“Được, anh sẽ cho người phong tỏa tin tức rồi ngày mai chúng ta cùng đi thăm mộ ba.”
Hai ngày sau, tin tức về việc tổng giám đốc tập đoàn Aurora chuyên về trang sức mĩ phẩm bên Pháp, Tần Liên Bách về nước. Anh không những là một nhà quản trị xuất sắc mà còn là người mẫu xuất hiện lên trang bìa tạp chí nổi tiếng nhiều lần. Là hình mẫu lý tưởng cho chị em phụ nữ nước Pháp cũng như nước nhà.
Theo như thông báo với vào chí, lần này Tần Liên Bách về là để hợp tác với thị trường trong nước cho ra mắt mẫu trang sức mới tôn vinh văn hoá nước nhà.
Trong buổi họp với các quan chức về vấn đề này, Tần Liên Bách không ngần ngại chỉ ra người mà mình muốn hợp tác nhất chính là chủ tịch hiện hành Cố Thị, Cố Viễn Tranh. Cũng vì thành tựu của Cố Thị không nhỏ, không ít tập đoàn muốn hợp tác.
Mèo nào lại đi chê mỡ? Sau đó nhanh chóng cuộc gặp mặt lần đầu của hai doanh nhân tuổi trẻ tài cao được lên lịch. Vào khoảng thời gian đó có không ít mặt báo lại lên những lời lên có cánh dành cho Cố Thị.
Buổi gặp mặt đơn giản được bố trí tại một nhà hàng theo phong cách Trung Hoa.
“Chào anh, lần đầu gặp. Tần Liên Bách tôi xin mạo muội kính anh một chén.”
“Haha, không cần khách sáo, được hợp tác với anh Tần là vinh dự của tập đoàn tôi.”
“Không dám không dám.”
Cho dù đây là lần đầu tiên họ hẹp nhau như hư giữa Cố Viễn Trần và Tần Liên Bách có thể nói là vừa gặp đã thân. Giữa họ có ấy nhiều chuyện hoà hợp kể cả trong đời sống và công việc.
“Người ta thường nói đàn ông để đi đến được thành công thì phải có hậu phương vững chắc, vậy phu nhân của anh Cố đây chắc hẳn rất tài ba nhỉ?”
Kết thúc câu nói, Tần Liên Bách cầm ly rượu vụng nhẹ vào ly của Cố Viễn Tranh. Hắn nhướn đôi lông mày chờ đợi câu trả lời của Cố Viễn Tranh.
Cố Viễn Tranh trầm ngâm, chìm trong suy nghĩ riêng tư của anh rồi anh tự bật cười:
“Đúng vậy, cô ấy rất tốt.”
Tần Liên Bách cho rằng Cố Viễn Tranh rất yêu vợ mình vì làm gì có người đàn ông vô tâm nào lại nói về vợ mình bằng khuôn mặt tự hào như thế. Trong lòng hắn cũng thầm ghen tị, hắn thở dài:
“Tôi cũng có người trong lòng, cô ấy rất tốt nhưng cô ấy hình như không có tình cảm với tôi.”
Lần này đến Cố Viễn Tranh cầm ly rượu cụng nhẹ với ly trên tay Tần Liên Bách, ánh mắt trở nên trầm ngâm khó hiểu:
“Vậy tôi chúc anh sớm bỏ được đoạn “hình như không” đấy đi.”
Tần Liên Bách gật đầu cười nhẹ, đáp:
“Hy vọng là được.”
Kết thúc buổi gặp mặt, sau khi tiễn Tần Liên Bách ra về, Cố Viễn Tranh người nồng nặc mùi rượu lái xe đến nơi trưng bày triển lãm tranh mà anh xây dựng.
Giữa đường, vì vượt quá tốc độ cho phép, anh bị một đoàn xe cảnh sát sát đuổi theo:
“Anh kia! Có nghe gì không? Dừng lại, đừng để chúng tôi dùng biện pháp mạnh!”
“Chậc, phiền phức!”
Anh đạp mạnh phanh xe rồi dừng lại. Do dừng gấp nên vài xe cảnh sát phía sau xảy ra va chạm nhẹ. Nhưng thời đại này chính là có tiền có thể giải quyết được mọi chuyện, vì thế không lâu sau đó anh được thả ra.
Viện triễn lãm chỉ vừa mở cho khách vào được ba ngày, sáng mở tối đóng nên anh đến vào giờ này chỉ là tự xem một mình.
Bên trong trưng bày nhiều loại tranh khác nhau, giá trị nghệ thuật mang lại khác nhau và có một khu mang tên “EM”, nơi là lý do chính để anh mở viện triển lãm này.
Cố Viễn Tranh thường đứng trầm ngâm ngắm nhìn những bức tranh mà Dung Tiêu Hoan để lại trước khi biến mất. Không biết anh nghĩ gì, chỉ biết anh đứng một chỗ rất lâu, rất lâu rồi quay người với bóng lưng lạnh lẽo rời đi. Do uống khá say nên anh đi vào phòng nghỉ cho khách để nằm ngủ.
Nhưng đâu ai ngờ do đó mà anh gặp lại người anh thầm thương nhớ…