Tập Vị Nam bước thẳng ra sân thượng, kéo mở cửa thủy tinh, thân ảnh cao gầy phản chiếu trên thủy tinh bị ánh đèn phản quang, anh nhấn nút nghe máy.
" Tập Vị Nam, gan của con càng ngày càng lớn rồi, chuyện kết hôn con dám giấu chúng ta tự làm chủ, con rốt cuộc có đặt ta và bố con vào mắt không vậy?" Điện thoại vừa nhận, Giang Nhan đổ ập tới mắng.
Hôm qua tự miệng nói với lão phu nhân rồi, anh sớm đã đoán được lão phu nhân sẽ quảng cáo rộng rãi, quả nhiên...
" Đợi mọi người đồng ý, hoa cúc vàng cũng héo rồi..." Tập Vị Nam lạnh nhạt nói một câu, gặp người lớn, bị bọn họ dùng mọi loại lí do ngăn cản, lão phu nhân không đồng ý, bố mẹ cũng cản một chân, đến lúc đó lãi thái gia từ cấp trên ép xuống, trả lại báo cáo kết hôn của anh, anh tới năm tháng nào mới có thể cưới được người về? Một bên còn có Hạ Dã Nhuận nhìn chằm chằm như hổ đói, anh căn bản đợi không được.
" Con..." Giang Nhan bị anh chẹn họng, anh nói cũng có đạo lý, "Chuyện này con làm không đúng đạo lý, lúc trước nói với ta cái gì mà bạn gái, đem ta lừa xoay một vòng, từ đầu tới cuối con trai ta kết hôn, ta làm một người mẹ thành người biết cuối cùng."
" Mẹ, xin lỗi..."
" Được rồi, chuyện đã xảy ra rồi, con có con lỗi có tác dụng gì? Bà nội con bị con làm tức đến quá sức, con nói xem con có phải cố ý không?
Lông mày thanh tú của Tập Vị Nam hơi nhếch lên, lúc đầu anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.
" Con sẽ không lấy hôn nhân của mình ra đùa."
Vì chọc giận một người mà động đến hôn nhân của mình, không đáng, đối với bà cũng là không tôn trọng, anh lúc đầu chỉ nghĩ muốn cô, cho dù dùng hôn nhân trói buộc cô.
" Giang Nhan thở dài một hơi, "Chuyện đã xảy ra rồi, nói gì cũng vô dụng. Ta cùng bố con thương lượng rồi, con tìm thời gian hẹn gia đình cô ấy ra, chúng ta chùng ăn bữa cơm thuận tiện bàn một chút về hôn lễ, hai đứa còn trẻ không để ý những cái này, chúng ta người lớn cũng không thể để mặc các con làm loạn. Hơn nữa, bên phía người nhà Bạc Hâm, đối với việc con bắt đi Bạc Hâm, có lẽ cũng bị tức giận không ít, hôn lễ không thể không tổ chức, xem như cho bên phía thông gia một khai báo."
Hôn lễ?
Bố mẹ mở miệng rồi?
Tập Vị Nam siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt sâu xa sáng lên.
Anh vốn dĩ muốn lộ chút tin tức cho người nhà, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, nhân lúc bây giờ anh vẫn chưa quay lại quân đội, đem chuyện kết hôn đẩy ra, đến lúc đó người nhà có phẫn nộ gì anh đứng ra gánh chịu không ngờ tới bố mẹ dễ dàng như vậy đã mở miệng rồi.
Xem ra mẹ ở giữa nói không ít lời tốt.
" Chủ nhật tuần này đi, con cùng mẹ vợ nói rõ rồi." Giọng của Tập Vị Nam gần như không có gợn sóng.
Giang Nhan hơi sững, "Con được lắm, con cái này cũng tính hết rồi? Xem ra thật sự là cố ý ở trước mặt bà nội lật thẻ bài, thì ra con đều nghĩ kế sách rồi? Tất cả mọi người chúng ta đều bị con trêu đùa rồi?"
Cô bên này đối phó giúp anh, bản thân anh ở bên kia đã giải quyết xong mẹ của Bạc Hâm, đứa con trai này... Tâm tư đủ sâu...
Tập Vị Nam không có phủ nhận, "Cảm ơn mẹ..."
...
Diệp Bạc Hâm vắt chân ngồi trên giường, mở máy tính đọc qua tin tức, sau lưng bỗng nhiên bị dính sát vào lồng ngực vừa nóng bỏng vừa cường tráng, cô rủ mắt, nhìn dưới bụng bị hai bàn tay ôm chặt.
" Đang xem gì vậy? Anh để cằm lên vai cô, hơi thở nóng bỏng như có như không phả vào thần kinh cô.
" ừm." Diệp Bạc Hâm dựa vào người anh, biểu hiện anh tự mình xem.
Tập Vị Nam liếc một cái, ánh mắt lại rơi trên bên mặt cô, "Bố mẹ anh muốn gặp em và mẹ em, ý kiến của mẹ em cũng là muốn chúng ta sớm tổ chức hôn lễ, chúng ta tìm một thời gian để người lớn hai bên gặp mặt, sắp xếp vào chủ nhật tuần này, được không?"
Diệp Bạc Hâm bị chấn động một lúc, mạnh mẽ quay đầu qua, lại đụng phải cằm anh.
" A, xin lỗi, có đau không?" Thấy lông mày anh ẩn nhẫn chau lại, Diệp Bạc Hâm vội vàng tới gần xem cô đụng trúng chỗ nào.
"Không sao." Tập Vị Nam kéo tay cô xuống, cầm lấy lòng bàn tay, anh ngồi bên giường, đôi mắt yên lặng nhìn cô.
Hôn lễ, gặp mặt bố mẹ anh...
Cô chưa từng nghĩ qua phải tổ chức hôn lễ, lúc trước là vừa ở cùng anh, không có bàn tới bước hôn nhân, sau này mất đi ký ức, cô không gặp được người muốn giao phó chung thân, còn về hôn ước với Hạ Dã Nhuận, cô cũng luôn trốn tránh.
Những từ này đang xoay chuyển trong đầu cô.
" Chủ này tuần này, sẽ không quá nhanh rồi chứ?"Diệp Bạc Hâm có chút sợ hãi, mẹ anh cô có gặp qua, người rất dễ chung sống, nhưng bố anh, nghe nói nhiên cứu khoa học sinh vật di truyền học, cùng những người IQ cao như vậy gặp mặt, không lo lắng mới lạ.
" Một chút cũng không nhanh, anh năm năm trước đã muốn làm như vậy rồi." Tập Vị Nam mang chút thương tiếc nói.
" Nhưng mà..."
Thấy cô lộ ra thần sắc sợ sệt, đường nét trên mặt Tập Vị Nam mềm mại hơn nhiều ngón tay thon dài nhẹ vuốt mặt cô, thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, có anh đây. Mẹ anh em cũng gặp rồi, rất dễ chung sống, còn về bố anh, ông cũng rất thấu tình đạt lý, càng quan trọng hơn là, bố anh nghe lời mẹ anh, mẹ anh cũng ủng hộ chúng ta, bố anh sẽ không chỉ trích em, phần lớn là anh lừa dối bọn họ, bố anh tức giận cũng chỉ đánh anh một trận, còn không đến nỗi tức giận với em, vì vậy... em yên tâm đi..."
Trong ngữ điệu đó phảng phất vài phần trêu đùa, nhưng ngữ khí nhẹ nhàng khôi hài cuối cùng cũng là khiến Diệp Bạc Hâm như trút được gánh nặng không còn đứng ngồi không yên, chỉ là có chút không quá ngại ngùng nần tay lên vén tóc đang rủ trên má lên sau tai.
Cô không thể phủ nhận người đàn ông trước mặt có ma lực khiến phụ nữ không vó cách nào kháng cự, cho dù là bóng lưng gia thế hay là thành tựu hôm nay, hoặc là phẩm cách diện mạo của anh, không có một thứ gì không động tới quan điểm mỹ quan của phụ nữ.
Đối diện với người đàn ông xuất sắc với khí chất chuyển vời tu dưỡng như vậy, được anh đặt lên trái tim thương yêu, lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, rất khó mà không chìm vào trong tình cảm dịu dàng của anh.
Cô nâng mắt, lặng lẽ nhìn thần sắc dửng dưng của anh, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
Cô không có thói quen khóa của, vì vậy Tô Uyển vừa đẩy ra, cửa liền mở ra.
Tiếng bước chân từ bên ngoài sảnh truyền tới, bước thẳng tới phòng ngủ, Diệp Bạc Hâm nhìn tư thế thân mật của hai người, vội vàng từ trong lòng anh đứng lên, cô vuốt mấy sợi tóc rối, đỏ ửng trên mặt chưa tan đi.
Thân ảnh của Tô Uyển xuất hiện ở cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt nhìn Diệp Bạc Hâm đứng ở bên giường, thần sắc Diệp Bạc Hâm có chút lúng túng, giống như vẻ làm việc gì chột dạ.
Còn Tập Vị Nam? Thần sắc bình thản ung dung, thong thả đứng dậy, đồng tử như đá thạch chiếu sáng lưu chuyển không lường trước được, dòng khí thế không dễ gì ép xuống khiến người khác kinh ngạc.
" Mẹ, làm sao vậy?" Diệp Bạc Hâm mở miệng đánh vỡ sự im lặng.
" phòng khách thu dọn xong rồi, cậu đi tới phòng khách ngủ." Tô Uyển không có quan tâm tới Diệp Bạc Hâm, ánh mắt vẫn như cũ rơi trên người Tập Vị Nam.
Diệp Bạc Hâm sững sờ, nhất thời khóc cười không xong.
Tô Uyển từ lúc nào ngây thơ như vậy? Cô cũng chuyển tới nhà Tập Vị Nam ở rất lâu rồi, không nên phát sinh cũng phát sinh rồi, bây giờ mới để bọn cô phân phòng ngủ, có ai như cô vậy không?
Tập Vị Nam vẫn là bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn cô một cái, "Được."
Vướng ngại Tô Uyển ở đây, Tập Vị Nam không có nhiều động tác dư thừa, chỉ tháp giọng nói, "Nghỉ ngơi sớm đi."
Diệp Bạc Hâm gật đầu, Tập Vị Nam lúc này mới cùng Tô Uyển ra ngoài.
Diệp Bạc Hâm muốn đi theo, nhưng bị Tô Uyển ngăn cản, "Con đi làm gì?"
"Con... đi xem thử..."
" Có gì mà xem, cậu ta một người đàn ông to lớn còn sợ ta bắt nạt nó sao? Không được đi, nhanh chóng đi tắm rửa, một lát nữa ta tói ngủ với con." Tô Uyển hối thúc cô đi tắm, trước mặt cô đóng cửa một cái cạch.
...
Tô Uyển một đêm này thực sự ngủ cùng Diệp Bạc Hâm, hai mẹ con không biết bao lâu rồi không ngủ chung giường, trong ký ức của Diệp Bạc Hâm, từ lúc cô hiểu chuyện, Tô Uyển rất ít khi ở nhà, mỗi ngày đều có công việc bận rộn không hết, tiệc xã giao, thường xuyên công tác, nếu không thì nửa đêm khuya một thân mùi rượu quay về, lúc đầu cô còn chạy tới phòng ngủ bà đợi bà, sau đó có em trai, Tô Uyển không có thời gian chăm sóc hai chị em, cô liền phụ trách chăm sóc em trai, từ đó về sau, cô dường như không đi dính lấy Tô Uyển.
Cô đã nhớ không rõ nữa, lần trước ngủ cùng Tô Uyển là chuyện lúc nào.
Một đêm này, cô ngủ rất yên tĩnh.
Sáng sớm bảy giờ, cô từ trên làu đi xuống, liền nhìn thấy anh ngồi ở phòng khách đọc báo, thần sắc lạnh nhạt, khiến cô sinh ra cảm thán không theo kịp.
" Chào." Diệp Bạc Hâm bước qua, anh nâng đầu lên, sắc mặt lộ ra nụ cười thanh tú, "Chào."
" Đêm qua ngủ ngon không?"
Tập Vị Nam buông tờ báo xuống, đứng lên, thân hình cao thẳng bước tới gần cô, cúi đầu ghé vào tai cô nhẹ giọng,: "Không có em nằm bên cạnh, chất lượng giấc ngủ không tốt như vậy."
Người này... vùa sáng sớm đã bắt đầu trêu chọc cô?
Anh lúc trước không phải nói không được những lời như vậy sao, cho dù riêng tư ở cùng cô, cũng là chững chạc đàng hoàng.
" ừm hừm.!" Sau lưng truyền tới hắng giọng củ Tô Uyển.
Sắc mặt Tập Vị Nam cứng ngắc, đứng thẳng người dậy.
Diệp Bạc Hâm lại có chút cười ra tiếng, để anh vừa sáng sớm đã trêu đùa cô.
" Còn sững ra đó làm gì? Mau tới ăn sáng, lát nữa không đi làm a?"Tô Uyển ngồi xuống trước bàn ăn, thấy hai người vẫn chưa đi qua kéo giọng lên ho một cái.
...
Năm giờ chiều, Tô Hòa từ bên ngoài quay lại, lúc đi qua khu làm việc của Diệp Bạc Hâm, thấp giọng nói: "Bạc Hâm, tớ lúc nãy ở dưới lầu thấy chiếc xe Land Rover của chồng cậu rồi, lại tới đón cậu tan ca à?
Diệp Bạc Hâm xem thời gian, bắt đầu thu dọn văn kiện trên bàn, "Ừ."
" Ngưỡng mộ chết đi được, tình cảm hai người thật tốt, anh ấy dường như ngày nào cũng tới đón cậu tan làm." Tô Hòa ngồi trên ghế, chống cừm nhìn Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm mỉm cười, vậy cậu nhanh chóng tìm bạn trai đi, kêu anh ấy mỗi ngày cũng tới đón cậu tan làm."
Tô Hòa vẫy vẫy tay, "Ài, thôi đi, đàn ông tốt khó tìm, người đàn ông tốt có xe lại rảnh rỗi đồ vật quý hiếm, tớ vẫn là làm việc cho tốt, không nằm mơ giữa ban ngày nữa."
Xuống tới dưới lầu, liếc mứt liền thây chiếc xe Land Rover dừng bên đường.
Từ khi biết Tập Vị Nam kết hôn rồi, đám bạn từ nhỏ của anh đối với cô vạn phân hiếu kỳ, hối thúc Tập Vị Nam đưa cô đi gặp bọn họ.
Hôm nay là thứ sáu, nhân lúc tất cả mọi người đều rảnh, sau khi Tập Vị Nam nhận được sự đồng ý của Diệp Bạc Hâm, ở Đế Thượng cũng đã đặt xong rồi.
" Em mặc như này được không? Không làm anh mất mặt chứ? Diệp Bạc Hâm nhìn quần áo mặc trên người, áo trên màu kem, quần màu nhạt, nơi làm việc ăn mặc ưu tú, nhìn lại có chút mạnh mẽ.
Tập Vị Nam đánh vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên độ cong rất đẹp, "Bạn bè tụ tập ăn cơm thôi mà, không cần long trọng như vậy. "