Ưng Hy bất giác siết chặt nắm tay, Lý thượng tướng không phải cấp trên trực tiếp của cô, một khi danh sách đã giao nộp lên trên, không còn cách nào sửa đổi nữa.
Cô... không có khả năng đòi được về...
Mặt Tập Vị Nam đăm đăm, trong lúc lửa giận bốc lên đầu, anh đi đi lại lại, ngẩng đầu, tay nới lỏng cúc cổ, cởi một nút trên cùng.
“Tình hình của Diệp Bạc Hâm ra sao nhẽ nào cô không biết, cô cả gan ở đâu ra mà dám cho cô ta vào? Hả? Ưng Hy, tôi không nghĩ cô lại ngớ ngẩn đến thế, bây giờ thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ quyết định ngày xưa cho cô dẫn đội.”
Tập Vị Nam chống tay xuống bàn, hai bên trái phải chất chồng văn kiện, cơ thể tráng kiện hơi chúi về phía trước, đôi mắt sâu hun hút như phủ đầy tuyết tháng Hai, lạnh thấu xương.
Ưng Hy không thốt nổi ra lời, nghe câu chất vấn của anh, cô kinh ngạc ngẩng đầu. Gặp đôi mắt lạnh lùng, tim cô thót lại, có gì đó tụ ở vành mi.
“Thôi, cô ra ngoài đi.”
Tập Vị Nam khoát tay, đứng thẳng dậy, mắt cúi xuống lướt qua văn kiện trước mặt, rút ra một tập đánh dấu màu đỏ.
Môi mím chặt, vầng trán lạnh lùng, đều nói lên cơn giận của anh chưa hề nguôi ngoai.
...
Quý Giản Ninh hớt hải chạy đến, chạm mặt Ưng Hy từ văn phòng đi ra.
Ưng Hy cúi gằm đầu, Quý Giản Ninh lách sang một bên, tránh hai cơ thể va chạm.
Anh thắc mắc nhìn theo bóng lưng cô, lòng dâng cảm giác tò mò.
Hình như cô ta không nhìn thấy anh, không giống tác phong của cô ấy, chả cảnh giác gì cả.
Quý Giản Ninh lắc đầu, rõng rạc hô to vọng vào trong: “Báo cáo!”
“Vào đi!”
Tập Vị Nam ngồi trước mắt tính, ánh mắt lướt nhanh, ngón tay gõ trên bàn phím.
Thấy không có ai, Quý Giản Ninh bỏ luôn vẻ khép nép, một tay chống mép bàn: “Làm gì đấy?”
“Có việc nói đi.” Tập Vị Nam nhíu mày, giọng điệu tỏ ra sự bực bội.
“Ui, đại ca, ai chọc anh thế này? Giận hơi bị ghê đấy? Em vừa mới thấy Ưng Hy rời khỏi, suýt đâm sầm vào nhau mà cô ta chả để ý thấy em gì cả. Anh mắng người ta à?”
Tập Vị Nam vài năm trở lại đây không dạy tân binh, hiếm khi mắng mỏ người khác, trừ lúc diễn tập, ai phạm lỗi lầm lớn, anh mới châm chước mở miệng.
Ưng Hy làm chuyện gì mà khiến Tập Vị Nam phải bực mình?
Tập Vị Nam vẫn không ngẩng lên: “Không phải việc của cậu thì đừng hỏi, biết nhiều không tốt cho cậu đâu.”
Quý Giản Ninh nhún vai, từ lâu đã biết tỏng cái tính của anh.
Nhưng mà, anh vẫn tò mò, rốt cuộc Tập Vị Nam nghĩ sao về việc của Diệp Bạc Hâm.
Không gọi là bí mật, cùng lắm là chuyện ngoài lề.
“Thôi, em chả hỏi.” Quý Giản Ninh nhìn gương mặt màu đồng của Tập Vị Nam, nheo mắt, ngắm nghía thật lâu, không để tượt bất kì biểu cảm nho nhỏ nào.
“Mới rồi đi qua chỗ Binh đoàn nữ luyện tập ngắm một vòng, đoán xem em thấy gì nào?”
Đầu ngón tay hơi khựng lại, Tập Vị Nam mím môi: “Cô ấy ổn chứ?”
Khỏi phải hỏi, Quý Giản Ninh chắc chắn đã gặp Diệp Bạc Hâm, nên mới đến đây hỏi dò.
Nghe mà xem, hỏi một cách tất lẽ dĩ ngẫu, làm ơn nghĩ hộ khả năng chịu đựng của con tim anh với chứ? Lúc thấy Diệp Bạc Hâm, anh suýt thì trụy tim.
Quý Giản Ninh chợt thấy vô vị, nhưng mắt đảo một vòng, lại nổi hứng đùa.
“Không ổn, suýt thì chết đuối” Vừa nói vừa ngó sắc mặt ai đó, quả nhiên, ánh mắt lạnh lùng Tập Vị Nam lướt qua mặt Quý Giản Ninh: “Nói tiếng người đi.”
Quý Giản Ninh ừ hử một tiếng: “Lúc em qua, cả bọn đang vượt sông, hình như chị dâu không được khỏe, từ trên bè ngã nhào xuống nước. Anh cũng biết, chỗ nông của sông cũng phải bốn, năm mét. Chị dâu vùng vẫy mấy cái, đuối sức thế là chìm nghỉm. May có đồng đội không bỏ rơi, bằng không chắc giờ đang nằm trong ICU ở bệnh viện, có khi...”
Nói rồi bỏ lửng, nhưng Tập Vị Nam biết tiếp theo là ý gì.
Luyện tập thường mô phỏng thực chiến, có lúc bị đồng đội bỏ lại, thậm chí giáo viên huấn luyện cũng giương mắt nhìn anh vùng vẫy, trừ phi gặp người mềm lòng cứu anh. Bằng không, mạng anh chỉ còn nước gửi gắm cho quân đội.
Quân đặc chủng có điều lệ, tập luyện chấp nhận tử vong. Nếu sự cố thật sự xảy ra, chẳng ai nói được gì. Dù cho kiện lên Tòa án quân sự, cùng lắm chỉ bộc lộ sự tàn nhẫn của huấn luyện chứ chưa thấy gia đình thắng kiện bao giờ.
Tập Vị Nam đăm chiêu, lòng quặn đau.
Ngưng một lúc, Quý Giản Ninh mới lên tiếng: “Giờ cũng không sao. Xác suất ấy cũng thấp thôi. Mình chú trọng huấn luyện có tình người, đồng đội thường sẽ không bỏ rơi nhau. Giáo viên huấn luyện cũng đảm bảo có chừng mực. Dẫu sao ở chỗ này, rèn được một chú lính không phải dễ, bỏ ra nhân lực sức của, chả có nhẽ lại để phí tài nguyên.”
“Được rồi, đến lượt anh thỏa mãn trí tò mò của em. Vì sao cô ấy lại ở đây? Anh còn phá lệ cho cô ấy ở lại, không giống tính cách anh chút nào. Não bị lừa đá à?”
“Chú ý cách cậu dùng từ.” Tập Vị Nam gác lại suy nghĩ, lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Bên cạnh tình nghĩa đánh đấm từ nhỏ tới lớn, cả hai còn có mối quan hệ thượng cấp hạ cấp.
Tập Vị Nam không hẳn thích lôi kéo quan hệ cá nhân vào trong công việc.
Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Quý Giản Ninh theo phản xạ đứng bật dậy, không dám pha trò.
Những vẫn không nén được ánh mắt tò mò.
Tập Vị Nam cũng không hiểu liệu có phải do tâm trạng đè nén quá lâu, không tìm được chỗ giải toải, như cơn lũ tích tụ, chỉ đợi bờ đê rạn nứt là ào ào ập vào.
Mà Quý Giản Ninh đích thị là người biết rõ đầu cua tai nheo, trừ cậu ta ra, anh không tìm được ai trút bỏ tâm sự.
Ánh mắt nghiêm nghị, giọng ôn tồn khiến người ta phải nể.
“Tô Cảnh Sâm, cậu của cô ấy đưa vào.”
Một câu không đầu không cuối, Quý Giản Ninh thoáng ngớ người, rồi mới sực nhận ra Tập Vị Nam đang trả lời câu hỏi đầu tiên của mình.
“Tại sao? Chưa thấy ai nhét người vào quân đội kiểu này. Nhà cô ấy không thiếu tiền, đang yên đang lành việc gì phải đưa một cô tiểu thư vào đây chịu khổ kiểu này?”
Quý Giản Ninh không thể hiểu nổi, năm xưa anh bị người nhà áp giải vào trường quân sự, không vào không được.
Sau đấy ở trong quân ngũ cũng quen, không muốn ra ngoài, tình bạn, ý niệm bảo vệ tổ quốc khiến anh không nỡ dứt bỏ.
Nhưng những gia đình danh gia vọng tộc có con gái, thường thích giáo dục con gái thành tiểu thư đài các, chưa thấy đưa vào quân đội bao giờ.
Vấn đề này, Tập Vị Nam cũng không hiểu nổi.
“Còn anh, không có cách nào à?”
“Có nhớ lần trên đường từ sân bay thành phố D đến nhà tang lễ, tham dự đám tang của Thẩm Lương, lúc đó tôi có nhận một cuộc điện thoại không?” Tập Vị Nam ngậm điếu thuốc bên môi, ánh mắt trôi về xa xăm.
Tay nghịch chiếc bật lửa, mấy lần toan châm thuốc, ấn ngòi, ngọt lửa màu xanh phụt lên, nhưng chẳng biết nghĩ cái gì, lại thả tay ra, nhiều lần như thế, Quý Giản Ninh nhìn cũng mắc mệt.
Nhất là anh dừng ở đoạn quan trọng.
Tập Vị Nam mở ngăn kéo, quẳng bật lửa vào trong “Bộp”, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, nheo mắt, ngón tay bắt đầu cởi nút cổ áo.
Quý Giản Ninh chăm chăm nhìn anh, hận không thể giúp anh lột luôn tấm áo, để khỏi phải thấp thỏm theo anh thế này.
“Nói đi.” Quý Giản Ninh cạn lời lườm anh.
Tập Vị Nam mím môi, nhếch mày nhìn cậu ta, đoạn chậm rãi lên tiếng: “Tôi còn hỏi cậu, có biết Tô Cảnh Sâm không?”
“À phải, em còn nói Tô Cảnh Sâm là cậu của cô ấy.”
“Ừ, trong điện thoại nói, Tô Cảnh Sâm đang điều tra tôi, đã tra được hòm hòm rồi.”
“Cho nên...” Quý Giản Ninh cảm giác chuyện không hay rồi, ngỡ ngàng trợn tròn đôi mắt.
Ánh mắt Tập Vị Nam sâu lắng, ngón tay siết chặt trên mặt bàn: “Chuyện của tôi và cô ấy năm xưa, không giấu được. Tuy tôi không rõ Tô Cảnh Sâm có ý gì, nhưng tôi dám khẳng định, lão ta nhất định sẽ ngăn cản chúng tôi đến với nhau.”
Đổi lại bất kỳ người đàn ông nào, nếu cháu mình gặp phải chuyện này, e sẽ không thể để yên.
Nhưng phải làm sao, anh cũng là người vô tội, chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi, anh không muốn buông tay, không cam tâm bỏ lỡ.
Cả cuộc đời chỉ yêu có một người, anh không muốn dùng tình yêu của mình để trả giá cho sai lầm. Ngoại trừ tình yêu, gì cũng được.
Năm năm, từng thử lãng quên, muốn buông tay, nhưng chỉ bởi một câu “Lấy em” của cô ấy mà anh bất chấp tất cả.
Dẫu cho sau cùng tổn thương đầy mình, hay kể cả phải hành hạ lẫn nhau, anh cũng không thể mất cô.
Anh thậm chí còn yêu cô nhiều hơn mình tưởng tượng.
Mất đi cô ấy, cuộc đời anh chẳng còn có thể yêu ai.
Chuyện năm xưa, Quý Giản Ninh không hiểu rõ.
Nhưng họ tranh cãi rất căng, thậm chí Tập Vị Nam suy sụp mất một thời gian dài, Diệp Bạc Hâm cũng lặn mất tăm khỏi quân ngũ, thậm chí không kịp làm thủ tục giải ngũ.
Nếu như bởi vì chuyện đó, cô không bỏ được khúc mắc ấy, không thể tha thứ, vì sao anh còn cưỡng cầu?
Quý Giản Ninh không thể hiểu nổi, những người yêu nhau, vì sao lại làm tổn thương lẫn nhau? Có gì mà không thể vượt qua được?
Huống hồ, Tập Vị Nam của năm xưa ở nơi đầu sóng ngọn gió, đối diện với nguy cơ bị đình chỉ công tác, lẫn thất tình, anh đau khổ hơn bất kì ai, lại hoàn toàn vô tội.
Quý Giản Ninh không đồng tình việc Diệp Bạc Hâm chia tay vào thời điểm đó, có vấn đề gì mà không thể cùng nhau giải quyết, cứ phải găng lên mới cam lòng?
Trừ phi...
“Đại ca, chuyện năm xưa, có phải có nội tình gì mà em chưa biết? Không phải cô ấy biến mất khỏi quân ngũ à? Vì sao sau đó lại xuất hiện ở chiến dịch vây quét buôn bán vũ khí ở khu vực Tam giác vàng?
Vụ việc nay đã đeo bám Quý Giản Ninh suốt năm năm nay, nếu như không phải do Tập Vị Nam tâm trạng không vui, anh đã chẳng đến nỗi kìm chế không hỏi bấy lâu nay, cũng chả muốn đụng chạm vào vết thương của anh.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tim Tập Vị Nam quặn lại, cơn đau như sóng lũ ập tới, xẻ rọc cõi lòng anh, rút bằng sạch không khí trong phổi.
Cảnh tượng kinh hoàng lướt qua trước mắt anh, cuộc đời anh thực hiện không dưới trăm nhiệm vụ, duy chỉ có lần đó, thậm chí ý nghĩ chết đi đã nhen nhúm, đau đến nỗi anh thở không nổi, cả thế giới chỉ còn vang vọng tiếng thất thanh tuyệt vọng của cô ấy.
Sau đó là những ác mộng triền miên như ác quỷ đeo bám anh, năm năm, trừ lúc ở bên cô ấy, thậm chí anh chưa có được một giấc ngủ an lành.
Thậm chí còn kinh hoàng hơn cả lần đầu tiên giết người.
“Không có gì hết.” Tập Vị Nam kịch liệt phản ứng lại. Anh đứng phắt dậy, mũi chân di trên điếu thuốc vừa rời môi rơi xuống, miết dận thật mạnh.
“Anh...” Quý Giản Ninh sửng sốt nhìn anh, quá lạ thường.
Khựng lại một lúc, Quý Giản Ninh nghĩ hôn nhân là việc của hai người, dẫu sao cũng phải sống với nhau cả đời. Giả sử cô ấy cả đời không nhớ lại thì thôi, nhưng đến khi có một ngày manh nha nhớ ra, lại chẳng long trời lở đất? Lúc ấy càng khó xử lý.
“Nếu, cô ấy để bụng chuyện anh và Sở Khả, anh có thể giải thích, dù sao cũng không phải lỗi của anh. Nhưng cô ấy không chấp nhận được, em nghĩ là, cô ấy vốn dĩ đã không phù hợp với anh...” Một lần chia tay suýt thì khiến anh tuột dốc, làm thêm lần ly hôn nữa, cuộc đời Tập Vị Nam e là chả còn gì.
“Không!” Tập Vị Nam kiên quyết lắc đầu: “Không ai được phép nói. Còn Tô Cảnh Sâm... tôi sẽ không để lão ta phá đám! Không ai được phép!”
“Thế nên anh giữ người ta lại, là để đề phòng Tô Cảnh Sâm giở trò sau lưng?”
Quý Giản Ninh cho rằng, lần Tô Cảnh Sâm nhấc đá đập chân mình mất rồi, ai lại đưa người vào hang sói chứ.
Tập Vị Nam không phủ nhận: “Trước khi gặp Tô Cảnh Sâm, tôi muốn cô ấy ở trong tầm mắt mình, bình yên vô sự, không ai có thể phá đám.”