Ông Xã Tuyệt Tình Đừng Lại Đây
Sau khi lên phòng ngủ chính, Dung Tiêu Hoan cầm điện thoại lên với hơn mười cuộc gọi nhỡ, đó đều là từ em gái và mẹ cô.
Chọn một người để gọi lại, vừa có người bắt máy đã nghe được giọng nói nóng vội như muốn vỡ ra của mẹ cô.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh đã. Có chuyện gì, nói với con!”
Bên đầu dây kia sau một hồi thở dốc và nấc nghẹn, mẹ cô mới lên tiếng:
“Ba con… ba con đang ở trong bệnh viện cấp cứu… ba con vừa… ngã cầu thang.”
“Mẹ, ba hiện giờ ở đâu, để con tới.”
“Hoan Hoan à…”
Bà ngân dài từ cuối, đắng chát hít một ngụm khí:
“Điều con cần làm bây giờ không phải việc đó.”
“Mẹ đừng giỡn nữa được không? Nói cho con địa chỉ đi, con muốn gặp ba.”
Bên đầu dây kia là một hồi im lặng khiến Dung Tiêu Hoan càng trở nên mất bình tĩnh, cô gặng hỏi:
“Mẹ, xảy ra chuyện gì? Mẹ nói cho con biết đi.”
Bà Quách khó khăn nói ra:
“Công ty nhà chúng ta… vừa thua lỗ một khoản tiền lớn, lớn đến mức kể cả bán đi cũng không trả được, ba con vì chuyện này mà lên cơn đau tim rồi…”
Dung Tiêu Hoan khựng lại, tim cô như có vết dao cứa vào, từ từ rỉ máu, ba là người quan trọng đối với cô, nếu… nếu… cô không dám nghĩ tiếp.
Giọng cô khàn khàn, nước mắt đã lăn dài trên má, vội vàng hỏi lại:
“Mẹ ơi, con phải làm gì? Phải làm gì đây?”
Bà Quách cố gắng mấy lần để nói ra nhưng lời vừa đến cửa miệng bà lại đau lòng không nói. Bà biết con gái và con rể bà lấy nhau không phải vì tình yêu mà lấy nhau vì gia đình. Hoan Hoan của bà đã chịu thiệt thòi khi về cái nhà đấy, bây giờ lại đòi hỏi quá đáng, bà thật sự không đành lòng.
Mãi nghĩ, điện thoại trên tay bà đã bị Dung Tuyền cướp lấy.
“Nếu biết chị gả về đấy không được cái tích sự gì em đã nghỉ học để thay chị rồi. Việc cần làm của chị bây giờ chính là dùng mọi cách để anh rể giúp gia đình chúng ta. Dù gì cũng là vợ chồng, để cứu vớt Dung Thị thì Cố Thị cũng không tiêu tốn là bao, anh ấy cũng đâu phải loại người máu lạnh mà trơ mắt nhìn gia đình nhà vợ sụp đổ. Chị nghe hiểu không?”
“Chị…”
Không đợi Dung Tiêu Hoan trả lời, Dung Tuyền đã cúp máy. Dù gì cũng là người chị cô yêu quý, nói những lời nhẫn tâm như vậy, là điều khó khăn nhất từ trước tới giờ đối với cô.
Dung Tiêu Hoan sao có thể không nóng vội mà chạy sang phòng của Cố Viễn Tranh để nhờ giúp đỡ. Nhưng dù cô có thuyết phục cỡ nào, anh vẫn trưng ra bộ mặt thờ ơ, hầu hết những lời cô nói cũng để ngoài tai.
“Xin anh giúp đỡ gia đình em, về sau anh muốn em làm trâu làm ngựa gì cũng được.”
Ánh mắt dò xét của anh đã khẳng định, cô như vậy không phải là nói dối để mong lòng thương cảm của anh. Anh cũng biết Dung Thị sắp đến bờ vực phá sản, cô là con gái chắc hẳn cũng thương tâm đi.
“Tôi cũng không cần em làm trâu làm ngựa gì cho tôi, là vì tôi không có hứng thú. Nhưng em nghĩ xem, ai đời nhờ người khác giúp đỡ mà không thể hiện một chút thành ý gì kia chứ?”
Dung Tiêu Hoan chớp chớp đôi mắt đỏ au nhìn anh.
“Đứng nhìn tôi bằng đôi mắt cá chết đấy. Em chỉ cần thể hiện thành ý với tôi, ví dụ như bây giờ tôi đang đói, em biết làm cái gì rồi chứ?”
Cô gật gật đầu:
“Được. Anh thích món nào, em nấu món đấy.”
Dung Tiêu Hoan và để thể hiện thành ý nên đã làm một bàn thức ăn mà Cố Viễn Tranh yêu cầu. Tuy nhiên anh cũng chỉ gắp vài miếng sau đó yêu cầu cô bỏ hết. Nhưng Dung Tiêu Hoan chưa nản chí, cô vẫn lẽo đẽo theo anh để thể hiện “thành ý” của mình. Điều đó khiến Cố Viễn Tranh khó chịu nói lại:
“Đừng có đi theo tôi nữa, được không?”
“Nhưng… anh nói… thành ý chưa đủ… À vâng em về phòng đây.”
Khoảng mười một giờ đêm, thư phòng nơi Cố Viễn Tranh ngủ lại có tiếng gõ cửa, trước đó anh đã đưa ra mệnh lệnh không ai được làm phiền anh, vậy mà vẫn có người làm trái. Phải xử phạt thật nặng.
“Sao lại là cô?”
“Em…”
Dung Tiêu Hoan mặc trên người chiếc váy ngủ màu trắng ngọc trai, nửa kín nửa hở. Cô đã mất gần một tiếng để lên trên mạng tìm cách để lấy lòng đàn ông, với trường hợp cấp bách như bây giờ, cô buộc phải lựa chọn cách này.
Cô liếm liếm cánh môi màu hồng nhạt, một mực cuối xuống, chờ phản ứng của anh.
Khi nhìn xuống, Cố Viễn Tranh chỉ thấy nửa mặt trên của cô, hàng mi cong dài run nhẹ lên, sống mũi cao thẳng tắp một đường, và nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi là điểm dừng cuối cùng của anh. Trong đầu anh hiện lên những hình ảnh quen thuộc nhưng người con gái trước mặt làm sao cũng không đúng.
“Lại định dùng mỹ nhân kế sao? Tôi đã nói rồi đúng không? Tôi không có hứng thú với cô!”
“Nhưng mà anh…”
Dung Tiêu Hoan vô tình nhìn vào nơi nào đó đã hình thành túp lều, mặt đã đỏ lại đỏ hơn nữa. Cô hiểu điều đó có nghĩa là gì. Anh rõ ràng đang nói dối.
Cố Viễn Tranh nhíu mày nhìn cô, lại nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của cô, không nói nên lời.
Anh vậy mà có phản ứng với Dung Tiêu Hoan!
Anh chống chế:
“Không phải vì cô đâu, khi nãy tôi có xem vài thứ khiến của tôi như thế này. Cô phải biết là mình đã làm gián đoạn khoảng thời gian đó của tôi!”