Đầu ngón tay thô ráp, đường nét trong lòng bàn tay mang vết chai mỏng, vừa rộng dày vừa ấm áp, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại hơi lạnh của cô.
Nghe giọng nói nhẹ nghẹn ngào từ trong yết hầu của anh, trái tim Diệp Bạc Hâm hơi dao động, trong lòng tràn đầy hương vị không nói nên lời.
Từ bên ngoài hành lang dài bệnh viện, liên tục có bóng ảnh của các bác sĩ, y tá vội vội vàng vàng đi qua, ánh mắt anh yên lặng, hờ hững nhìn phía trước, không có một câu hỏi.
Cô nâng mắt, cẩn thận dè dặt nhìn gương mặt bên của anh đẹp đến quá đáng, môi mỏng hơi mím lại, không nộ cũng tự uy nghiêm, lúc không cười khiến cho người khác không rét mà run.
"Vị Nam, anh nói... có phải em làm sai rồi không?"
"Cái gì?" Tập Vị Nam cuối cùng cũng nghiêng mắt, nhìn cô gái nhỏ bất an.
Diệp Bạc Hâm hít một hơi sâu hai mắt trong suốt, ngữ khí vừa nhẹ nhàng vừa mềm dẻo, mang hương vị buồn phiền, "Có phải em không nên nói với tư á những chuyện kia, em rõ ràng là biết Giang Diệc Đình là người nguy hiểm như thế nào, Tư Á ở cùng anh ta, ắt phải sống cuộc sống bất an ẩn giật, thậm chí có thể vì anh mà liên lụy, nhưng em vẫn là..."
Diệp Bạc Hâm cắn môi, "Em chính là nhìn bọn họ rõ ràng là yêu đối phương, nhưng bởi vì một hiểu lầm mà dày vò lẫn nhau, em quen biết Tư Á nhiều năm như vậy, cô ấy là bạn tốt nhất của em, em không muốn để cô ấy vẫn luôn không vui vẻ, cũng không muốn để cô ấy cả đời này lưu lại hối tiếc..."
Bất an của cô, yếu đuối của cô, bày ra trước mắt anh.
Anh bỗng nhiên cảm thấy, cô gái này thật sự là ông trời phái đến dày vò anh.
Bộ dạng cô sợ hãi muốn khóc, thật sự khiến anh mềm đến trong cương cốt, đau đến trái tim.
"Đúng!" Tập Vị Nam đột nhiên dừng lại, lúc này hai người đã bước ra phòng khám bệnh cao ốc, đứng bên ngoài bệnh viện người tới người lui.
Hai ngày hôm nay không có tuyết, sớm hôm nay ngược lại có mặt trời.
Ánh sáng từ từ chiếu trên cơ thể của hai người, toàn thân mạ một lớp màu mắc mơ hồ.
"Cái gì?"Lúc này đến lượt Diệp Bạc Hâm kinh ngạc, ý của anh là, cô thật sự làm sai rồi? Cô không nên mềm lòng, mà là nên để Tư Á và Giang Diệc Đình đoạn tuyệt sạch sẽ?
"Trên mặt đạo lý, em hôm nay nói như vậy sẽ đẩy bạn thân của em tới hố sâu bạn kiếp bất phục, nhưng mà, trên mặt tình cảm, em không có sai, em nói đúng, nếu như nút thắt này không mở ra, cô ấy có thể là vả đời này sẽ không vui vẻ. "Tập Vị Nam nhìn cô bị dọa tới mặt phát tái, không kìm được sắc mặt hòa dịu, anh vốn dĩ là mặt nghiêm khắc lạnh lùng, mang độ ấm nhàn nhạt.
Anh giơ tay ra chạm vào khuôn mặt có chút cứng đờ do không khí lạnh giá, thay cô kéo lại khăn choàng quanh cổ, anh đứng vị trí trước gió, thay cô ngăn cản làn gió lạnh lẽo.
"Cho dù hôm nay em không nói, cô ấy tương lai cũng sẽ biết, em chỉ là nhắc trước để cô ấy biết chân tướng mà thôi. Cô ấy có cảm giác của mình, sẽ ra quyết định, không phải vài câu nói liền có thể ngăn cản quyết định của cô ấy, vì vậy, cho dù cuối vùng vô ấy lựa chọn thế nào, kết quả ra sao, đều không liên quan tới em, em không cần tự trách, cũng không cần nghĩ quá nhiều.
"Trong mắt em, Giang Diệc Đình là người như thế nào? Em cho rằng Thẩm Tư Á muốn rời khỏi anh ta liền có thể rời đi sao? Tình cả là chuyện của hai người, chúng ta là người ngoài cuộc, nói nhiều thế nào làm nhiều bao nhiêu cũng là vô dụng. Hiểu không?"
Anh há không hiểu cô?
Rất nhiều mặt tối cô không nhìn thấy, chỉ là muốn để bạn của mình có hạnh phúc, tại thời điểm cô quyết định nói ra chân tướng giấu bao nhiêu lâu, cô đã đứng bên phía Giang Diệc Đình, chỉ là... cô vẫn chưa cảm nhận được trái tim đang biến hóa mà thôi.
Đối với con người Giang Diệc Đình, Tập Vị Nam có loại cảm giác kỳ phùng địch thủ, những năm nay ở trong quân đội đặc nhiệm, dang tiếng của Giang Diệc Đình anh nghe nói không ít, lão đại quân hỏa giới, vũ khí quân ở khu vực Trung Đông cùng với vũ khí trong tay các chiến binh đều là từ trong tay anh ta truyền ra, trên thế giới rất nhiều vũ khí tiên tiến, đều là đoàn đội quân hỏa thương của anh ta chết tạo ra, nếu có thể lôi kéo, không nghi nhờ gì có thể mang tới cho nghiên cứu khoa học trong nước một trận biến hóa, đáng tiếc người này quá nguy hiểm, không ai dám lôi kéo anh, còn anh dường như cũng không đối địch quân giới chính trị, đối với hòa bình cao tầng trong nước, chẳng thèm ngó tới.
Rất nhiều người đều đang tò mò, anh anh vì sao thà làm một đầu tử giao du ở vùng biên giới nguy hiểm, nhưng không làm thân phận thanh bạch cho chính phủ, ngày hôm nay, anh mới từ trong miệng cô nghe được đáp án khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Bị lừa một lần, Giang Diệc Đình sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác nữa.
Diệp Bạc Hâm mơ hồ gật đầu, "Nhưng mà..."
"Bên ngoài lạnh, lên xe trước rồi nói. "Tập Vị Nam một tay kéo mở cửa xe giữ phía trên xe, một tay đỡ eo cô.
Diệp Bạc Hâm rõ ràng là cảm xúc lắng xuống, nhưng nghe lời cong eo ngồi trước xe.
Tập Vị Nam ngồi vào trong, trên người mang gió lạnh, thấy cô lạnh tới mũi cũng đỏ rồi, lấy điều khiển từ xa trên trên bàn trung tâm, bật máy sưởi lên.
Tới khi chiếc xe đánh lửa... khởi động, từ từ hòa nhập vào dòng xe, Diệp Bạc Hâm cũng không nói gù, trầm mặc nhìn cành cây rơi rụng sạch lá ngoài cửa xe.
Bắc Kinh đều là mùa đông, thật lạnh.
Bộ dạng yên tĩnh của cô, trong lòng giống như sắp xếp gì đó... hoàn toàn chìm trong thế giới của mình.
"Vẫn khó chịu?" Tập Vị Nam một tay không làm gì, cầm lấy bàn tay trên đài gối của cô.
Tay anh rất ấm, Diệp Bạc Hâm run rẩy một chút, nâng mắt lên, cùng với đôi đồng tử đen sâu của anh giao nhau, muốn nói gì đó, lại giống như trữ lực không đủ, gục đầu xuống, giọng cũng thấp rất nhiều: "Em chỉ cảm thấy vận mệnh thật không công bằng, có một số người vừa ra đời liền ngậm thìa vàng, có những người lại cực kỳ nghèo túng, vì tồn tại mà buông xuống cái chết đi vật lộn..."
Tập Vị Nam không có lên tiếng, yên lặng nghe cô gái của mình thổ lộ cảm xúc.
"Giang Diệc Đình anh ta căn bản không có lựa chọn, vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, vận mệnh dường như luôn không chiếu cố tới anh ta, một lần lại một lần nữa đẩy anh ta tới vực sâu, anh ta có sai cái gì, anh ta chỉ là vì được sống tiếp mà thôi..."
Diệp Bạc Hâm đã từng vì nụ cười kiêu ngạo ấy, ngay cả khi không có người thương yêu, quan tâm nhưng cũng không căm ghét thế tục của cậu bé đó, chỉ là sau đó, anh thật sự bước đến đường cùng, không thể không đi trên con đường không có đường về.
"Đường là do anh ta chọn, không oán trách được người khác. Hoặc là trong xương cốt anh ta không có ước số không an phận, anh ta không muốn trải qua cuộc sống bình thường, anh ta có nghĩ tới, anh ta chạy tới nước ngoài, có vô số lần cơ hội có thể lấy thân phận mới bắt đầu cuộc sống mới, nhưng mà anh ta không có, anh ta vẫn là không an phận, thậm chí quay về nới mà lúc đầu thúc ép anh ta, anh ta muốn tất cả những người đã làm tổn thương anh ta đều nhìn thấy anh ta mặc dù đã bước tới đường cùng, vẫn có thể sống tốt, thậm chí còn tốt hơn cả bất cứ người nào.
Về điểm này, Tập Vị Nam và suy nghĩ của cô không tương đồng, anh là một quân nhân bảo vệ an ninh đất nước, anh nghĩ xuất phát điểm của vấn đề đều là xuất phát từ lợi ích quốc gia, còn con người Giang Diệc Đình này là nhân vật phòng bị đầu tiên của chính trị giới, một khi hành vi của anh xâm phạm tới an toàn lãnh thổ đất nước, quân cảnh giới sẽ trong thời gian đầu tiên bắt về quy án, nhưng anh ta quá xiảo quyệt, chưa bao giờ ở trong vùng biên giới bị bắt được điểm sơ hở, vì vậy cho dù danh tiếng lan truyền bên ngoài, giới cảnh sát trong nước đều biết danh đầu của anh cũng không biết làm sao.
Diệp Bạc Hâm không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên phản bác, sững lại một lúc, mới do dự hỏi, "Vậy anh có thể đáp ứng em, nếu như có một ngày bọn anh đụng chạm, anh có thể tha cho anh ta một đường không? Hoặc là, anh có thể tránh né không?"
Tói thiểu, cô không hy vọng nhìn thấy hai người cầm vũ khí nhìn nhau.
Cô không thể nào đi đối mặt với Tư Á.
Tập Vị Nam đột nhiên đạp phanh xe, quay đầu nhìn cô, dường như cảm thấy câu nói này của cô rất không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ sắp tới trưa rồi, là thời gian cao điểm tan làm, đoạn đường này lại là giao thông trọng điểm, anh đột nhiên ở giữa đường giẫm ga, xe phía sau suýt chút nữa đâm vào đuôi xe.
Cánh cửa kính cách ly bên ngoài tiếng còi xe và tiếng chửi, sắc mặt anh rất lạnh, anh đã rất lâu rồi không dùng loại ánh mắt lạnh lẽo này nhìn cô rồi, dường như cô làm anh rất thất vọng.
Anh không mảy may báo trước liền dừng xe, Diệp Bạc Hâm vì theo quán tính tự nhiên, cả thân người mạnh mẽ bắn về phía trước, lại bị dây an toàn dứt khoát kéo lại, cô bị dọa đến sắc mặt phát tái, không biết vì sao anh đột nhiên trong nháy mắt phản ứng kịch liệt như vậy.
"Anh biết em đang nghĩ gì, em đồng tình anh ta, cho rằng anh ta thân bất do kỷ, thậm chí đã cứu em, nhưng mà em có nghĩ tới không, anh ta không làm hại em, không có nghĩa là anh ta không làm hại người khác. Có bao nhiêu người bỏ mạng trên tay anh ta, bọn họ lại quá vô tội, chẳng lẽ vì phương thức tồn tại buộc anh ta phải như vậy, những người vô tội kia sao phải chết? Chiến hữu, thuộc hạ của anh, bọn họ vì bảo vệ an bình cho một đất nước, trả giá sinh mạng, hy sinh bản thân, chẳng lẽ bọn họ là đáng chết?"
Đây là vết thương của anh, mỗi một tội phạm đụng tới trên tay anh, anh tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua, những năm nay trong lực lượng đặc nhiệm, anh trưng mắt nhìn những mười quen thuộc xung quanh anh, từng người từng người cùng phần tử tội phạm đấu tranh, hy sinh bản thân, loại đau khổ này, người không trai qua căn bản không thể nào hiểu rõ.
Còn anh cho rằng cô gái hiểu chuyện, vậy mà vì một đầu sỏ quân hỏa, nói ra lời này, anh làm sao có thể nhẫn?
Nhìn hai mắt anh đỏ ngầu, gằng giọng gào lên, hai tay nắm chặt vô lăng, dường như muốn bẻ gãy vô lăng xuống, Diệp Bạc Hâm khựng lại, "Xin lỗi... em... em không phải ý đó... em... em chỉ là..." Đúng vậy, đứng trên lạp trường của cô, lập trường vủa Tư Á, thậm chí lập trường của Giang Diệc Đình, đều cảm thấy tội của Giang Diệc Đình không lớn như vậy, tuy nhiên suýt chút nữa cô quên rồi, Giang Diệc Đình không làm hại cô, nhưng không có nghĩa là không làm hại những người vô tội khác, bởi vì anh, biết bao nhiêu gia đình vô tội gánh chịu ảnh hưởng khói lửa chiến tranh, trôi giạt khắp nơi, tình vảnh gay go đến cực điểm, Diệp Bạc Hâm cũng không dám nói nhiều.
Hai người một trước một sau vào cửa, Tập Vị Nam trực tiếp lên lầu, Diệp Bạc Hâm nhìn bóng lưng lạnh lùng lên lầu của anh, buồn phiền vỗ đầu.
Hiếm thấy bữa cơm tối lần này, người một nhà cũng tới đầy đủ.
Trải qua lần Diệp Bạc Hâm ngất xỉu này, lão phu nhân cũng không không giống như lúc trước, nhìn thấy cô liền lời mặn lời nhạt, trên bàn ăn cũng vẻ hòa thuận.
"Con xem con bận rộn như vậy, vài tháng cũng không quay về nhà một lần, Bạc Hâm vừa vào nhà con liền lạnh nhạt với nó như vậy? Tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể mang thai?" Giang Nhan nhẫn không được giáo huấn Tập Vị Nam vài câu, nhắc mãi một hồi, đột nhiên nhìn qua Diệp Bạc Hâm, "Bạc Hâm, hay là như vậy, con đặt công việc trên tay xuống, đi theo đi. "Diệp Bạc Hâm vừa ăn vào trong miệng một thìa canh suýt nữa phun ra, cô trừng mắt, khó khăn nuốt xuống, như cầu cứu nhìn người đàn ông bên cạnh.