"Năng lực của cô vẫn không tệ, thế này, đơn từ chức cứ để ở chỗ tôi, cô quay về suy nghĩ cho kỹ lại." Giám đốc Lý bỏ đơn từ chức vào ngăn kéo bàn.
"Không cần đâu." Diệp Bạc Hâm mỉm cười, "Tôi chơi đủ rồi, phải quay về kế thừa sự nghiệp gia tộc rồi, giám đốc Lý, lí do này đã đủ chưa?"
Diệp Bạc Hâm đi đến bên cửa, hình như nhớ ra gì đó, quay người lại, nhếch môi cười, "à, đúng rồi, tôi sẽ đem công việc trong tay bàn giao xong rồi mới rời đi, thời gian qua cảm ơn sự chăm sóc của giám đốc Lý."
Đến khi Diệp Bạc Hâm rời khỏi văn phòng, giám đốc Lý mới hoàn hồn lại, nâng ly cà phê lên hớp một ngụm.
Từ chức về nhà kế thừa sự nghiệp gia tộc? Còn có kiểu làm việc như thế ư?
Mấy người trẻ bây giờ, thật là... Không thể nhìn bề ngoài mà đoán được...
Chẳng trách có thể khiến phó tổng của Trác Nam nhìn bằng con mắt khác...
...
Buổi trưa, Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa dùng cơm ở nhà ăm dưới lầu, Tô Hòa buồn thiu, ngày trước là người thích nói cười nhất, bây giờ lại lặng thinh.
Số người dùng cơm ở nhà ăn đều là nhân viên của tòa nhà thương mại này, tố chất rất tốt, sẽ không ồn ào ầm ĩ, mọi người trò chuyện nhỏ tiếng, khung cảnh tĩnh mịch tao nhã.
Diệp Bạc Hâm và Tô Hòa ngôig đối mặt với nhau, chỗ mà bốn người ngồi, bên cạnh đột nhiên có thêm một bóng người, người ấy ngồi xuống cạnh Diệp Bạc Hâm, chiếc túi dr màu đỏ đặt bên tay, trên người tỏa ra hương nước hoa channel Gabriel thoang thoảng.
Diệp Bạc Hâm dừng lại, ngoảnh đầu, lập tức nheo mày cười.
"Tổng... tổng giám đốc?" Tô Hòa kinh ngạc trừng mắt lên.
Diệp Thanh Vũ gật đầu lạnh nhạt, ánh mắt lại nhìn xuống người Diệp Bạc Hâm, hinh như đang quan sát, lại hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Có chuyện gì?" Diệp Bạc Hâm uống ngậm canh, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống chén canh.
"Cô phải nghỉ việc?" Diệp Thanh Vũ nhìn đồng hồ một cái, đoán chừng một lát còn có việc, nhưng lại đặc biệt dành thời gian đến quan tâm đứa em gái danh dự này.
Diệp Bạc Hâm cười gằng một tiếng, đặt muỗng canh xuống, rút giấy ăn ra lau miệng.
"Như cô mong ước rồi, yên tâm, sau này sẽ không còn ai tranh gia tài với cô nữa, vị trí tổng giám đốc, tôi cũng không yêu thích, cô có thể không lo lắng gì nữa."
"Vì sao?" Diệp Thanh Vũ cảm thấy quá lạ lùng, cô nỗ lực muốn chứng tỏ bản thân mình như thế, bất chấp tính mạng để leo lên vị trí tổng giám đốc như thế, nhưng Diệp Bạc Hâm lại hoàn toàn không quan tâm, cảm giác này buồn nôn giống như nuốt phải ruồi nhặng.
"Ở đâu ra nhiều cái vì sao đến vậy? Tôi chơi chán rôi, không muốn chơi nữa."
Một giờ trước mới nộp đơn xin nghỉ việc, vừa tan ca Diệp Thanh Vũ đã tìm đến rồi, bộ phận nhân sự không thể mọi chuyện đều báo cáo cho cô ấy, thế thì chỉ có thể là giám đốc Lý cáo giác với cô ấy.
Chơi?
Diệp Thanh Vũ bị lời nói của cô làm cho kích động, trong mắt cô ấy, công việc quan trọng như vậy, cô lại chơi ư?
"Diệp Bạc Hâm!" đôi mày thanh tú của Diệp Thanh Diệu hơi chua lại, không kiềm được loén giọng lên.
"Chị cả, vì một vị trí tổng giám đốc mà hy sinh cả hạnh phúc, có đáng không?" giọng Diệp Bạc Hâm rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, đột nhiên chạm vào nỗi đau của Diệp Thanh Vũ.
Có đáng không?
Không có gì đáng hay không đáng cả, cô ấy đã lựa chọn con đường này thì phải cắn răng đi cho hết.
Cô ấy đột nhiên bật cười, "Cô không phải là tôi, cô sẽ không hiểu được, cô gặp rắc rối rồi, có người thu dọn cục diện rối rắm cho cô, nhưng tôi không có."
"Cô có thể buông thả, nhưng tôi chỉ có thể dựa vào chính bản thân, mỗi người đều có một cách sống của riêng mình, cô không có cách nào nói con đường tôi đi là đúng hay sai, giữa tình cảm và sự nghiệp, tôi cần sự nghiệp. Hôn nhân đã có thể khến sự nghiệp của tôi phát triển thuận lợi hơn, vì sao tôi không lợi dụng chứ? Không phải ai cũng hạnh phúc như cô, tình thân, tình bạn, tình yêu, sự nghiệp, quyền lực địa vị cô đều có rồi, nhưng tôi, không hề có được như vậy..."
Diệp Thanh Vũ là người mặc cảm, bởi vì mặc cảm mới tranh giành hiếu thắng, cô ấy không thể tha thứ cho sai lầm của chính mình, cô ấy không thể để người khác xem thường mình, hy sinh tình cảm thì đã sao? Lúc không thể có được trọn vẹn tình cảm, tinh thần theo đuổi sẽ lắp đầy khoảng trống của tình yêu.
Người đàn ông cô ấy yêu hơn 10 năm đối với cô không chút tình nghĩa, tình yêu của cô ấy còn có hy vọng không? theo đuổi một tình yêu mù mịt, vẫn không chân thực bằng đạt được thành công trong sự nghiệp.
"Suy nghĩ của chị quá cực đoan rồi." Diệp Bạc Hâm không kiềm được chua mày.
"Cô đã muốn đi, vậy tôi không cản cô." Diệp Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, đứng dậy, từ trên cao liếc nhìn xuống Diệp Bạc Hâm, nỗi ân hận lúc nãy tiêu tan vô hình, cô ấy vẫn là đại tiểu thư của tập đoàn Diệp Thị tươi sáng, "Diệp Bạc Hâm, tôi sẽ không thua cô đâu, trước kia không, sau này cũng không."
Nói xong, xách túi rời khỏi đó.
Cô ấy không hiểu vì sao lại đến, nói mấy câu ấy là vì cái gì?
Cô ấy đi khỏi, Diệp Thanh Vũ không phải nên chúc mừng sao?
Diệp Bạc Hâm lười suy nghĩ, dứt khoát đã không nghĩ nữa rồi.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, những chiếc lá vàng khô rơi xuống đất, rải thành một tầng vàng kim, lại bị những chiếc xe đi qua cuốn lên rồi lại rơi xuống đất.
"Bạc Hâm? Cô vừa nãy quát tổng giám đốc gì vậy? Chị cả? Vậy cô không phải là... "Tô Hòa a lên một tiếng, trừng mắt thật to, vẻ mặt không thể tin được.
"Ừ." Diệp Bạc Hâm vốn dĩ không định giấu cô, vừa quen biết nhau, trước khi rời đi cũng nên thẳng thắn thành khẩn.
Nhân sinh giống như một con đường, trên đường đi, phong cảnh khác nhau, không ai có thể cố thủ tại chỗ, thời gian trôi đi, người cũng rảo bước tiến về trước.
Trên chặn đường đó, có thể sẽ gặp được người khác, có tri kỷ, cũng có sơ giao, nhưng đối với ngày trước, lưu lại trong kí ức, trong năm tháng từ từ ngộ ra.
"Trời ạ, cô lại là thiên kim chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng mà..." sau khi than lên kinh ngạc, Tô Hòa liền chau mày lại, "Cô vì sao lại đến bộ phận phát triển? Thân phận của thiên kim chủ tịch hội đồng quản trị cao quý đến vậy, cô luôn không để lộ thân phận, để bọn họ ức hiếp rồi..."
Tô Hòa lẩm bẩm, căm phẫn bất bình thay cô, còn cô chỉ cười lạnh nhạt.
Cuộc sống mà, vui là được, hà cớ gì bận tâm đến suy nghĩ của người khác.
...
Vừa đúng 5 giờ, Diệp Bạc Hâm vừa thu dọn vừa gọi điện cho Tập Vị Nam.
Mỗi ngày đều phiền anh đưa đón, Diệp Bạc Hâm cảm thấy không vui, nhưng anh nói rảnh rỗi không có gì làm, Diệp Bạc Hâm cũng không cãi lại được, khoảng thời gian anh nghỉ phép, dường như quả thực không có chuyện gì làm, không phải ở bên Hương Giang thì là bên Ngự Cảnh Viên, cô chưa từng hỏi, cả ngày dài anh rốt cuộc làm được gì rồi, anh nói ngủ nướng, hưởng thụ cuộc sống, cô tuyệt đối không tin anh lại không rảnh.
Người trong bộ phận lần trước nhìn thấy cô bước lên một chiếc xe quân đội, mấy ngày nay lại liên tục có một chiếc xe sang trọng đưa đón, lúc này rất hiếu kì về cô, nhưng quan hệ với cô không tốt, chỉ có thể đoán già đoán non.
Người đố kỵ với cô nói lời quả nhiên không dễ nghe, Diệp Bạc Hâm nghe thấy, xem như gió thoảng ngang tai mà thôi.
"Tô Hòa, tôi đi trước đây." Diệp Bạc Hâm gõ gõ vào mặt bàn của cô ấy.
"Ừ, sáng mai gặp." Tô Hòa đến đầu cũng không ngẩng lên, hứng thú xem lướt qua một tờ báo.
"Aizzz, xem cái gì mà say sưa thế?" Diệp Bạc Hâm liếc mắt, sắc mặt hơi biến đổi.
Tô Hòa vẫn chưa phát hiện ra, hứng thú tràn trề oa oa lên: "Aizzz, tôi nói cô biết, vua điện ảnh Lạc Ngạn Đình và tổng tài của tập đoàn Tô Thị có quan hệ mờ ám, nhưng mà đừng nói, hai người này thực là trai tài gái sắc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Tô tổng hoàn toàn không thua kém một nữ minh tinh. Chẳng trách Lạc Ngạn Trình mấy tháng gần đây không còn mấy vụ bê bối tình dục, cả giới giải trí đều yên ắng, thì ra là đã kế sát bên cạnh cây lớn giám đốc điều hành của tập đoàn Tô thị rồi..."
Tô Hòa vẫn đang lảm nhảm, nhưng tờ báo trong tay lại bị Diệp Bạc Hâm giật mất.
Cô quả nhiên biết người đàn ông Lạc Ngạn Trình này, là kẻ có sức hút trong giới giải trí, gần như tất cả nữ minh tinh đều có dan díu tới ông ta, người kiêu ngạo như Tô Uyển sao lại ở cùng với ông ta? Mặc dù mấy ngày trước lúc Tô Uyển nhập viện, Lạc Ngạn Trình không ít xum xoe, nhưng cô không ngờ là thế này. Cô không phản đối Tô Uyển tái hôn, nhưng thanh danh Lạc Ngạn Đình quá tệ, đời tư rối loạn, cô trong lòng không đồng ý để Tô Uyển ở bên ông ta.
"Haizzz, Bạc Hâm..."
Không để ý đến tiếng gọi của Tô Hòa, Diệp Bạc Hâm nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Trên đường bước chân vội vàng, tiến vào thang máy, ấn nút xuống tầng 1.
...
Chiếc Land Rover màu đen yên lặng dừng bên góc tòa nhà, Tập Vị Nam đứng cạnh xe, đôi mắt nhìn ra xa, nghe thấy tiếng bước chân dội lại càng lúc càng gần, đôi môi mỏng của anh nhoẻn một nụ cười.
Nghe tiếng bước chân đã biết là người ấy, anh trước giờ vốn ghét đợi người khác, lại chú trọng quan niệm đúng giờ, lúc chấp hành nhiệm vụ, chênh lệch một giây đều có khả năng hi sinh một chiến hữu, nhưng cứ mấy ngày này, anh đã quen đứng đợi dưới lầu công ty cô, ngẩng đầu nhìn lên tầng mà cô làm việc, trong lòng phơi phới khó tả.
"Đi đến Tô gia đi." vừa ngồi vào xe, Diệp Bạc Hâm đã cất lời.
Tập Vị Nam sững người, nheo mày lại, "Tối nay vẫn quay về chứ?"
Nhìn điệu bộ đó của anh rõ ràng là hiểu sai rồi. Tô Uyển đối với anh chưa từng có vẻ mặt tốt đẹp, cô về Tô gia, anh tự nhiên không được đi theo.
"Chúng ta đi cùng nhau." Diệp Bạc Hâm mỉm cười nhìn anh.
"Mẹ em bên ấy..." Tập Vị Nam do dự, anh tự biết Tô Uyển vì sao lại ghét bỏ anh, anh có thể hiểu sự quan tâm của một người mẹ dành cho con gái, nếu đổi lại là anh, con gái mình bị người khác bắt nạt, suýt chút vì một người đàn ông mà mất mạng, còn bị ăn hiếp, anh bất luận thế nào cũng không hạ giọng xuống.
"Yên tâm được rồi, em sẽ không làm anh khó xử đâu." tối nay nói ra rồi, hiểu được nỗi khổ tâm của Tô Uyển, Tô Uyển sẽ thấu tình đạt lý, cái gọi là quan tâm thì lại loạn mẹ con hai người đã nói ra cả rồi, nên cái gì cũng trở nên dễ xử lý.
Bây giờ, cô càng muốn biết Tô Uyển và Lạc Ngạn Trình rốt cuộc là có chuyện gì, những gì trên báo nói rốt cuộc có phải là sự thật.
...
Về đến Tô gia đã 6 giờ, Tô Uyển vẫn chưa về, Diệp Thiên Dịch ở tại trường, thường cuối tuần mới quay về, dì Thanh thấy Bạc Hâm công khai đưa đàn ông về nhà, không kiềm được mà nhìn một lượt.
Diệp Bạc Hâm đưa Tập Vị Nam vào trong nhà, đây là lần đầu tiên anh đến Tô gia.
Phòng ngủ của cô được bài trí rất ấm áp và thơm, chọn màu trắng xanh làm màu chủ đạo, trong phòng có hơi thở cuộc sống của cô.
Dì Thanh bưng trái cây tới, nhòm đầu về trước nhìn, "Bạc Hâm à, cậu ấy là ai đấy?"
Diệp Bạc Hâm nhận lấy trái cây, cười hihi, nói: "Chồng của cháu."
Không đợi dì Thanh phản ứng lại, một bàn chân bước lên, tiếng cửa đóng sầm lại.
Quay người, nhưng đụng phải ánh mắt nhìn chế nhạo của người đàn ông.
Chồng?
Cái tên này thân mật quá nhỉ, nhưng cô chưa từng gọi anh như thế.
"Lại đây ăn chút trái cây đi." Diệp Bạc Hâm có chút khó khăn, chìa dĩa trái cây đặt trên bàn trà, gọi anh tới.
Sau đó, Diệp Bạc Hâm đưa anh vào bên trong biệt thự, vườn hoa phía sau dạo một vòng.
" Anh cứ tùy ý, em đi một lát." Lại một lần nữa quay về phòng, Diệp Bạc Hâm nói với anh một tiếng, bước xuống lầu đi vào bếp bảo dì Thanh bắt đầu làm cơm tối.