Diệp Bạc Hâm đang nhìn bên phía trang trí ánh mắt vẻ nham hiểm, nhìn khí chất vóc dáng của một người liền có thể thay cô tìm ra quần áo tương xứng với họ.
Thẩm Tư Á nói cô không đi làm phối đồ thật là đáng tiếc.
Diệp Bạc Hâm không cảm thấy được gì, từ nhỏ ở trong vòng nhân vật nổi tiếng đã nghe quen tai nhìn quen mắt rồi, tự nhiên cái gì đều biết một ít, không có gì đáng tiếc hay không đáng tiếc cả.
“Cái này 、cái này, còn có cái kia, đều gói hết lại cho tôi.” Thẩm Tư Á giống như một người giàu có chỉ huy đám nhân viên, vung tay tự nhiên thoả mái, một chút cũng không đau lòng cho tấm thê của Diệp Bạc Hâm.
Nhân viên vui tới nỗi miệng không khép lại được, những chiếc áo quần này giá bán ra đều năm chữ số, trích phần trăm một đơn bán ra còn hơn cả một tháng lương của cô.
Diệp Bạc Hâm ngồi trên sofa, lật xem tuần san mốt thời thượng nhất tuần, đến mí mắt cũng không mở lên, “Kiềm chế chút, đừng quẹt nổ thẻ tớ ý.”
Quen biết Thẩm Tư Á nhiều năm như vậy, cô ấy nghĩ gì cô làm sao có thể không biết được chứ.
Thẩm Tư Á không thể dùng dùng tiền của bố cô, những năm nay chi phí sinh hoạt đều là cô tự lo, có cực khổ cũng không chìa tay lấy tiền của Diệp Bạc Hâm, trừ những lúc thỉnh thoảng ra ngoài ăn, những lúc dạo bộ nhờ Diệp Bạc Hâm quẹt thẻ.
Năm nay lại đổi mùa, Thẩm Tư Á không thích những thương hiệu phi giá trị, theo như thu nhập của cô những thứ quá đắt mua không được, Diệp Bạc Hâm liền trở thành kẻ tiêu tiền như rác.
Thẩm Tư Á gắt lên một tiếng, “Đừng than nghèo với tớ, bộ phim trước cậu kiếm được không ít tiền rồi?”
Nhân viên bưng đến cho Diệp Bạc Hâm một ly cà phê, nghe thấy hai người nói chuyện, không nhịn được đánh giá khí chất xuất chúng của cô gái, cho rằng cô là một minh tinh nào đó, nhưng khi nhìn lại cảm thấy rất bình thường.
Diệp Bạc Hâm nói cảm ơn một tiếng với nhân viên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Á, “Tô nữ sĩ không đưa cho tớ tiền tiêu vặt hàng tháng.”
Nói về Tô Uyển cũng rất tàn nhẫn, từ khi Diệp Bạc Hâm lên đại học, kì lạ là một xu cũng không đưa cho cô.
“Mẹ cậu thật tàn nhẫn, quả nhiên là thân sinh nha.” Nói xong, Thẩm Tư Á cùng nhân viên đi tới phòng thử đồ.
Nói đến Tô Uyển, Diệp Bạc Hâm nghĩ đến chuyện bản thân mình làm cô phẫn nộ, đang lúc đổi mùa, công việc của Tô Uyển lại bận, Diệp Bạc Hâm định tìm trong shop mua một bộ quần áo đưa về tặng cho cô, để cô hạ hoả.
Thẩm Tư Á rất nhanh thay đồ bước ra, phong cách ol màu trắng bạc, “Cái này thế nào?”
Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn vào gương, “Mắt thầm mỹ của tớ không tệ.”
Thẩm Tư Á: “...” người phụ nữ tự luyến.
Sau đó Thẩm Tư Á lại thử thêm vài chiếc đầm dài, đều là Diệp Bạc Hâm chọn cho, đến nhân viên cũng kinh ngạc, không ngừng khen vóc dáng cỉa Thẩm Tư Á đẹp, cũng không quên khen mắt thẩm mỹ của Diệp Bạc Hâm tuyệt vời.
Còn hỏi Diệp Bạc Hâm có cần mua cho mình vài chiếc? Diệp Bạc Hâm nói không cần, quần áo năm trước cô mua đều không mặc, không muốn lãng phí tiền như vậy.
Thẩm Tư Á tiến tới sát trước mặt Diệp Bạc Hâm, đôi mắt loé sáng nhìn cô, Diệp Bạc Hâm giả vờ không biết gì nói: "Làm gì?"
Thẩm Tư Á xoè tay ra, “Thẻ.”
Lóng ngóng giống như con chó nhỏ vẫy đuôi với chủ nhân, Diệp Bạc Hâm bị chọc cười, nói ví tiền ở bên sofa, tự mình đi lấy.
Trong shop thời trang hàng bày la liệt, Diệp Bạc Hâm liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc đầm dài lễ phục treo trong góc, giữa eo khảm kim cương màu trong suốt, cúp ngực màu kem.
Tô Uyển thường tham gia tiệc đêm thương nghiệp, bộ lễ phục đêm này rất hợp với vóc dáng và màu da của cô.
Nhưng mà, bộ trang phục này không có thương hiệu, nhưng phong cách cùng với trang phục trước kia Tô Uyển mặc hoàn toàn giống nhau.
Diệp Bạc Hâm quay đầu hỏi nhân viên bên cạnh, “Xin lỗi, đây có phải là tác phẩm của Viktor?”
Viktor là người thế nào, nhưng phàm là người có tiếp xúc qua với làng thời thượng đều biết đến tên của cô, làng thời trang hời thượng quốc tế công nhận cô là nhà thiết kế thời trang cao cấp quốc tế tài năng nhất thế kỉ XXI, hai mươi tuổi đã nổi bật trong các show diễn thời trang Milan, tốt nghiệp tốp đầu ở Viện thiết kế Maranoni hàng đầu thế giới.
Nhà thiết kế thời trang cao cấp Paris Yves Saint Laurient tại tạp chí thời trang uy tín đã bình luận về cô, nói rằng trong thời đại thời trang cao cấp 、theo đuổi sự đổi mới này, cô đã sáng tạo ra một dòng rõ ràng, phong cách thiết kế có xu hướng mặc thuyết thực, thể hiện nữ tính mềm mỏng và đường cong quyến rũ, kích thước eo tinh vi 、hình dáng cao hoàn toàn phù hợp với thời trang của cô, cô được gọi là “Vua của phụ nữ”.
Còn sau khi về nước Viktor vào công ty thời trang thuộc tập đoàn Tia, những năm gần đây căn bản không có tác phẩm gì, nghe nói đang chuyên tâm huấn luyện người mới, về hưu đóng cửa tìm thế thái sơn núi, khiến những người theo đuổi thương hiệu của những người nổi tiếng mới nổi phải thở dài thất vọng.
Tô Uyển là fan hâm mộ lớn của Viktor, mười năm nay chỉ thích thời trang của Viktor, đáng tiếc Viktor năm năm rồi không mở show diễn thời trang, Tô Uyển không biết làm sao phải đổi sang thương hiệu Cosu, nhưng đối với Viktor vẫn luôn hoài niệm không quên.
Nếu như bộ lễ phục này thực sự là tác phẩm của Viktor, Tô Uyển nhìn vào bộ lễ phục này, đương nhiên sẽ hết giận.
Nhân viên ngây ngẩn một lúc, xin lỗi Diệp Bạc Hâm, “Tiểu như nhận nhầm rồi, bộ lễ phục không phải tác phẩm chính tay Viktor, Viktor đã rất lâu không cho ra tác phẩm mới rồi, nếu như cô ấy cho ra tác phẩm mới, nhất định sẽ gây ra sự náo động trong làng thời trang, Pre-IOP sẽ mở cuộc họp trước.”
Diệp Bạc Hâm gật đầu, thông thường nhà thiết kế cho ra sản phẩm mới công ty đều sẽ tuyên truyền trước, trong lòng cô có chút thất vọng, nhưng khi xét kỹ lưỡng hơn, vẫn cảm thấy thiết kế bộ lễ phục này không kém Viktor.
Diệp Bạc Hâm đột nhiên hiếu kì đây là thủ pháp của ai, một ngôi sao đang lên đà vĩ đại, “Vậy cô có thể nói cho tôi biết đây là thiết kế của ai không?Vì sao không có đánh dấu tên nhà thiết kế? Hơn nữa...” Cùng với phong cách của Viktor không có khác biệt.
Câu sau Diệp Bạc Hâm không nói hết, bởi vì cô biết điều cấm kị của nhà thiết kế chính là bị người khác nói phong cách thiết kế cùng người nào đó tương tự, trường hợp xấu nhất, sẽ bị người trong làng nói thành sao chép.
Người sao chép trong làng thời trang căn bản không có đường sống.
“Cái này...” do dự một lúc, Diệp Bạc Hâm mỉm cười, “Có cái gì không tiện sao?”
Bộ lễ phục đêm này ở trong shop đã rất lâu không có người mua rồi, coi như có người nhìn trúng, nhưng cũng vì không có tên người thiết kế mà bỏ qua.
Những người giàu mua quần áo chủ yếu do thương hiệu, đem ra so sánh cùng nhau, trong shop bộ lễ phục kiểu dáng mùa hè này đã không ai nhìn tới, giá lại thấp, cho dù có người nhìn trúng, cũng sợ mặc vào mất đẳng cấp, căn bản không có mấy người biết đến cái này.
Nhân viên dường như sợ cô không mua, vội vàng giải thích: “Bộ lễ phục đêm này được gọi là đêm mùa hè, nhà thiết kế là nhà thiết kế mới của công ty thời trang Tia chúng tôi, bởi vì không có danh hiệu gì, vì vậy không có gắn tên của cô ấy.”
Nhân viên của shop thời trang cao cấp được đào tạo đặc biệt, không giống với các nhân viên trong shop thông thường, để đánh lừa khách chi tiền, các sản phẩm trong shop đều được phóng đại lên.
Diệp Bạc Hâm khá hài lòng với lời giải thích của cô, mặc dù rất thất vọng vì không phải tác phẩm mới của Viktor, nhưng mắt thẩm mỹ của cô sẽ không sai, cô tin tương lai nhà thiết kế này nhất định sẽ nổi tiếng.
Cuối cùng Diệp Bạc Hâm vẫn quyết định mua, “Giúp tôi gói bộ này lại.”
Nhân viên không ngờ cô vậy mà muốn mua, sững sờ một lúc, nhìn cô quay người liền đi, nhanh chóng gọi cô một tiếng, “Tiểu thư không thử một chút sao?”
Diệp Bạc Hâm mỉm cười nói: “Không cần đâu, không phải tôi mặc.”
Nhân viên nhỏ tiếng lẩm bẩm, người có tiền thật phóng khoáng.
Sau khi nhân viên gói xong bộ lễ phục, quay người tiến vào trong văn phòng.
Sau bàn làm việc, một người phụ nữa mặc bộ moden đang kiểm tra tài khoản trước máy tính, nghe thấy âm thanh gõ cửa, cô gọi người kia vào.
Nhân viên đặt hộp đựng lễ phục đêm lên bàn, “Giám đốc, Đêm mùa hạ có người mua rồi.”
Người phụ nữ bị gọi là giám đốc đeo một đôi kính đen, cô dừng công việc của mình, ánh mắt rơi trên hộp.
Trầm mặc một lúc, cô mới ngẩng đầu nhìn nhân viên, “Tôi biết rồi, cô nói với Giang tổng một tiếng, cô đưa đồ cho khách trước đi.”
Sau khi nhân viên rời khỏi, giám đốc nhấc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
Sau hơn mười giây cuộc điện thoại được kết nối, giám đốc đứng dậy, cùng người đầu dậy bên kia nói tình hình.
“Ngài ở dưới lầu?Vâng, tôi biết rồi, Vâng ---”
“Diệp Bạc Hâm, cậu được lắm, vậy mà có thẻ Hắc Kim!” Thẩm Tư Á hướng về Diệp Bạc Hâm đang bước tới vẫy thẻ lên.
Diệp Bạc Hâm bước tới trước mặt cô, nhíu mày, “Thẻ Hắc Kim gì chứ?”
Hey, giả vờ cũng quá rồi đấy, còn luôn kêu nghèo với cô, “Còn có thể thẻ Hắc Kim gì nữa, không phải là thẻ tiền lương dự chi vô hạn 、thẻ Hắc Kim quẹt không nổ thẻ?”
Diệp Bạc Hâm nhìn thấy tấm thẻ trong tay cô chắc chắn là một tấm thẻ màu đen, cô đưa tay ra giành lấy tấm thẻ, lật qua lật lại nhìn.
Mặc dù không có tận mắt nhìn qua thẻ Hắc Kim, nhưng cô đã nghe qua rồi.
“Thả này cậu lấy ở đâu?”
Thẩm Tư Á đánh vào khuỷu tay cô, nhíu mắt lại, “Được rồi, đừng giả vờ nữa.”
“Tớ không giả vờ.”
Biểu hiện trên khuôn mặt của Diệp Bạc Hâm rất nghiêm túc, Thẩm Tư Á sờ sờ mũi, lúc này mới cảm thấy cô không giống như đang đùa.
Thẻ Hắc Kim là biểu tượng cho sự giàu có, thông thường doanh nhân giàu có mới có thể làm, ngân hàng sẽ dựa theo mức tiêu thụ hàng năm của thẻ tín dụng dùng trong tiêu dùng 、tín dụng 、tài sản, sau khi đánh giá, mời người tiêu dùng áp dụng, lệ phí hàng năm trên vạn.
Diệp Bạc Hâm mặc dù gia tộc lớn, nhưng đến Tô Uyển cũng không có tư cách làm thẻ Hắc Kim, thu nhập ít ỏi như Diệp Bạc Hâm làm sao có thể làm được?
Thẩm Tư Á cảm thấy bản thân lần đầu tiên nhìn thấy thẻ Hắc Kim, nhất thời vui quá điên rồi, vì vậy quên mất hiểu biết thông thường.
“Ah... thật sự không phải của cậu?vậy sao lại nằm trong túi của cậu?”Thẩm Tư Á đưa túi xách cho Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm nhận lấy liền mở xem, “Cậu lấy nó ở đâu?”
Thẩm Tư Á chỉ vào ngăn thứ hai, “Ở đây.”
Trong túi cô từ lúc nào nhiều hơn một tấm thẻ Hắc Kim, sao cô lại không biết?
Lần trước cô dùng túi xách là lúc nào?
Diệp Bạc Hâm đột nhiên ngẩng đầu lên, biểu cảm có chút kì quái, lại giống như khó tin.
Thẩm Tư Á bị cô doạ giật mình, “Làm sao vậy?Đừng nói là cậu làm chuyện xấu gì?”
Diệp Bạc Hâm liếc nhìn Thẩm Tư Á, muốn nói lại dừng lại.
Cô cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, Tập Vị Nam chỉ là một quân nhân, làm sao có thể làm được thẻ Hắc Kim này?
Nhưng trong sóng não vang vọng là tối hôm qua lúc Tập Vị Nam nhận điện thoại.
Cô nhớ rõ anh hình như có nói qua, trước lúc anh rời đi có để lại trong túi cô một thẻ tiền sau này muốn mua gì thì lấy thẻ của anh quẹt, cô còn cười nói, anh đây có được tính là giao tài sản trước không?
Sau đó dì Thanh gõ cửa gọi cô đi ăn tối, cô từ phòng tắm bước ra liền quên luôn chuyện này.
Diệp Bạc Hâm lại nhìn một lúc, trong túi xách ngoại trừ những tấm thẻ mà cô làm, chỉ còn lại lại tấm thả Hắc Kim này không phải của cô.
“Tư Á, cái này hình như là ---thẻ của Tập Vị Nam ---”
Tập Vị Nam?bộ não Thẩm Tư Á nhất thời ngắn lại, “Tập Vị Nam là ai?”
Diệp Bạc Hâm cạn lời, nha đầu nàu, quên cũng đủ nhanh.
“Chồng tớ.”
Chồng --
“Binh ca ca nhà cậu hả?” Thẩm Tư Á nhớ ra rồi, Diệp Bạc Hâm bị cô la hét một bên, Thẩm Tư Á thấp giọng thần bí nói: “Chồng cậu là một lính nghèo sao có thể có thẻ Hắc Kim? có phải ăn hối lộ không?”