Diệp Bạc Hâm cố tình mặc một thân Chanel, một chiếc áo thun voan màu xanh lá cây dịu dàng, chiếc quần âu chín tấc màu trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng và tinh tế.
Cô gái trong gương trông rất năng động mà tinh khiết, và hoàn toàn không thể nhìn ra đã hai mươi lăm tuổi. Thoạt nhìn, còn nghĩ rằng cô ấy vừa bước vào đại học.
Diệp Bạc Hâm nhếch khóe miệng và bôi lên môi một lớp son hồng nhạt
Thường ngày cô ăn mặc rất tuỳ ý, nhưng mỗi lần trở về Diệp gia, cô đều dày công trang điểm một chút, mục đích là để chọc bà mẹ kế tức chết.
Cô trẻ đẹp mỹ lệ, Hạ Băng chẳng qua chỉ là bà cô già xấu xí, nhan sắc so với mẹ cô còn kém xa.
Diệp Bạc Hâm vừa bước ra cửa nhà, thì Tô Uyển từ công ty trở về.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt tinh tế và thanh lịch của Tô Uyển, và cô lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Bạc Hâm.
“Đi đâu?”
Chiếc xe bỗng nhiên dừng lại bên cạnh, Diệp Bạc Hâm vừa nhìn thấy biển số, nhón chân lên trốn sang bụi cây gần đó, không nghĩ tới Tô Uyển sớm đã nhìn thấy rồi.
“Mẹ.”Diệp Bạc Hâm chầm chậm bước ra, nụ cười trên mặt muốn bao nhiêu nịnh bợ thì có bấy nhiêu, “Con... con với Tư Á có hẹn...”
Đánh chết cô củng không dám trước mặt Tô Uyển nói sự thật, năm đó Tô Uyển cùng Diệp lão đầu mặc dù rất thẳng thắn li hôn, nhưng trong đáy lòng Tô Uyển vẫn luôn uất ức, nhất là khi nghe tới việc của Diệp gia.
Tô Uyển là người thế nào chứ, trên thương trường lăn lộn bao nhiêu năm, tâm tư này của Diệp Bạc Hâm làm sao qua mắt được cô.
“Có chút tiến bộ, đừng để người khác bắt nạt, làm mất mặt của mẹ.” Tô Uyển lãnh đạm liếc nhìn cô, quay đầu bảo lái xe chạy đi.
Chiếc xe đi xa rồi, Diệp Bạc Hâm mới thở phào một lượt.
nhưng mà... lời cô nói có ý gì?
Lẽ nào mẹ cô biết cô tới nha Diệp gia?
Nghĩ tới khả năng này, toàn thân Diệp Bạc Hâm run rẩy, Mẹ cô thật khủng khiếp.
Ra khỏi biệt thự, Diệp Bạc Hâm gọi một chiếc xe taxi.
“Sư phụ, Lam Ngạn Ly Xá.”
Lam Ngạn Li Xá là tên của khu biệt thự nổi tiếng, tài xế nghe giọng nói sắc lạnh của cô gái, không khỏi từ gương chiếu hậu nhìn cô với đôi mắt khác.
Tập Vị Nam vừa hoàn thành một nhiệm vụ chống ma túy lớn, tóm gọn hang ổ của các trùm ma túy ở khu vực phía Tây Nam nhiều năm làm mưa làm gió, cấp trên luôn xem trọng anh, và lần này ông đã thực hiện một ngoại lệ cho chỉ huy quân sự trực tiếp lên tiếp quản chức vụ b.
Vừa bay về từ Tây Nam đêm qua, sáng nay nhận được một thông báo để anh vào thành phố để nhận giải thưởng và buổi lễ sắc phong, thảo luận về kế hoạch nửa sau của khu vực quân sự b.
Vừa vào khu vực đô thị, liền gặp phải giờ cao điểm của giao thông, trực tiếp bị chặn ở giữa đường.
Tập Vị Nam mấy đêm nay không được ngủ yên giấc, nửa đêm hôm qua vừa trở về doanh trại, nghỉ ngoi được 4 tiếng, trời còn chưa sáng đã phải dậy chuẩn bị những tài liệu cần thiết cho nghi lễ, bây giờ ở trong xe đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lần này Quý Giản Ninh không cùng tham gia nhiệm vụ cùng anh, bình thường anh thường têu chọc Tập Vị Nam, nhưng bây giờ anh mệt mỏi rã rời, cũng không dám làm phiền anh.
“Đặng Viễn, tắt nhạc đi.”
Đặng Viễn là người bảo vệ Tập Vị Nam, anh quay đầu thấy Tập Vị Nam nhắm mắt, lặng lẽ gặt đầu với Quý Giản Ninh, tắt nhạc đi.
Quý Giản Ninh hạ cửa xe xuống, từ trong túi áo lấy ra gói thuốc lá, Đặng Viễn đi tới, giúp anh châm thuốc.
Quý Giản Ninh vươn tay đám vào ngực anh một cái, Đặng Viễn mỉm cười quay người, trở về ngồi ở vị trí lái xe.
Quý Giản Ninh nhả ra làn khói, đường nét của Anh Đỉnh lúc ẩn lúc hiện trong làn khói.
Mùi khói ngập dầy trong chiếc xe, Tập Vị Nam cau mày, mở đôi mắt đen sắc bén.
Ngay khi đôi mắt mở ta, sự mệt mỏi trên mặt vô tình biến mất.
Anh nhìn ra cửa sổ xe, đột nhiên nhíu mày.
Quý Giản Ninh dập tắt tàn thuốc, nhả ra những làn khói cuối cùng, quay đầu lại nhìn thấy Tập Vị Nam đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bàn tay đặt trên đùi và nắm chặt thành nắm.
Quý Giản Ninh tim đập mạnh, đây là vì sao vậy, bộ dạng giống như muốn giết người?
Anh động tác rất nhẹ, không đánh thức anh chứ?
Quý Giản Ninh theo ánh nhìn của anh nhìn ra ngoài.
Ở trên quảng trường không xa, một đôi nam nữ đang cãi nhau, người đàn ông rất kích động, đôi tay nắm lấy bả vai của người phụ nữ.
Quý Giản Ninh cười nhẹ, có gì đáng xem chứ, không phải là một cuộc chiến nhỏ giữa các cặp đôi sao?
Nhưng khi người phụ nữ quay người lại, Quý Giản Ninh liền không cười nổi.
Người phụ nữ rõ ràng là vợ của Tập Vị Nam, không có gì lạ khi khuôn mặt của Tập Vị Nam đen lại.
Quý Giản Ninh giả ho hai lần, nghĩ xem làm sao an ủi người anh em, hay là vung tay áo, ra ngoài đánh người.
“Thế còn...”
Ở phía trước chiếc xe chuyển động rồi, Đặng Viễn vẫn chưa phát hiện phía sau có chuyện gì, nhấn ga, phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau.
Diệp Bạc Hâm thầm nguyền rủa bước ra khỏi cửa không xem lịch, không ngờ rằng trên đường bị kẹt xe, chiếc xe bên cạnh lại là xe của Hạ Dã Nhuận.
Hạ Dã Nhuận lái xe, ghế trước lại là Lâm Tinh Âm.
Diệp Bạc Hâm cười lạnh, cô vẫn còn nhớ vài ngày trước Hạ Dã Nhuận còn luôn miệng nói với co, sau này sẽ không gặp Lâm Tinh Âm nữa, còn bây giờ là chuyện gì đây?
Mới qua được mấy ngày, lại cùng cô ta gặp nhau, quả nhiên lời của đàn ông không thể tin được.
Diệp Bạc Hâm không muốn quan tâm hai người kia, kết quả Hạ Dã Nhuận lại nhìn thấy cô rồi, kéo cô xuống xe, giải thích một hồi.
Trước đây Diệp Bạc Hâm đã nói chuyện chia tay với Hạ Dã Nhuận, nhưng anh không chấp nhận, cố chấp cho rằng Diệp Bạc Hâm đang tức giận nên nói vậy.
Diệp Bạc Hâm nhìn người đàn ông đang suốt ruột trước mặt, trong lòng có chút lạnh lùng, anh rất ưu tú, nhưng anh không thể xử lý tốt tâm tư của phụ nữ.
Đột nhiên, Diệp Bạc Hâm nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Tập Vị Nam.
Anh đang ngồi trong xe, sắc mặt âm trầm nhìn cô.
Trái tim Diệp Bạc Hâm siết chặt, vội vàng muốn thoát khỏi Hạ Dã Nhuận, nhấc chân dẫm lên chân của Hạ Dã Nhuận, Hạ Dã Nhuận bị đau, liền buông cô ra.
Diệp Bạc Hâm chạy tới bên đường, chiếc xe kia đã đi rồi.
“tài xế, đuổi theo chiếc xe phía trước.”Diệp Bạc Hâm vẫy một chiếc xe, thở hổn hển chỉ vào chiếc xe phía trước.