Ông Lạc vẫn rất lợi hại.
“Ồ?”Lạc Trình Ngạn cười một nụ cười rất bí hiểm, cao giọng, đôi lông mày thanh tú nhếch lên, "Không biết? Hay là... không muốn nói?”
Ánh sáng lấp lánh từ ngọn đèn trên trần nhà, từng đốm nhỏ xuyên qua ánh mắt của ông ta, sự lạnh lẽo chợt lóe lên trong nháy mắt.
Vừa nãy khi một đôi nam nữ đang tranh cãi ở ngoài kia, người phụ nữ trước mặt khi nghe đến cái tên Tô Uyển, cô ấy nhất thời hoảng hốt, thú vị đến độ im bặt, ông không khỏi rời mắt trước biểu cảm trên nét mặt của cô ta.
Qúy danh Đế Ảnh không phải vô ích, bất luận là giả vờ thì ai có thể qua mặt được ông?
Đây là kỹ xảo biểu diễn của cô ấy, chẳng trách cứ lui tới dòng thứ 18, đáng tiếc là dung mạo cô ta rất xinh đẹp.
"Lạc... ông Lạc... Tôi...” người phụ nữ đó hoảng hốt, nắm ngay lấy tay áo của ông ấy.
“Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”, Lạc Trình Ngạn ghé sát tai cô, thanh âm nhẹ nhàng như suối, nhưng những người hiểu ông ta sẽ biết rằng ông ta càng nhẹ nhàng thì sẽ càng nguy hiểm.
Người phụ nữ đó nuốt nước bọt, run rẩy nói, “Tôi... tôi nói... Tô Uyển, cô ấy là chủ tịch của tập đoàn Tô Thị...”
Lạc Trình Ngạn chớp mắt, “Tập đoàn Tô Thị?Tô Thị nào?”
Lạc Trình Ngạn không quan tâm đến những bọn có quyền thế, bàn bạc đến điện ảnh, đầu tư, ước định với các doanh nhân thường ngày là do thư ký làm.
Ông ấy cũng là một thế lực có quyền thế, không ngoan ngoãn làm một tiểu thiếu gia của Lạc gia, không muốn trộn lẫn với việc giải trí, thường trong những buổi tiệc có tiếng, ông tham gia với thân phận là một ngôi sao, dần dần, ít ai biết được ông cũng là công tử của một phú gia, chỉ xem ông như một người nghệ sĩ.
Trong giới thương nghiệp ở thành phố, ông ấy có thể gọi những công ty có tiếng chỉ vỏn vẹn trên đầu ngón tay.
Người phụ nữ đó ngạc nhiên nhìn ông, ông ngay cả Tô Uyển không quen biết thì thôi, cô không mong ông Lạc nhớ đến một người phụ nữ, nhưng mà mặc dù Tô gia không phải là một công ty lớn, nhưng ông chủ Tô gia tiếng tăm lừng lẫy, cả thành phố tập đoàn Tô Thị chỉ có một mà thôi.
“Ông Lạc nghe đến cái tên Dương Duyệt Tửu Trang rồi chứ?”Dương Duyệt Tửu Trang, Tửu trong tửu rượu. Mặc dù không phải là loại rượu nổi tiếng gì, nhưng mà trong giới thượng lưu có tiền cũng không mua được nó.
Lạc Trình Ngạn khựng lại, Dương Duyệt Tửu Trang ông lại biết, thật huyền bí, ông nhà cũng rất thích, năm ngoái có người tặng ông ấy một bình, giấu kỹ đến bây giờ mới chịu cho uống.
“Nhưng à Dương Duyệt Tửu Trang thì có liên quan gì?”
Người phụ nữ rướn đôi lông mày bật cười, “Tô Nhuệ Dương, người sáng tạo ra Dương Duyệt Tửu Trang chính là chủ tịch hiện tại của Tô Thị, mà Tô Uyển... là con gái của ông ấy...”
Lạc Trình Ngạn nhếch môi cười.
Càng ngày càng thú vị.
Ngừng một lát, người phụ nữ đó tiếp tục: “Ban nãy người đứng ngoài kia tranh cãi với cô ta là chồng cũ của cô ấy, trước khi họ ly hôn đã có một đứa con trai và một đứa con gái, nghe nói chồng cũ cô ta vượt quá giới hạn, ở ngoài bao nuôi tình nhân, còn có một đứa con gái riêng, vì thế cuộc hôn nhân tan vỡ từ đó.”
Lạc Trình Ngạn cười mà như không cười, người phụ nữ đó lập tức im bặt, cô không thể hiểu nổi tâm ý của người đàn ông này.
“Ngoan quá...” Lạc Trình Ngạn đặt một nụ hôn lên đôi môi cô ta, tách đôi môi cô hé mở, xoay người vớ lấy cái áo vest, không mặc vào mà vắt lên khuỷu tay, cuối mặt xuống, ngón tay nhẹ nhàng chỉnh đốn cà vạt.
Người phụ nữ sững sờ ngồi bên cạnh, không cam tâm hét lên, “Ông Lạc...”
Lạc Trình Ngạn chau mày nhìn cô ta, thấy nước mắt cô giàn giụa, cũng không lấy làm thương tiếc gì, suy cho cùng diễn cũng lâu rồi, ông đã nhìn thấu được con người của cô ta
“Một lát nữa tôi sẽ gọi tài xế đưa cô về.”
Cô ta nghiến chặt răng, cả người thất thần đứng dậy, bờ ngực nhẹ nhàng tựa vào cánh tay của Lạc Trình Ngạn, bĩu môi nói: “Ông Lạc, không phải lúc nãy ông bảo tối nay muốn đến chỗ tôi sao?”
Chớp mắt đã trở mặt, người đàn ông này quả nhiên thật vô tình, lợi dụng xong rồi bỏ đi mất tiêu.
Lạc Trình Ngạn cười nhẹ, liếc nhìn dáng vẻ ngạo mạn của cô ấy, “Tiểu yêu tinh như cô, ông Lạc này già rồi, không còn như lúc trẻ nữa, chịu không nổi đau đớn.”
Lời nói như vẻ có hàm ý, cô cười một cách nũng nịu, “Ông Lạc vẫn còn rất lợi hại mà.”
Lạc Trình Ngạn phớt lờ đi, nhẹ nhàng đưa cánh tay ra gài lại khuya áo.
Vẻ mặt lạnh lùng như ác quỷ đó khiến cô trong lòng càng thêm run sợ.
Lạc Trình Ngạn sửa soạn lại quần áo xong, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, quay người rời đi.
“Ông Lạc, ông như vậy là có ý gì?” Cô đuổi theo.
Lạc Trình Ngạn khựng lại, cười khẩy, “Tôi thích phụ nữ thông minh như cô, nhưng mà đối với phụ nữ có tình ý, trước giờ tôi đều không thương hoa tiếc ngọc gì.”
Sắc mặt cô trắng bệch ra, “Ý của ông Lạc... Dao Nhi không hiểu rõ lắm...”
Lạc Trình Ngạn cười nụ cười rất nham hiểm: “Cô bị loại rồi, chúng ta hợp rồi lại tan.”
“Là vì Tô Uyển sao?” Dao Nhi không can tâm chịu thua một người phụ nữ lớn tuổi hơn cô.
Lạc Trình Ngạn chau mày, “Dao Nhi, lúc tôi bắt đầu đóng phim, cô vẫn còn đang học mẫu giáo. Thủ đoạn mà cô giở trò bây giờ, 20 năm trước tôi đã thấy chán ngán rồi. Chọc thủng bao cao su, muốn mang thai một đứa trẻ, sau đó thì dùng đứa bé để trói chặt tôi.”
Dao Nhi, sao cô ngốc vậy?Khi ở bên nhau, tôi rõ ràng nói với cô rằng rồi một ngày chúng ta sẽ chia tay, tôi sẽ không giữ bất kì người phụ nữ nào ở lại, không ai có thể níu kéo được trái tim của tôi, cô lại không tin. Không giấu gì cô, trước cô cũng cô rất nhiều phụ nữ đã muốn kết thúc sự nghiệp lãng tử này của tôi. Tiếc là không một ai thành công. Là tự chính cô đưa mối quan hệ này đi vào dấu chấm hết, không thể đổ lỗi cho ai cả, nếu không có Tô Uyển thì cũng sẽ có một người phụ nữ khác xuất hiện thôi. Dao Nhi, cô hiểu chứ?”
Khi Lạc Trình Ngạn nói những lời này, mảy may không hổ thẹn chút nào.
Ông không hiểu, hai người thích nhau ở với nhau, lúc chán nhau rồi sẽ rời xa, như vậy có gì sai chứ, tại sao phải bám riết không tha?
Hôn nhân là gì chứ?
Là mồ mã, là cách mà những người ngu ngốc vì muốn lưu giữ cái tình cảm đó mà nhân tâm cũng thay đổi theo, không có đoạn chân tình nào là mãi mãi.
Dao Nhi lắc đầu, giàn giụa nước mắt, “Ông Lạc, Dao Nhi sai rồi, sau này Dao Nhi sẽ không dám nữa, ông hãy tha lỗi cho Dao Nhi lần này nhé, đừng bỏ Dao Nhi, Dao Nhi yêu ông, không có người nào yêu ông hơn tôi đâu.”
Cô biết từ trước đến nay tâm tư của ông rất đáng sợ, nhưng lại không ngờ rằng tối qua ông ấy đã nhìn thấu thủ đoạn của cô, hôm nay mặt không đổi sắc lại để cô tham dự buổi tiệc.
Nếu vừa nãy cô chỉ biết điều đó, không hỏi gì thêm, liệu có như ông ấy nói, đoạn tình duyên mong mênh này có thể kéo dài đến bao lâu?
Lạc Trình Ngạn gỡ tay cô ra từng chút, "Cô muốn mượn địa vị của tôi, tên tuổi cô đã có rồi, còn về tiền, ngày mai tôi sẽ bảo thư ký chuyển đến cho cô.”
Đây là Lạc Trình Ngạn, chia tay một cách nhanh chóng gọn gàng, đã quyết thì không dây dưa, phóng khoáng với phụ nữ, người nào theo có thể sẽ hưởng lợi từ ông ta.
Như ông ta đã nói, đáng theo hẵng làm, không ai nợ ai.
...
Bản nhạc nhẹ nhàng trong quán cà phê, kèm theo âm thanh của chiếc muỗng lếch kếch trên vành ly, Diệp Thanh Vũ vẫn tươi cười rạng rỡ, bàn tay đặt lên đầu gối bỗng thu giật lại, đầu ngón tay trắng nhợt.
Đối diện cô ấy là người đàn ông đứng tuổi mặc giày da kiểu Tây âu, mặt mũi cân đối, có điều cặp mắt chuyển động không ngừng, làm cho người ta thực sự không thoải mái.
Viên đá cẩm thạch trắng dưới bàn, chân người đàn ông đó đột nhiên chạm vào đôi chân trần bé bỏng của Diệp Thanh Vũ, khăn trải bàn màu trắng tinh rủ xuống bốn góc, che đi động tĩnh phía dưới bàn.
Diệp Thanh Vũ toàn thân lạnh cứng, trong ánh mắt lánh đi sự chán ghét.
Lặng lẽ rụt chân lại, tránh động chạm đến người đàn ông đó.
Đưa tay đẩy tài liệu tới trước mặt anh ta, Diệp Thanh Vũ cười nhẹ, “Gíam đốc Trương, anh xem hợp đồng đi, nếu không có vấn đề gì thì kí vào đó nhé.”
Anh ta sờ vào tay của Diệp Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ chau mày, vội vàng rút tay lại rồi giả vờ cầm chiếc cốc.
Thái độ cự tuyệt rất rõ ràng, người đàn ông chau mày thất vọng, liếc nhìn bản hợp đồng, không mở nó ra mà ngược lại đẩy nó về chổ cũ.
“Giám đốc Diệp, nếu có thành ý muốn hợp tác với công ty chúng tôi, 8 giờ tối nay mang theo bản đồng đến Kim Tước Club lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện nhé.”
Nói xong, anh ta cười một nụ cười nham hiểm, mảy may không che đậy đầy ý đồ.
Một người phụ nữ xinh đẹp, bất luận ở đâu, đối tượng đều là đàn ông háo sắc, huống hồ ở trong thương trường này, những người thương gia thành công lại càng thích chinh phục.
Tối nay... tại Kim Tước Club, anh ta mượn chuyện sinh ý, thiên đường săn bắn đây rồi...
Hẳn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Hơn nữa Diệp Thanh Vũ đã chinh chiến trên thương trường 40 năm rồi, chuyện gì mà chẳng gặp qua, ban đầu thì tức giận, sau đó thì chỉnh lại đối phương...
Cuối cùng, buôn bán không được, khách hàng lại không có, mất lợi nhuận của công ty, tóm lại cái gì cũng không đạt được.
Dần dần, cô ấy học được những điều hay, không mất lòng với khách hàng, bản thân lại bình an vô sự.
Nhưng cuộc thảo luận giữa họ nhất cử nhất động đã lọt vào mắt một người khác, lúc Diệp Thanh Vũ nhận lời, một thanh âm khác đột nhiên xen vào.
“Thanh Vũ, đang kinh doanh gì vậy?”
Một người đàn ông chín chắn, khiêm tốn, lại cao quý không dễ làm người khác xem thường, người như vậy ắt hẳn là quý nhân trời sinh, sinh ra từ muỗng vàng, mang trong đó một nét ưu việt tuyệt sắc.
Diệp Thanh Vũ quyết định cả đời này chỉ theo đuổi anh suốt đời, ngước lên nhìn anh, mỉm cười.
Diệp Thanh Vũ ngơ ngẩn nhìn người đàn ông cao quý đột nhiên xuất hiện bên bàn, người đàn ông đối diện có vẻ là đại thiếu gia Hạ gia, sững sờ một lát, liền đứng dậy tự giới thiệu mình.
Gia tộc Hạ gia vinh danh hiển hách, có thể leo lên đến vị trí Hạ gia này, sau đó làm việc trong phạm vi đó, nói không chừng có thể may mắn hợp tác với Hạ thị.
Nghĩ đến việc này, người đàn ông đó cười một cách nịnh bợ, hoàn toàn không có dáng vẻ hiên ngang khí phách khi ngồi trước mặt Diệp Thanh Vũ.
Hạ Dã Nhuận cười rất nồng nhiệt, khách khí, lịch sự, nắm tay người đàn ông đó, rồi lại thả tay ra, hướng về phía Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ lấy lại thần sắc, nghi ngờ anh ta sao lại ở đây, công ty anh ta cách xa nơi này mà, lẽ nào đi gặp khách hàng?
“Chào anh Hạ.” Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng chào hỏi, không quá nồng nhiệt, nhưng ba từ ngắn gọn như thế làm cho người ta nghe thấy được mùi vị khác thường.
Mối quan hệ giữa hai người rất hời hợt.
Người đàn ông tâm tư trầm lặng, mỉm cười rồi hỏi Diệp Thanh Vũ, “Giám đốc Diệp, cô quen Hạ tổng sao?”
Hạ Dã Nhuận cười nhẹ, “Trên cả quen biết.”
Diệp Thanh Vũ nghe giọng điệu của anh ấy, tim cô đập mạnh hơn, đưa đôi mắt ngây thơ ngước nhìn anh ta.
Thế nhưng một câu nói “Cô ấy là chị gái của vị hôn phu tương lai của tôi” đã phá vỡ sự hoang tưởng của cô, tim cô thắt lại, máu cô như đông lại, chân tay lạnh cứng.
Chị gái của vị hôn phu tương lai? Ôi, có vẻ như anh ấy thường giới thiệu như vậy trước mặt người ngoài ư?
Diệp Thanh Vũ, rốt cuộc mày đang ảo tưởng gì vậy?
Anh ấy đã có ý trung nhân rồi, hơn nữa trên danh nghĩa lại là vị hôn phụ tương lai.
Anh ta ngơ ngác, nghĩ đến mối quan hệ này nụ cười trên khuôn mặt bỗng tắt đi, nhìn Diệp Thanh Vũ với vẻ mặt hơi tiếc nuối, có vẻ như người phụ nữ này không thể chạm tới.
Trước mặt Hạ Dã Nhuận, Diệp Thanh Vũ luôn âm thầm giữ bí mật thích anh, sợ bị người khác nhìn thấu, và vì thân phận là ngoài giá thú nên càng làm cho cô ấy cảm thấy thua kém, vì vậy cô rất ít khi bắt chuyện với Hạ Dã Nhuận, luôn mang một thái độ cao cao tại thượng.
Không phát hiện ra sự khác thường của Diệp Thanh Vũ, Hạ Dã Nhuận liếc nhìn bản hợp đồng trên bàn, mỉm cười nói với Diệp Thanh Vũ: “Thanh Vũ, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Chỉ vào chỗ sát bên cửa sổ, “Tôi đợi cô ở phía bên kia nhé, không làm phiền hai người ký hợp đồng nữa.”
Nói là không làm phiền, thực ra đã phá tan kế hoạch của người đàn ông đó hết rồi, với danh tính của Hạ Dã Nhuận thì có lẽ người đàn ông đó không dám giở trò bịp bợm gì, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Dã Nhuận rồi lại cúi đầu bấm điện thoại mà thôi.
Hạ Dã Nhuận ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng long lanh như nước, dường như có thể nhìn thấu được tâm tư của người ta, làm ai không tài nào chạy trốn được. Người đàn ông này gặp xui rồi, liền ngoan ngoãn kí bản hợp đồng.
Hạ Dã Nhuận để bên cạnh một người bảo vệ, nếu anh ta không ký, Hạ Dã Nhuận sẽ đợi thêm vài phút, nhưng mà thương nhân như họ thì tốt nhất không nên lãng phí thời gian làm gì.
Nể mặt Hạ Dã Nhuận thì sau này sẽ có lợi hơn.
“Gíam đốc Diệp, hợp tác vui vẻ nhé!” Anh ta đưa tay ra, Diệp Thanh Vũ không lưỡng lự cười rồi bắt tay lại với anh ta, “Hợp tác vui vẻ!”
Anh ta khẽ hắt lên một tiếng, quay mặt đối diện với Hạ Dã Nhuận, tỏ dáng vẻ nịn bợ.
Diệp Thanh Vũ liếc nhìn anh ta, ngồi xuống rồi mở bản hợp đồng ra xem.
Hạ Dã Nhuận ngồi xuống đối diện cô, phục vụ thức thời đến lấy ly cà phê của người đàn ông lúc nãy, “Anh có muốn gọi gì không ạ?”
Với phép lịch sự, Hạ Dã Nhuận gọi ngẫu nhiên một tách cà phê trong cửa hàng.
“Vâng, anh đợi một lát ạ.”
Hạ Dã Nhuận nhìn vào cách trang điểm tinh tế của Diệp Thanh Vũ, trầm lặng nói: “Thanh Vũ, Diệp đại phụ muốn một mình cô đến đây để đối phó với người này sao? Lúc nãy cô nhìn ra tâm ý của người đàn ông đó không? Hà cớ gì phải miễn cưỡng làm bản thân mệt mõi như vậy?”
Lời buộc tôi không thể giải thích gì thêm làm Diệp Thanh Vũ buồn cười, “Anh Hạ, đừng nghĩ người ta hẹp hòi như thế chứ, kinh doanh trên thương trường chỉ là vì lợi ích, không phân biệt đàn ông hay phụ nữ vốn dĩ ở trong hoàn cảnh bất lợi, lẽ nào vì sợ hãi, mà không làm được gì sao? Hay là anh Hạ cho rằng tôi là loại người vì kinh doanh mà bán sắc ư?”
Hạ Dã Nhuận nhau mày, “Thanh Vũ, tôi không phải là không hiểu ý cô, trước mặt tôi không cần nói những lời châm biếm như vậy đâu.”
Diệp Thanh Vũ không tiếp nhận lời nói đó, uống một ngụm cà phê, nhấp vào sự buồn bực trong lòng mình.
Ngẩng mặt lên, “Anh Hạ, tôi không giống anh, anh là người được cưng chiều, còn tôi... chỉ là đứa con ngoài giá thú, anh cho rằng tôi muốn thấy diện mạo xấu xí của những người đó? Nếu có thể, tôi cũng sẽ cho anh ta một cái tát, nhưng mà tôi không có cái quyền tự do như vậy.”