Làm cha mẹ, ai không hy vọng con gái mình có thể gả cho người tốt, sau đó tổ chức một hôn lễ long trọng khó quên, đặc biệt là người càng có thân phận thể diện, càng hy vọng lo liệu hoành tráng.
Càng phô trương, mức độ nhận được sự xem trọng của nhà gái càng cao.
Gả vào danh môn, điều cha mẹ lo lắng nhất là con gái phải chịu tủi thân, nếu nhà chồng có khả năng lo liệu phô trương nhưng lại càng đơn giản qua quít, địa vị nhà gái cứ nghĩ mà biết, hoàn toàn không được xem trọng.
"Lách cách!" chiếc thìa rơi xuống nền nhà.
Nụ cười trên gương mặt Tô Uyển từ từ thu lại, dửng dưng nhìn chiếc thìa rơi từ trong tay ra, không hề làm ra tiếng động, nét lạnh lùng trong ánh mắt càng lúc càng sâu.
Bà ấy tán thưởng Giang Nhan, không có nghĩa là có thể vứt bỏ nguyên tắc, khiến con gái của mình chịu tủi thân.
Không thể lo liệu hoành tráng là ý gì, chỉ duy nhất sợ bên ngoài biết được Tập gia cao quý bọn họ lại đi cưới con gái của một thương nhân ư?
Diệp Bạc Hâm cũng sững lại một lát, cầm chặt đôi đũa trong tay, từng đốt tay trắng bệch ra, cô không ngẩng đầu lên, chỉ lúc nghe thấy Giang Nhan trong lòng áy náy nói không thể tổ chức long trọng, mới ngạc nhiên nhìn bà ấy một cái, sau đó làm như không có việc gì cuối đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào phần tôm đã được Tập Vị Nam lột vỏ ở trong bát.
Cô không thích lo liệu hôn lễ, không có nghĩa là không để ý tới, nếu như sau khi cha mẹ hai bên thương lượng xong, hỏi ý kiến của cô rồi mới quyết định hôn lễ có tổ chức long trọng hay không, cô sẽ cảm thấy mình được tôn trọng hơn.
Nhưng bây giờ... bọn họ vẫn nghĩ Diệp Bạc Hâm cô không xứng với Tập Vị Nam, dù cho thừa nhận thân phận của cô rồi, cũng không muốn tuyên dương rộng rãi, sợ bị người khác nói lời khó nghe sao?
Thấy được sự khác thường của cô, Tập Vị Nam không mở miệng cãi lại ngay, mà giơ tay đặt lên những ngón tay hơi lạnh của cô.
Giang Nhan căn bản chưa bàn bạc qua với Tập Hoa Minh đã nói ra mấy lời này, trước khi ra khỏi nhà, Giang Nhan nói tiện đường cùng bà thông gia thương lượng một chút về chi tiết hôn lễ và ngày cưới, nhưng lại không nói hôn lễ không thể tổ chức long trọng, Tập Hoa Minh không phải loại mua danh trục lượi gì, nhưng sự tôn trọng tối thiểu nhất đối với thông gia vẫn có, lễ độ là không phải mất đi thân phận.
Tập Hoa Minh chau mày lại, "A Nhan..."
Mọi người vẻ mặt đều khác nhau, Giang Nhan hơi sợ, biết lời mình nói gây ra hiểu lầm, vội vàng chữa cháy lại, "À... cái đấy... tôi không phải có ý đó, bên chúng tôi không có..."
Càng nói càng loạn, Giang Nhan dứt khoát trừng mắt nhìn Tập Vị Nam một cái, "Thằng nhóc này! Chuyện con tự gây ra, tự giải thích đi!"
Dám nạt Tập Vị Nam như vậy, cũng chỉ có mấy vị trưởng bối trong nhà, bác hai bác ba mặc dù là quan chức cấp cao trong giới chính trị, nhưng cũng không dám nhăn mặt với anh, dẫu sao Tập Vị Nam anh từ nhỏ đã ngang ngược, bây giờ lại là tướng lĩnh trẻ tuổi tiếng tăm lẫy lừng trong giới quân đội, cũng nên giữ mấy phần thể diện.
Diệp Bạc Hâm ngón tay hơi run, ngước mắt nhìn Tập Vị Nam, ánh mắt bình thản, không có ý chất vấn, cũng không tức giận.
Tập Hoa Minh, Tô Uyển đồng thời nhìn Tập Vị Nam.
Tập Vị Nam chậm rãi bỏ đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng, anh nhìn Tô Uyển, thành tâm thành ý xin lỗi, "Mẹ, không thể cho Bạc Hâm một hôn lễ hoành tráng, là con có lỗi với cô ấy. Nhưng... mẹ cũng biết thân phận của con, hơn 10 năm nay con vô số lần đi làm nhiệm vụ, đắc tội với không ít người, trong đó không thiếu những kẻ là phần tử phạm tội, con sợ vì nguyên nhân của con mà đem lại nguy hiểm cho Bạc Hâm..."
Nói vài ba câu, đã lộ ra sự bất đắc dĩ của Tập Vị Nam.
Anh không phải không muốn cho cô một hôn lễ quang minh chính đại, tuyên bố với người đời cô là vợ của anh, nhưng mà không được, anh không thể ích kỉ như vậy, khiến cô lộ diện trước mắt công chúng, đem lại nguy hiểm cho cô.
"Mấy năm nay, tin tức của con luôn được phía quân đội bảo mật rất tốt, nhưng bức tường kín đến mấy cũng sẽ lọt gió, con không thể để Bạc Hâm bị người khác lợi dụng. Mẹ, hy vọng mẹ có thể thông cảm."
Ánh mắt Tô Uyển vừa dịu xuống vì những lời giải thích này của Tập Vị Nam mà lập tức lại cứng đờ lên.
Con gái bà ấy từng vì anh mà gặp nguy hiểm, suýt chút mất mạng, dù cho bây giờ đành phải thừa nhận hôn nhân của hai đứa, nhưng cái gai này từ đầu đến cuối cứ mắc trong cổ họng, nếu như sau này lại vì anh mà rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, Tô Uyển không cách nào tưởng tượng nỗi, bà ấy có thà để con gái hận mình cũng nhất quyết phải chia rẽ hai đứa hay không.
Tập Vị Nam nào biết lo ngại của bản thân vừa đúng lúc lại chọc vào nỗi đau của mẹ vợ, anh từ từ chau mày, chỉ cho rằng mẹ vợ vì anh không thể cho con gái bà ấy mà canh cánh trong lòng.
Diệp Bạc Hâm không ngờ Tập Vị Nam vẫn còn lo ngại này, nhưng thấy thần sắc của Tô Uyển, đã biết Tô Uyển vì sao mặt lạnh, vì chữa cháy, cũng vì không để tình cảnh quá khó xử, Diệp Bạc Hâm nhỏ tiếng: "Mẹ, thực ra làn hôn lễ hay không, con sao cũng được, ngược lại giấy đăng ký kết hôn đều đã nhận rồi, làm gì còn khiến người ta giống như ngồi xem chúng ta xiếc khỉ vậy? Hơn nữa làm đám cưới cũng rất mệt..."
Không đợi Diệp Bạc Hâm liệt kê từng loại tai họa, Tô Uyển đã nghe không lọt tai rồi, không ngờ con gái sẽ tự phá đám chính mình, lập tức không thiện chí trừng mắt nhìn cô một cái, "Nói hồ đồ gì đấy? Cái gì gọi là xem xiếc khỉ? Chẳng lẽ trưởng bối chúng ta bàn bạc hôn lễ đều đã bị người khác biến thành xem khỉ hết rồi sao?"
"Mẹ, con không phải có ý này..." đây chính là mẹ ruột, một chút thể diện cũng không giữ cho bà ấy.
"Được, con đừng nói với mẹ mấy cái này có hay không, không tổ chức hôn lễ ai biết con đã kết hôn rồi?" Tô Uyển hừ một tiếng, mấy lời này bề ngoài thì giống như quở trách Diệp Bạc Hâm, trên thực tế cũng là nói cho mẹ của Tập Vị Nam nghe.
Diệp Bạc Hâm cạn lời, không thể làm thay mặt bố mẹ chồng tranh luận với mẹ ruột, chỉ còn cách ngậm miệng im lặng.
Giang Nhan ho nhẹ một tiếng, không ngờ bà thông gia miệng lưỡi ghê gớm như vậy, mặc dù trên mặt không nói không hề nói Tập gia bọn họ sai một câu, nhưng bên trong lại ngầm chỉ trích Tập gia.
"Chị thông gia... chị yên tâm được rồi, hôn lễ nhất định sẽ không thiếu, dù cho tên nhóc này không muốn làm, trưởng bối chúng tôi vẫn không đồng ý mà."
Tô Uyển than một hơi, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Giang Nhan khí chất xinh đẹp hiền thục trước mặt, "Chị thông gia, tôi cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, Vị Nam cũng là vì muốn tốt cho Bạc Hâm nhà chúng tôi, nhưng... làm cha mẹ, tôi đương nhiên không muốn để con gái mình chịu tủi thân..."
"Đó là hiển nhiên, Tập gia chúng tôi sẽ không để con gái chị tủi thân, qui tắc hôn lễ và mâm rượu, chị thông gia có ý kiến gì cứ đề xuất, hai nhà chúng ta cùng nhau bàn bạc, sớm ngày định ngày cưới... "Tập Hoa Minh nãy giờ trầm ngâm bỗng tiếp lời.
Sau đó, ba vị trưởng bối ngồi cùng nhau bàn bạc hôn lễ, thức ăn trên bàn đã dọn bớt.
Tập Vị Nam dắt tay Diệp Bạc Hâm ra khỏi phòng vip, đến vườn trúc bên bắc hồ tản bộ.
Ước chừng khoảng nửa tiếng, Tập Vị Nam nhận được điện thoại của Giang Nhan, hai người mới từ vườn trúc đi ra, ven theo hành lang bằng gỗ đi vào.
Ba vị trưởng bối bàn chuyện vẫn vui vẻ, trên mặt đều mang nụ cười mãn nguyện.
Kết quả bàn bạc của họ là, hôn lễ đơn giản, tiệc rượu mời bạn bè thân thiết của hai bên gia đình, thời gian và địa điểm đợi định đoạt.
Danh sách khách mời bên Tập gia do Tập gia định ra, danh sách khách mời bên Tô gia do Tô gia quyết định.
Rời khỏi nhà hàng chủ đạo Bắc Hồ No.9, Tập Vị Nam muốn đưa bố mẹ về nhà, nhưng Giang Nhan lại bảo anh đưa mẹ con Tô Uyển về, bà ấy tự lái xe cùng chồng đi dạo trong nội thành, vợ chồng họ lâu rồi chưa đi dạo cùng nhau.
Tiễn khỏi nhà bố mẹ Tập gia, Diệp Bạc Hâm cười đến mức mặt cứng đờ lại, giơ tay lên xoa xoa mặt.
Ải này, xem như đã qua được rồi.
Bố mẹ Tập Vị Nam không khó bằng bà nội của anh.
Tô Uyển ngồi trên chiếc Lamborghini, hạ cửa sổ xuống, "Được rồi, hai đứa cần làm gì thì cứ làm đi, bây giờ ta phải đến công ty, không cần hai đứa tiến nữa."
...
Chiếc Land Rover của Tập Vị Nam bị Giang Nhan lái đi rồi, Diệp Bạc Hâm vừa nãy cùng Tô Uyển ngồi cùng xe đến, thế là hai người chỉ có thể nhờ xe riêng của Bắc Hồ đưa về, dẫu sao những người đến Bắc Hồ đều là nhân vật có tiếng tăm, xe đều là xe hạng sang, căn bản không có kinh doanh cho thuê.
Tối qua uống quá nhiều rượu, buổi trưa lại luôn căng thẳng thần kinh, Diệp Bạc Hâm vừa ngồi lên xe đã buồn ngủ, dựa vào vai Tập Vị Nam, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Về đến Ngự Cảnh Viên, cô rửa mặt chải đầu một lát, nằm xuống là ngủ.
Tập Vị Nam tựa vào cánh cửa, lắc đầu cười, anh đi tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm, quay người giúp cô đắp lại chăn, mới đóng cửa phòng rời đi.
Trước máy tính bận rộn hơn một tiếng, bỗng điện thoại của Giang Nhan gọi đến.
Anh gập máy tính lại, ngả người ra ghế, từ từ nhắm mắt lại, ngón tay xoa xoa mũi, "Mẹ."
"Về tới nhà rồi à?" Giang Nhan vẫn đang ở cửa hàng, bên ấy truyền đến tiếng nhân viên bán hàng đang giới thiệu.
"Dạ. Bố và mẹ thì sao, đi dạo phố thật rồi?" Tập Vị Nam khóe môi khẽ nhoẻn một nụ cười.
"Không thật chẳng nhẽ là giả?" nói tới đi dạo, Giang Nhan đã một bubgj tức giận, "Cũng không biết ông bố này của con có phải là khúc gỗ không nữa, mẹ thử mấy bộ quần áo rồi, hỏi ông ấy thấy thế nào, ông ấy chỉ biết gật đầu nói đẹp, miễn cưỡng rõ ràng như vậy, biến mẹ thành người mù à?"
"Bố cùng mẹ đi dạo phố, không thể không kiên nhẫn, phẩm chất này đã rất đáng quý rồi, ông ấy là một đại lão gia rồi, trước mặt một người phóng khoáng thời thượng như mẹ, ông ấy có thể nói ra lời nhận xét đúng đắn gì được? Mẹ đều biết cả rồi."
"Haizzz, nói vậy hình như cũng đúng, bỏ đi, không nói ông ấy nữa." Giang Nhan thàn sắc tích cực hơn, "Nam à, ta nói con biết, con tranh thủ thời gian chính thức đưa Bạc Hâm về nhà, ra mắt ông nội bác hai bác ba của con. Con có thể buông thả không cần cái nhà này, nhưng người ta gả con gái cho con, nếu biết con qua loa như vậy, đến trưởng bối trong nhà đều chưa từng gặp, sẽ cho rằng con không quan tâm đến con gái người ta. Hơn nữa làm hôn lễ xong, con không thể đợi đến lúc ấy mới để ông nội bác hai bác ba nhìn thấy vợ của con được đúng không? Còn nữa, đợi sau này hai đứa có con rồi, cũng không cần qua lại với thông gia thân thích sao? Con không cảm thấy tủi thân cho vợ mình sao?"
"Thậm chí bên bà nội con... bây giờ không quản nổi nhiều chuyện vậy nữa, bà nội con tính tình quá thẳng thắng rồi, muốn bà ấy cho phép hôn sự của hai đứa thật quá khó, nhưng bây giờ trong nhà chỉ có bà nội con phản đối, bà ấy cũng không gây ra sóng gió gì được nữa."
Tập Vị Nam không nhìn ra trông rộng đến mức đó, khóe miệng chếch lên, trầm ngâm giây lát mới từ từ nói: "Được, chuyện này con sẽ suy nghĩ thêm."
"Đừng nghĩ lâu quá, ta và bà thông gia đã hẹn cả rồi, mấy ngày nữa lại gặp mặt một lần, rất nhanh sẽ định ngày cưới và chi tiết hôn lễ, sau đó sẽ rất bận, đến lúc ấy ta không thể ngó ngàng đến hai đứa."
"Dạ, con sẽ bàn với Bạc Hâ có muốn đi không, cô ấy nói rồi hẳn tính."
Giang Nhan sững lại, bật cười thành tiếng, "Con vẫn biết làm đau người khác. Định xong thời gian rồi nói với ta một tiếng, ta xem thử bác hai bác ba của con chừng nào có thời gian."