Tập Khởi Nhu ngoáy lỗ tai, định bụng đánh bài chuồn.
“Đứng lại!” Bà cụ thấy cô rón ra rón rén, cơn bực trong người không nơi trút, mắt liếc thấy một tờ báo đặt trên bàn.
“Đây là cái gì?” Trong nhà hằng ngày chỉ đặt báo tài chính, báo kinh tế, báo quân sự... hôm nay lại ở đâu ra một tờ báo bìa ngoài sặc sỡ?
Tập Khởi Nhu ai oán quay đầu lại, thấy trên tay bà cầm tờ tạp chí lá cải cô vừa tiện tay nhấc từ giá báo ngoài phòng khách nhỏ.
“Bà ơi, không liên quan đến cháu, cháu lấy từ giá báo.” Tập Khởi Nhu vội vàng giơ hai tay, hòng tỏ ý mình vô tội. Ai cũng biết bà nội chúa ghét ba cái chuyện ái mộ thần tượng, lý do nào là hạ thấp bản thân, nào là ngôi sao màn bạc đều là con hát đào kép, mua vui cho người đời, thân phận thấp hèn.
Bà cụ vốn không bận tâm lắm, nhưng ánh mắt bỗng sững lại, nhìn chằm chằm vào bức hình sắc nét, mặt tối sầm lại.
Người phụ nữ này là?
Bà cụ sai người điều tra gia cảnh của Diệp Bạc Hâm, hiển nhiên từng nhìn qua ảnh của từng thành viên trong gia đình cô. Người phụ nữ có cử chỉ thân mật với người đàn ông trong bức ảnh, đây chẳng phải là người mẹ từng qua một đời chồng của Diệp Bạc Hâm đó ư? Nghe đồn chị ta còn là người phụ nữ thép trong giới doanh nhân.
Tựa đề được phóng to bắt mắt, nội dung bóng gió.
Hứ! Thép thiếc gì ngữ ấy, có tuổi rồi còn không biết xấu hổ, đến nông nỗi lên cả mặt báo với một gã diễn viên thấp hèn. Đấy trông mà xem, nữ tổng giám đốc và ngôi sao điện ảnh cùng trải qua một đêm bên nhau, có lọt mắt không?
Bà mẹ đã buông thả đến thế, thì con gái tốt đẹp đến đâu?
Đến hôn nhân của chính mình cũng không làm nên hồn, thì làm sao dạy được con cái?
...
Chiếc xe Ranger Rover đen dừng trước một nhà hàng gần Ngự Cảnh Viên, cả hai dùng bữa tối xong mới về.
Vừa đặt chân vào nhà, Diệp Bạc Hâm đã ngồi xếp chân lên ghế mây, bật đèn ban công, trước mặt đặt chiếc bàn con, cô để máy tính lên đó.
Áng sàng mờ mờ trong đêm tối, phác họa lên gương mặt cô những đường nét mềm mại, mỹ miều.
Ngón tay thon dài xinh xắn thoăn thoắt gõ trên bàn phím, cảm hứng dạt dào, những phân cảnh tuôn trào dưới tay cô.
Trong thư phòng tầng lửng, Tập Vị Nam có cuộc họp qua video với phía quân đội. Sau khi kết thúc, anh tắt máy tính, ngồi một lúc mới xuống nhà.
Tựa người bên khung cửa ban công, thấy cô tập trung gõ chữ, vầng trán hơi nhăn lại, một lúc lại giãn ra. Sợ làm phiền cô, nên anh cứ giữ yên ắng, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt xinh xắn của cô, khóe môi vẽ lên nụ cười say đắm.
Không biết bao lâu sau, Diệp Bạc Hâm mới ngó ngoáy chiếc cổ mỏi nhừ, dưới sàn nhà có một cái bóng, cô khựng lại, ngoái đầu. Thấy Tập Vị Nam khoanh tay trước ngực, gương mặt sắc nét mê hoặc, đôi mắt như một xoáy đen, khiến người ta phải đắm chìm. Khoảnh khắc ấy Diệp Bạc Hâm thất thần. Tập Vị Nam cúi xuống, hai tay đặt bên người cô. Diệp Bạc Hâm ở trọn trong lòng anh. Cô ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt ba trăm sáu mươi độ hoàn hảo không góc chết của anh: “Anh bước chân không phát tiếng động à?”
Anh đưa tay vén lọn tóc con ra sau mang tai cô, nom có vẻ giống một người chồng hiền lành, yêu thương vợ. Đôi mắt đen sáng ngời phản chiếu cái bóng nhỏ xíu của cô.
“Do em tập trung quá thôi.” Anh tranh thủ hôn phớt lên môi cô, nhoẻn cười rạng rỡ ưu nhã.
Diệp Bạc Hâm chớp mắt, trên môi hẵng còn hơi ấm, và dư vị thanh mát của anh, đôi gò má nõn nà thoắt ửng hồng.
Ánh mắt như phiêu du, lảng tránh cái nhìn nóng bỏng của anh.
“Em đang làm gì?” Anh cười, dụi đầu cô. Thấy máy tính đặt trên chiếc bàn con trước mặt, màn hình vẫn sáng đèn.
“Em viết kịch bản.” Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng nói.
“Hở?” Vầng trán thanh thoát của anh bất giác rướn lên. Ánh mắt sáng rỡ nhìn cô: “Vợ anh giỏi thế, còn viết kịch bản nữa cơ à?”
Tiếng “vợ anh” vấn vương quanh hàm, giọng dịu nhẹ, âu yếm, khiến máu huyết toàn thân cô rạo rực, mặt đỏ ran.
“Anh quên à, trước kia em đi làm ở công ty truyền thông, kiếm cơm bằng nghề này đấy.”
Xem ra những gì anh biết về cô hẵng còn quá ít.
Tập Vị Nam nổi hứng, ngón tay thon dài đặt lên chuột, dịch chuyển con trỏ: “Anh xem nào...”
“Ối, anh đừng xem...” Diệp Bạc Hâm luống cuống che mắt anh: “Em chỉ có tí trình còi, văn chương còm cõi thôi...”
Tập Vị Nam khe khẽ bật cười, Diệp Bạc Hâm ấn phím tắt màn hình, giơ tay đẩy anh: “Anh mau đi tắm rửa đi, em bận thêm một lúc nữa.”
Tập Vị Nam khẽ ôm cô: “Vào nhà đi, ngoài này lộng gió.”
Cô lắc đầu: “Trong nhà bí bức, đầu không đủ minh mẩn, không có cảm hứng.”
Khóe môi anh đeo nụ cười rất nhẹ, lấy một chiếc áo khoác ở phòng khách, choàng lên người cô.
Diệp Bạc Hâm giật mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt khôi ngô như được thánh thần viễn cổ tự tay đẽo gọt. Tập Vị Nam nhìn xuống, vầng trán vấn vương yêu thương.
“Đừng nhìn màn hình lâu quá, không tốt cho mắt.” Hơi thở chỉ thuộc riêng mình anh phảng phất bên tai, giọng nói như dịu dàng, như mê luyến vấn vít đi vào tai.
...
Diệp Bạc Hâm kéo chiếc áo khoác trên người, len lén quay đầu, dáng đứng thẳng thớm, thần thái lỗi lạc, chỉ một bóng lưng thôi cũng thấy được khí thế hơn người.
Cô mỉm cười, bỗng nhiên nhớ lại năm mười lăm tuổi, cô bị bọn buôn người bắt cóc, chúng định vượt biên, mang theo một nhóm những cô gái mười mấy tuổi như các cô bán sang Thái Lan. Cô nhịn đói nhịn khát, ở nơi rừng sâu màn trời chiếu đất, chứng kiến sự méo mó nhân tính của loài người. Vào lúc tuyệt vọng nhất, anh như một vị thần từ trên trời bay xuống, đưa cô rời chốn hang hùm ổ cọp.
Chỉ có điều, e là người này đã quên mất cảnh đấy, chỉ có cô là khắc ghi trong tim.
Mười mấy phút sau, Tập Vị Nam mặc áo choàng tắm bước ra, tóc vẫn nhỏ nước, nhưng tóc ngắn nên khô rất nhanh, chỉ lấy khăn lau qua một lượt.
Anh không ra ngoài làm phiền cô, mà ngồi xuống ghế sô-pha, lặng lẽ nhắm nhìn từng cái nhíu mày, từng lần nhăn trán của cô qua vách kính cửa sổ.
Gần mười giờ, Diệp Bạc Hâm mới gập máy tính lại, đứng dậy, suýt thì va vào người anh.
Không biết tự bao giờ người này lại đứng sau lưng cô, bước chân không mảy may tiếng động, có lẽ đúng như anh nói, cô đã quá tập trung.
Tập Vị Nam nhận máy tính từ tay cô, nắm những ngón tay lạnh lẽo, bất giác chau mày.
“Bao giờ rảnh? Mấy người bạn chơi với anh từ bé, muốn gặp em.”
Tập Vị Nam đặt máy tính xuống, kéo cửa kính ngoài ban công, rót cốc nước ấm đưa cô, đoạn ngồi xuống cạnh bên. Hai tay vòng quanh eo, để cô thoải mái ngồi dựa vào lòng mình.
Diệp Bạc Hâm cầm cốc bằng hai tay, nhấp một hớp. Trên người anh thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm và dầu gội, khiến cô ngây người trong giây lát.
“Cuối tuần nhé.” Bước vào cuộc sống của anh, đây là điều khó tránh được.
“Được.” Bờ môi khẽ cong, ánh sáng như vụn vàng li ti lắc rắc, đôi mắt anh tích tụ ngàn vạn sắc màu lấp lánh, như lạnh như ấm như mê như ảo, lại như hồ nước sâu thẳm, hấp dẫn người ta.
Diệp Bạc Hâm ngửi thấy mùi nguy hiểm. Áo choàng tắm hở vạt, cả người tản mác cảm giác hững hờ, vẫn còn hơi ấm sực từ phòng tắm bước ra, bàn tay đặt trên hông cô mỗi lúc một nóng bừng. Cô giật mình, vội vã toan đẩy anh ra. Vòng eo bỗng được siết chặt, mùi hương đặc trưng lãng đãng đặt trên bờ môi, khiến cô bất giác rùng mình.
Ánh mắt anh tối lại, hai bờ môi quyện nhau thêm sâu, mút mát hơi thở thơm ngát nơi cô.
Diệp Bạc Hâm siết chặt vạt áo choàng của anh, vô tình lại giật tấm áo choàng xuống, những kẻ đang lún sâu trong đê mê vốn chẳng ai để ý.
Chính trong lúc tình ý bấn loạn, thiếu điều ngất ngây, thì điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông.
Diệp Bạc Hâm choàng mở mắt, gò má ửng đỏ, mắt sóng sánh hơi nước, nhìn người đàn ông đang phải đè nén khổ sở.
Gương mặt đỏ gay khác thường, yết hầu quặn lên quặn xuống, cả người gồng cứng, hai tay chống bên sườn cô.
Anh rủa thầm một tiếng, vớ lấy điện thoại trên bàn, định ngắt máy, nhưng nhìn rõ cái tên được chú thích phía trên, khóe môi loáng thoáng giật giật.
“Anh xin lỗi...” Anh cười bất lực, vầng trán khôi ngô có vẻ trêu đùa.
Xin lỗi cái gì, rõ ràng anh chủ động, làm như cô là người đầu trò không bằng.
Diệp Bạc Hâm lật người ngồi dậy, ỉu xìu cắn môi, ngón tay lẩy bẩy khép lại vạt áo.
“Anh ra nghe điện thoại.” Khóe môi anh hơi hếch lên, giọng vẫn lẫn vẻ trầm khàn.
Diệp Bạc Hâm thầm trấn tĩnh lại mình, ngước mắt đón nhận vẻ tươi cười như thể tâm trạng đang rất vui sướng trong mắt anh.
“Em đi tắm.” Cô vẫn chưa thể nào thản nhiên như cách anh làm. Dù cho họ đã có vô số lần với nhau.
Đợi cô vào phòng tắm, khóe môi của Tập Vị Nam mới dần hạ xuống, anh mở cửa kính, bước ra ngoài ban công, bấy giờ mới nhận cuộc gọi.
“Cụ ông ơi, tối nay lại phải gió gì, muộn thế này còn quấy rầy cháu, phong độ thường ngày đâu rồi.” Từ nhỏ Tập Vị Nam đã hay trả treo với Tập Thừa Hoắc, vừa mở miệng là đã cãi.
Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng một thoáng, sau đó tiếng rống lập tức trỗi dậy.
“Thằng mất dạy! Mày thấy ở nhà yên bình quá nên phải bày ít trò cho vui hả? Mày có biết bà nội mày tuổi tác cao rồi không, mà cứ phải đi chọc tức bà ấy?”
Ánh mắt Tập Vị Nam trở nên sắc lẹm: “Sao, bà mách ông à?”
Ông nội anh cả cuộc đời cái gì cũng tốt, duy có việc chiều vợ quá đà, cái gì cũng răm rắp nghe theo, bất kể đúng sai. Ông luôn cho rằng vì mình, bà cụ mới thiệt thòi, cũng bởi được chiều nên bà cụ càng ngày càng cố chấp, chưa bao giờ biết nhận sai về mình.
...
Nắng sớm mai xuyên qua tấm rèm màu tối, vẽ lên những nét ý nhị êm đềm, mềm mại.
Diệp Bạc Hâm hơi chống người dậy, ngón tay dịu dàng lướt qua gương mặt khôi ngô tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, bờ môi quyến rũ hơi nhếch lên, hình như anh đang có giấc mơ đẹp.
Thoắt nhiên, người đàn ông bắt lấy tay cô, dù mắt vẫn nhắm nghiền. Anh đè cô xuống, nửa trên cơ thể để trần, những đường nét hoàn mỹ không có một múi thịt thừa.
“Này, anh giả vờ ngủ à?” Ngước mắt bắt gặp ánh nhìn sâu thăm thẳm như không thể chạm tới đáy. Cô trợn tròn mắt, mặt thoáng ửng hồng, nhìn lén mà lại bị bắt quả tang tại trận.
Cả hai kề sát, dư vị ái ân thầm đưa lãng đãng trong bầu không khí.
“Không giả vờ ngủ thì làm sao biết được em đang nhìn lén anh?” Ánh mắt Tập Vị Nam thấp thoáng ý cười, đôi mày khẽ nhếch lên: “Đẹp trai không?”
Đôi mắt cô ngó nghiêng bên này bên kia, khẽ nhoẻn cười: “Thưa Thủ trưởng, bây giờ càng ngày anh càng tự luyến rồi đấy. Cái vẻ lạnh lùng ngầu xị năm xưa đâu rồi, em hơi nhớ nó.”