Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 315




"A Hâm, quay về sao không nói với bố một tiếng? Con xem ta, bận rộn tiếp đón khách, cái này cũng không để ý tới."

Diệp Bạc Hâm nâng mắt liền nhìn thấy Diệp Viễn Đông đang bước tới, trên mặt treo lên nụ cười giả tạo.

Lời là nói với cô, ánh mắt lại nhìn Tập Vị Nam bên cạnh cô, trong mắt lóe lên ánh sáng không biết tên, "Vị này là..."

Diệp Bạc Hâm cong nôi cười châm biếm, nâng mắt nhìn thần sắc lạnh lùng của người đàn ông, Tập Vị Nam không có vì một câu bố của ông mà biến sắc, giống như nhìn người lạ nhìn ông, nghe thấy lời này chỉ là lịch sự hơi hơi gật đầu, xem như là chào hỏi.

"Ông quan tâm anh ấy là ai? Cùng với ông có quan hệ gì?"Diệp Bạc Hâm hơi hơi hát cằm lên, một chút mặt mũi cũng không để lại cho Diệp Viễn Đông, xem tính toán trong mắt ông, Diệp Bạc Hâm chỉ cảm thấy buồn bực, đừng cho rằng cô không biết ông đang tính kế gì, "Ông có phải ép tôi ly hôn sao? Làm sao, hy sinh hôn nhân của con gái lớn đi đổi lấy lợi ích bản thân, ông còn đem chủ ý đanh kên người tôi sao, mượn dòng máu chảy trên người ông và tôi có cùng huyết thống muốn bắt quàng quan hệ sao?"

"Diệp lão đầu, tối nói cho ông biết, không có cửa đâu!" Không quan tâm Diệp Viễn Đông từ từ sắc mặt biến sang xanh, cô cười lạnh nói.

"Con! Con gái bất hiếu! Von muốn làm ta tức chết sao!"Tâm tư bị chọc thủng, Diệp Viễn Đông tức giận tới mất đi lý trí, đem Tập Vị Nam mà ông muốn kết giao ném ra sau đầu, nâng tay lên muốn đánh lên mặt Diệp Bạc Hâm.

Một cánh tay giương lên, cố định nắm chặt cổ tay của ông.

Sắc mặt Tập Vị Nam lạnh lùng, trong mắt giống như phủ thêm một tầng băng tuyết, dần dần dùng sức, đợi đến khi Diệp Viễn Đông đau tới nỗi hét lên, anh mới mạnh mẽ quẳng tay của Diệp Viễn Đông đi.

Diệp Viễn Đông bị sát khí lạnh lẽo trên người anh chấn động tới lùi ra sau, "Cậu..."

"Ha! Ngụy quân tử!"Diệp Bạc Hâm không muốn cùng ông dây dưa, lúc này mượn cớ xe đón dâu đã tới ngoài cửa, phòng khách truyền tới âm thanh náo động, Diệp Bạc Hâm cầm cánh tay Tập Vị Nam bước ra ngoài phòng khách, "Đi thôi, đi xem náo nhiệt."

Lạc thời mang một đoàn phù rể, bị phù dâu khóa ở ngoài cửa, náo loạn một lúc, Lạc Thời mới đón được cô dâu, ôm một thân cáy cưới trắng tinh của Diệp Thanh Vũ từ phòng khách đi lên xe trong sự chúc phúc của nọi người.

Một nhóm xe sang sôi nổi rời khỏi khu biệt thự.

Mắt tiễn xe đón dâu rời đi, Diệp Bạc Hâm mới cùng Tập Vị Nam lên xe, theo chặt phía sau tới Bắc Hồ Cừ.

Hôn trường hôn lễ tràn đầy những bông hoa nhỏ màu hồng, thảm đỏ dài trải từ tiệc rượu tới sân khấu hôn lễ ngoài trời, cổng vòm hai bên tràn đầy hồng phấn, trắng, xanh lam của hoa mộc lan.

Khách khứa tập trung, thương nhân giàu có, chính trị thương nhân danh tiếng, phần lớn đều là nhìn mặt mũi Lạc gia mà tới.

Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam ngồi trong một góc khuất hẻo lánh, lúc nãy hai người vừa xuất hiện ở hôn trường liền thu hút không ít ánh mắt, không phải là nhắm vào Diệp, mà là trên người Tập Vị Nam, suy cho cùng trong một đám thanh niên tài năng tuấn tú cũng là nổi bật giữa đám đông, làm người khác không thể xem nhẹ.

Có thể tới tham dự hôn lễ, đều không phải là người bình thường, vì vậy một đường bước đi, không ít người tới bắt chuyện muốn kết giao.

Diệp Bạc Hâm nhìn khuôn mặt văng chặt của anh, trên mặt không lộ chút không nhẫn nại, nhưng lại lạnh lùng nhìn người vây quanh, trái tim không kìm được mà khó chịu, tìm một góc khuất ngồi xuống.

May mà không bao lâu thì hôn lễ cũng bắt đầu.

Nhìn hai người ở trên sân khấu tuyên thệ, trao nhẫn cưới cho nhau, rõ ràng là thời khắc hạnh phúc nhất của một đời người, nhưng mà trên mặt cô dâu chú rể lại không có biểu cảm hạnh phúc, cười vô cùng xa cách.

Diệp Bạc Hâm thở dài một hơi, Hạ Dã Nhuận từ đầu tới cuối đều không xuất hiện, hôn lễ diễn ra thành công, chuyển bước sang sảnh tiệc rượu.

Diệp Bạc Hâm biết Tập Vị Nam không thể uống rượu, nhân cơ hội tiệc rượu chưa diễn ra, kéo anh thoát khỏi hôn trường.

"A, lễ vật em quên gửi đi rồi, anh ở đây đợi một lúc, em đưa đồ giao cho chị cả liền đi ra." Trước khi sắp lên xe, Diệp Bạc Hâm vỗ đầu một cái, trong tay xách túi, hướng phía người đàn ông ngồi trong xe lắc lư.

Lễ vật hôn lễ, tặng muộn sẽ không có ý nghĩa nữa rồi.

"Anh đi với em?"Tập Vị Nam làm tư thế muốn xuống xe.

Diệp Bạc Hâm tay đặt lên cửa xe, "Không cần đâu, chỉ là mấy phút thôi, hơn nữa anh cùng em đi vào trong ước tính không thể thoát thân rồi."

Trong những người đó, cũng có không ít người quen biết Tập Vị Nam, còn có mặ mũi của một số người không thể không cho.

Tô Uyển cũng tới rồi, bước qua hôn trường, ở trước mặt người Lạc gia lộ mặt một cái liền đi.

Còn con trai út của Lạc lão phu nhân Lạc Ngạn Trình, bởi vì là thân phận ngôi sao điện ảnh, sợ người khác chụp được, hôn lễ kết thúc cũng không thấy bóng ảnh.

Tập Vị Nam từ trên xe xuống, dựa vào thân xe.

Chiếc Bentley màu đen cách đó không xa, cửa xe vừa mở ra, một nam một nữ mặc lễ phục trước sau ngồi vào trong.

Liếc mắt, nghiêng mặt một cái, trái tim Tập Vị Nam mãnh liệt co rút, ngón ray bông thõng hai bên người nhẹ hơi run rẩy.

Không thể nào... cô gái đó, làm sao có thể?

Một người chết năm năm rồi, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?

Tập Vị Nam nâng chân liền chạy về hướng nơi chiếc xe Bentley đang đỗ.

"Đợi một lát!" Bentley cùng anh sượt qua nhau, giống như mũi tên bao qua, không có một tia dừng lại, thậm chí suýt chút nữa còn đâm phải anh.

Tập Vị Nam nghiêng người tránh đi, chớp mắt, chiếc xe đã biến mất trước mắt, chỉ lưu lại một cáu đuôi xe.

Tập Vị Nam nhớ lại biển số xe, vừa chạy về xe của bản thân, vừa rút điện thoại ra gọi.

"Giúp tôi điều tra một chút chiếc xe Bentley Mulsanne có biển số Bắc Kinh A99999, chủ xe nghi ngờ là người nước ngoài, đúng, nhanh chóng... điều tra các camera ở bãi đỗ xe gần Bắc Hồ Cừ, chiếc xe chạy về hướng Đông Bắc thành phố, cậu đi caen dặn cấp dưới một tiếng, một khi nhìn thấy chiếc xe này lập tức chặn lại... Ừm, tôi đang đuổi theo, tốc độ xe rất nhanh..."

Chiếc Land Rover màu đen nhanh chóng đuổi theo sau, nhanh chóng đuổi tới phía sau chiếc xe Bentley Mulsanne, tuy nhiên chiếc ce này dường như cảm nhận được, tốc độ xe dứt khoát tăng lên.

...

Trong sảnh tiệc rượu, tiếng đàn piano vang lên du dương êm tai, thân ảnh thướt tha, Diệp Thanh Vũ cùng Lạc Thời đi chúc rượu từng bàn, không bao lâu hai má liền đỏ lên, người hơi say.

Nhân lúc Lạc Thời bị người ta dây dưa bản lĩnh, cô đến phòng khách lầu trên nghỉ ngơi.

Diệp Bạc Hâm đứng ở góc phòng, cùng đi theo lên.

Mấy phút sau, cô đưa tới cửa, từ cửa bên phòng tiệc rời đi.

Hạ Dã Nhuận mặc áo vét đuôi én, cũng đứng trên bãi cỏ, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc ba tầng trước mặt.

Sau lưng không xa là chính là hôn trường hôn lễ, phồn hoa tấp nập, khách khứa đều đã di chuyển tới sảnh tiệc rượu, chỉ có vài nhân viên làm việc mặc quần áo đồng phục thu dọn hiện trường.

"Hối hận rồi sao?"

Hạ Dã Nhuận thuận theo tiếng nói nhìn đi, Diệp Bạc Hâm dang nhấc váy đi từ cửa bên đi ra, trên mặt đất là đá sỏi, cô mặc giày cao gót, chậm rãi bước qua.

"Hối hận cái gì?"Hạ Dã Nhuận mỉm cười cay đắng, mắt nhìn người trước mặt, bao lâu không gặp được cô rồi. Cô dường như sống rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, giữa mắt đầu là ý cười phong tình, xem ra người đàn ông đó đối với cô rất tốt.

"Thanh Vũ chị ấy... "Diệp Bạc Hâm dừng lại, học anh ngẩng đầu lên nhìn, một phòng nào đó trên lầu, Diệp Thanh Vũ đang ở bên trong nghỉ ngơi.

"Chị ấy không thích Lạc Thời, Lạc Thời cũng không phải thật sự thích chị ấy, hôn nhân không có tình yêu, sẽ hạnh phúc sao?"Giống như tự lẩm bẩm một mình.

"Tình cảm là có thể bồi dưỡng, ai cũng nói không đúng, như người ta uống nước, nóng lạnh mình tự biết." Hạ Dã Nhuận rủ mắt xuống, thấp giọng cười lên tiếng, "Cô ấy và anh sẽ không hạnh phúc, gánh nặng trong lòng cô ấy quá nặng, không có cảm giác an toàn, cô ấy cho rằng anh thích em, có nỗi đau khổ này, cho dù anh nói anh thích cô ấy, cô ấy cũng không tin, nếu đã như vậy, lại hà cớ gì phải giày vò nhau? Hơn nữa cô ấy kiêu ngạo như vậy, nhạn định trong lòng anh có em, thì sẽ không thể nào ở cùng anh, nói tới cùng, anh và cô ấy, bọn anh bỏ lỡ rồi..."

Một câu bỡ, thành kết thúc tình cảm.

Diệp Bạc Hâm thấy hai mắt hơi cay, nước mắt suýt chút nữa rơi ra.

Rốt cuộc là ai sai?

Nghe anh nói như vậy, anh đối với Thanh Vũ không phải không có tình cảm, chẳng lẽ thật sự bở lỡ rồi?

"Anh bây giờ thích chị ấy không?"

"Thích hay không thích, ai nói rõ ràng được?" Ngay cả bản thân anh cũng không biết, chỉ cảm thấy mất mát, trong lòng giống bị cắt đi một miếng thịt, trống trải.

Diệp Bạc Hâm lắc đầu, anh cuối cùng quá hèn nhát, mãi mãi không biết bản thân muốn gì.

Hối hận một lần vẫn chưa đủ sao, còn học không đủ?

"Bọn họ còn chưa đăng ký kết hôn, bây giờ đi cướp hôn còn kịp. "Diệp Bạc Hâm dứt khoát nhìn anh.

Nếu như anh đồng ý, cô liền náo loạn hôn lễ này.

Hạ Dã Nhuận kinh ngạc nhìn cô, trái tim mạnh mẽ đập mạnh, "Anh..."

"Em không đùa với anh!"

"Anh biết. "Hạ Dã Nhuận bỗng nhiên mỉm cười, lắc đầu, "Cảm ơn em..."

"Vì sao?"Diệp Bạc Hâm trừng to mắt nhìn anh, cô vẫn luôn không thể hiểu được đầu anh nghĩ gì, rõ ràng lúc cô nhắc tới, anh cũng động lòng rồi, chẳng lẽ còn chưa buông được cô sao? Vì vậy từ đầu tới cuối, cô mới là nguyên nhân bọn họ bỏ lỡ nhau?

"Không vì sao cả, anh đi trước đây. "Hạ Dã Nhuận mỉm cười, sải bước lớn nặng nề rời đi.

Hoặc là, động lòng qua, nhưng vẫn chưa đủ yêu.

Anh biết, tương lai anh có thể sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay, nhưng mà anh không cho Diệp Thanh Vũ được sự chấp thuận, không thể cho cô hy vọng lại cướp đi hy vọng của cô.

Vì một quyết định không chắc chắn của tương lai, anh không thể đánh cược hạnh phúc của một cô gái.

Diệp Bạc Hâm vẫn luôn phải bị hai người này làm tức chết.

Đi ra bãi đỗ xe, không thấy bóng người Tập Vị Nam đâu, cô gọi cho anh, vẫn luôn là trong cuộc gọi thoại, Diệp Bạc Hâm nghĩ anh có lẽ lại sắp có nhiệm vụ, không kịp báo với cô.

Bắc Hồ Cừ có xe chuyên đón khách, cô tìm một chiếc quay lại Ngự Cảnh Viên.

...

Khách sạn Vienna.

Trên sân thượng phòng tổng thống, một cô gái mặc một bộ lễ phục màu đen gợi cảm đang nằm trên ghế, bên tay đặt một chai rượu vang, ngón tay sơn móng tay màu đỏ kẹp lấy ly rượu cao, nhẹ nhàng lắc lư chất lỏng màu đỏ.

"Hôm nay vì sao phải trốn tránh? Vẫn chưa buông được?"Phòng khách truyền tới một giọng nói của đàn ông, mang đậm chất giọng của Anh Quốc.

Người con gái nhìn bầu trời đêm đen kịt, những năm nay Bắc Kinh ô nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả sao cũng không nhìn thấy nữa rồi.

Vật vẫn như vậy mà người đã thay đổi, tất cả mọi thứ đều thay đổi rồi.

"Em nói buông xuống rồi, anh tin không?"Giọng của cô gái rất hờ hững, không có một tia nhấp nhô.

Gương mặt dưới ánh đèn, hoàn mỹ tinh tế, tìm không ra một tỳ vết.

Năm giác quan phân ra nhìn, tinh tế, tổ hợp lại nhìn, hoàn mỹ, đây là cô gái hoàn mỹ không thể bàn cãi.

"Bạch..." Người đàn ông chau mày, kéo cánh cửa kính bước ra, ngồi đối diện cô, đầy là người đàn ông ngoại quốc rất anh tuấn, vươn tay nhấc chân đều tỏa ra hơi thở mê người, đáng tiếc, so với người ấy, vẫn là kém rất xa...

"Em vẫn chưa chuẩn bị tốt để gặp anh ấy. "Cô gái nhấp môi uống một ngụm rượu.

"Nhìn thấy cô gái bên cạnh anh ta chưa?"Người đàn ông nằm ra sau, lành lạnh nhìn gương mặt lạnh của cô gái đối diện.

Cô gái hơi dừng lại, nhẹ liếc anh một cái, nghiêng đầu uống cạn ly rượu vang, đặt ly cao xuống, đứng dậy bước vào trong, "Anh không cần khiêu khích em!" Trước khi uyết định quay lại, cô đã đóan trước rồi, bên cạnh anh có thể sẽ có phụ nữ, nhưng làm sao cũng không ngờ tới, người phụ nữ bên cạnh anh từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi.