Ông Xã Tuyệt Tình Đừng Lại Đây
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo đó khiến Dung Tiêu Hoan đang mải giới thiệu tranh cho một khách hàng đến trước chú ý. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô khi nhìn người phụ nữ này chính là xinh đẹp, đã xinh đẹp con khả ái, chính là hình mẫu búp bê barbie người thật. Điều thứ hai xuất hiện chính là tiếng “ồ”, cô đã hiểu ra ngay sau khi nhìn thấy người đứng cạnh cô ta.
Khuôn mặt biến sắc của Dung Tiêu Hoan nhanh chóng thay vào lại nụ cười nhẹ:
“À chào hai anh chị, hai người đến mua tranh sao? Đẹp đôi quá!”
Ừm, cô đang cố gắng để tỏ ra tự nhiên nhất có thể. Cái vị kia đã nhiều tai tiếng lắm rồi, cô mà để lộ thân phận là vợ anh thì chắc chắn không ít lời ra tiếng vào. Cô tự cho mình rất giỏi, rất có năng khiếu đóng kịch.
Jennifer thì không nghĩ vậy, cô ta giả vờ ngẫm nghĩ rồi vạch trần cô:
“Chị dâu, em biết là chị mà. Chị không biết em nhưng em lại biết chị rất rõ đó.”
Cô ta cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối rồi chống mắt lên nhìn biểu hiện của cô.
Xem ra là cô ta tự độc thoại, Dung Tiêu Hoan vẫn vờ như là không quen biết, mời chào họ như những người bán hàng ở đây:
“Anh chị mau lại đây xem, bức tranh này tôi dùng ba ngày để hoàn thành đấy. Màu sắc cùng đường nét của nó rất phù hợp để treo tường. Nó có nghĩa là gia đình…”
“Dung - Tiêu - Hoan!”
Cố Viễn Tranh ngắt lời, nói rõ từng tiếng:
“Cô đang giả vờ giả vịt làm cái gì ở đây vậy hả?”
Nhìn biểu hiện trên gương mặt anh cho thấy anh thật sự rất tức giận, đến nỗi quên cả mình đang đứng ở đâu mà nói lớn. Nhanh chóng sạp tranh của cô đã trở thành trung tâm náo nhiệt, có người nhận ra bọn họ còn lấy điện thoại ra chụp lấy chụp để.
Giờ phút này trong đầu Dung Tiêu Hoan chỉ có thể nghĩ mình tiêu rồi. Cô cắn môi, dè dặt nhìn lên hai người họ, một người vẫn giữ nụ cười như thiên thần, một người thì mặt đen như đít nồi.
Mười lăm phút sau, trên chiếc Maybach của Cố Viễn Tranh, cả ba người rơi vào im lặng.
Dung Tiêu Hoan ngồi ghế sau một mực cúi đầu, chỉ vì khi nhìn lên sẽ có hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô qua gương chiếu hậu.
Thả Jennifer xuống chỗ khách sạn cô ta ở, trước lúc vào, cô ta còn cười với cô, cố ý nhắc nhở Cố Viễn Tranh:
“Chị dâu dù gì cũng là phụ nữ, anh phải cân nhắc đừng nặng lời với chị ấy.”
Nhưng lờ nói đó không có sức nặng, liền bị anh lạnh giọng nói:
“Đó là chuyện gia đình anh.”
Jennifer vẫn giữ nụ cười đó trên môi nhưng khi chiếc xe đi xa, cô ta ném mạnh chiếc túi LV xuống mặt đường, đay nghiến:
“Gia đình cái Shit!!”
Về đến biệt thự, Cố Viễn Tranh lôi xềnh xệch Dung Tiêu Hoan lên phòng, đóng mạnh cửa.
“Cô chê nhà tôi cho cô quá ít tiền đúng không?”
Cô không dám nhìn vào anh, chỉ cúi đầu, cắn môi nói:
“Em chỉ là muốn tự kiếm tiền bằng bàn tay mình thôi.”
Anh cười hắt, dùng ngón tay gõ gõ lên đầu cô:
“Vậy có giỏi thì kiếm tiền lo cho công ty nhà cô luôn đi, nhờ đến tôi làm gì?”
“Em…”
Cô cắn môi đến mức sắp bật máu.
“Từ nay đừng ra khỏi nhà nữa!”- Anh dứt khoát nói.
Khi nghe câu nói vô lý này, cô không chịu đựng nữa mà mắt đối mắt với anh, giọng nói cũng không còn mềm mại:
“Chẳng lẽ đi ra ngoài để dạo chơi cũng không được luôn sao?”
Vẻ mặt anh vẫn ngang nhiên tự tại, cho mình là đúng.
“Chỉ vì em làm mất mặt anh mà anh cấm túc em sao? Vậy anh tự làm anh mất mặt thì anh có cấm túc mình ở nhà không?”
“Dung - Tiêu - Hoan!”
Anh gằn lên, bóp chặt cằm cô:
“Cô thì có cái quyền gì mà nói tôi. Cô có biết chỉ cần tâm trạng tôi xấu một chút thôi, tôi cũng sẽ làm cho công ty nhà cô khó sống được nữa kìa.”
Cô khó khăn nói:
“Nhưng… anh đã hứa với mẹ…”
“Cô nghĩ tôi quan tâm đến lời hứa đó à? Cố Viễn Tranh tôi từ nhỏ đến lớn không ai quản được, mẹ tôi đã sớm biết điều đó. Chỉ trách cô quá ngốc, tin vào mấy thứ có lợi cho mình trước mắt nhưng không biết nó đi kèm với điều kiện là cô phải hoàn toàn phục tùng tôi. Rõ chưa?”
Đau đớn, nhục nhã chính là cảm giác của cô lúc này. Cô chỉ là một con cờ mặc người sai bảo, điều khiến, không thể có quyết định của riêng mình.
Bỏ cô ra, anh quay người đi khỏi.
Hai bên quai hàm cô căng cứng, muốn mở ra để khóc cũng không thể. Chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt rồi lau đi, vô cùng ấm ức.
Cố Viễn Tranh bên ngoài chưa đi khỏi, đứng sau cánh cửa, anh vẫn nghe thấy tiếng nấc ngắn dài của cô. Một giây đó, anh tự thấy mình quá lời, nhưng sau đó tự cho rằng đó là cô tự chuốc lấy.
Tối đó Cố Viễn Tranh vừa về nhà, anh thấy Dung Tiêu Hoan vẫn như bình thường, không hề tỏ ra ghét bỏ khi nhìn thấy anh.
“Mừng anh về nhà.”
Dung Tiêu Hoan vẫn cúi đầu nói câu đấy, không khác gì hôm trước.
Trong đầu, Cố Viễn Tranh nghĩ thầm, cho rằng cô chính là loại người tâm cơ như thế, giả vờ yếu đuối không được, đành đổi chiến lược. Anh đúng là xui xẻo mới vớ phải cô vợ này.
Không thấy có việc gì cần tới mình, cô xoay người lên phòng.
“Đi đâu đấy?”
“Em lên phòng.” “Tôi chưa ăn tối.”
“Em ăn rồi, anh nói chị Giản dọn cơm lên mà ăn.”
Đúng vậy, cô đáp cho có lệ, sau đó hời hợt bước lên trên phòng.