Tiếng đánh đấm chắc nịch vang vọng khắp hành lang thênh thang tĩnh mịch của khách sạn, Hạ Dã Nhuận loạng choạng lùi về sau, vùng bụng và mặt đau như nứt toác. Anh trợn trừng mắt không dám tin, ánh mắt nhìn người đàn ông đang sôi gan ứa mật, toan xé anh ra thành trăm mảnh, như nhìn thấy một con ác quỷ.
Bóng hình cao to vạm vỡ đứng ngược sáng, gương mặt sát khi đằng đằng. Hạ Dã Nhuận vung tay toan đáp trả, thì bị Tập Vị Nam bắt lấy cổ tay giữa chừng. Một phát bẻ ngoặt, tiếng xương rạn nứt lập tức nối tiếp theo đó.
Hạ Dã Nhuận đau toát mồ hôi lạnh, bật rên đau đớn.
Tức thì, vùng bụng lại hứng trọn một nhát đá.
Hạ Dã Nhuận ngã vật ra đất, va vào thành ghế sô-pha, xương cốt toàn thân như bị người ta vặn lệch hẳn đi.
“Anh... anh Hai...” Đặng Thụy Tây sợ tái mặt, toàn thân lập cập, hai chân bủn rủn, suýt thì khụy xuống đất, ngón tay bấu vào cửa, bấy giờ mới đứng vững được.
Hạ Dã Nhuận đau đến độ co quắp cả người, quệt khóe miệng, tay dính máu, đôi mắt hiền hòa long lên bàng hoàng. Vừa vịn vào ghế lảo đảo đứng dậy, lại bị Tập Vị Nam túm cổ áo, lưng đập mạnh bờ bờ tường đá hoa, lục phủ ngũ tạng như co rúm lại thành một cục, run rẩy, vụn vỡ...
Nắm đấm của gã làm bằng gì vậy? Động tác nhanh như chớp, không tài nào nhận ra được, chỉ thấy lóa lên một cái bóng, hai mắt tối sầm đi, người đã bị dồn vào tường.
“Anh...” Hạ Dã Nhuận thở hồng hộc, tức suýt ói máu.
“Mày dám chạm vào cô ấy!” Tập Vị Nam cười gằn, siết cổ anh, năm ngón tay co lại, đôi mắt lạnh lùng lại bốc lửa ngút trời.
Đặng Thụy Tây luống cuống chực bật khóc. Anh Hai cứ đánh người ta đến chết thế này, không biết đường nương tay gì cả, cô sợ người kia có mệnh hệ nào, giọng mếu máo thốt lên: “Anh Hai... anh đừng đánh nữa, chết người bây giờ...”
Diệp Bạc Hâm vừa lấy nước ấm lau mồ hôi đầm đìa trên người Diệp Thanh Vũ, bỗng nghe bên ngoài có tiếng ầm ầm. Cô đặt khăn mặt xuống, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô chết sững. Chỉ thấy Hạ Dã Nhuận mặt mũi đỏ gay, thở hổn hển, hai chân bị nhấc khỏi mặt đất, sắc mặt Diệp Bạc Hâm liền xây xẩm...
“Tập Vị Nam, anh làm cái gì vậy?” Diệp Bạc Hâm ghì lấy nắm tay anh, hai mắt long lên: ‘Anh điên rồi à? Bỏ tay ra, anh ấy tắt thở bây giờ.”
Cơ thể Tập Vị Nam run lên, đôi mắt đỏ quạch như ứa ra máu.
Tay buông lơi, Hạ Dã Nhuận trượt theo bờ tường, ngã xuống đất.
Diệp Bạc Hâm trợn tròn đôi mắt trong trẻo, giận không thốt nổi nên lời, vừa toan ngồi xuống kiểm tra vết thương trên người Hạ Dã Nhuận, cổ tay đã bị siết chặt, người đâm sầm vào một cơ thể nóng ran, chắc nịch.
“Anh buông ra!”
Diệp Bạc Hâm không kịp nghĩ, vì sao Tập Vị Nam lại xuất hiện ở đây? Vì sao anh lại đánh Hạ Dã Nhuận ra nông nỗi này, thì đã bị anh lôi xềnh xệch ra khỏi căn phòng.
“Anh Hai...” Đặng Thụy Tây trợn tròn mắt, cắn môi, đứng chắn trước hai người.
Tập Vị Nam bất ngờ dừng lại, Diệp Bạc Hâm theo quan tính, va vào cánh tay anh, sống mũi đau đến nỗi ứa nước mắt.
Cô sững sờ, ngước mắt nhìn lên, thấy Đặng Thụy Tây mang vẻ mặt rụt rè, giang hai tay chắn đằng trước, đôi mắt ai oán, chằm chằm nhìn người đàn ông toàn thân toát khí lạnh.
“Cút ra!” Tập Vị Nam giận sôi người, thậm chí giọng điệu cũng như nhuốm đá băng, khiến người ta phải rùng mình.
Dù không muốn nhưng Đặng Thụy Tây cũng đành phải lách người sang một bên, mắt trông theo bóng hình cao lớn của người đàn ông, và cả cô gái mà anh ta lôi kéo theo.
“Bạc Hâm...” Hạ Dã Nhuận lảo đảo chạy ra.
Đặng Thụy Tây cắn răng, đuổi theo.
“Tập Vị Nam, không phải như anh thấy đâu, em và Hạ Dã Nhuận không có gì...” Diệp Bạc Hâm luống cuống giải thích. Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi Hạ Dã Nhuận cũng xuất hiện với dáng vẻ xộc xệch, thoạt đầu thấy như thế, cô cũng hiểu lầm anh và Diệp Thanh Vũ đấy thôi? Tập Vị Nam đoan chắc cũng hiểu lầm cô và Hạ Dã Nhuận. Mà hiểm ở chỗ, Hạ Dã Nhuận còn từng là vị hôn phu của cô. Lúc này cô không còn tâm tư để nghĩ ngợi xem vì sao Tập Vị Nam lại bất ngờ có mặt bên ngoài căn phòng.
“Im đi. Bây giờ anh không muốn nghe em nói!” Hai đôi mắt anh đỏ au, siết chặt cổ tay cô, một tay bắt lấy chiếc cằm, ấn mạnh. Đôi mắt lạnh giá long lên thứ sắc màu khiến người ta phải khiếp sợ.
Trong dãy hàng lang, bất ngờ có một cánh cửa được người bên trong mở ra.
Diệp Bạc Hâm im bặt, Tập Vị Nam lại đẩy cô vào căn phòng chưa kịp khép cửa ấy.
“Ấy, anh làm gì thế?” Người đàn ông bước ra từ căn phòng tỏ rõ vẻ sửng sốt, Tập Vị Nam quay người, một tay chống trên cánh cửa, ánh mắt lạnh băng, giá buốt: “Câm mồm! Căn phòng này tôi lấy!”
Người đàn ông chết sững trước vẻ uy hiếp rùng rợn của anh, ngỡ ngàng gật đầu, cánh cửa sập lại đánh “rầm” trước mặt anh ta.
“Anh bình tĩnh đã...” Diệp Bạc Hâm lay cổ tay, nhưng bị anh lôi vào, lưng đập vào thành cửa, đau đến rùng mình. Anh lại chẳng màng quan tâm, kéo hai tay cô giơ cao, kìm chặt, hơi thở nóng hôi hổi mang theo cả sự nguy hiểm, phả lên làn da cô: “Nó sờ vào người em rồi?”
“Anh nói vớ vẩn cái gì thế?” Tư thế này gợi cô một cảm giác nhục nhã ê chề. Cô tức giận nhấc chân toan tung cú sút. Vầng trán anh hơi rướn lên, tránh được đòn hiểm một cách dễ dàng, rồi theo đà kẹp chặt hai đùi cô, khiến cô không thể nào cựa quậy.
Ánh mắt Tập Vị Nam xám xịt, cười gằn, một tay kìm cặp hai tay Diệp Bạc Hâm, tay kia co lại, mu bàn tay lướt trên má, trên môi, xuống cổ, trượt lên xương quai xanh cô...
“Nó đã sờ vào những chỗ nào? Chỗ này? Hay chỗ này? Chỗ này phải không?”
Diệp Bạc Hâm sắp điên lên vì anh. Trong lòng Tập Vị Nam, chả nhẽ cô là người phụ nữ dễ dãi đến vậy ư? Thậm chí sự tin tưởng tối thiểu cũng không có ư?
“Em nói đi!” Hai thái dương nổi gân xanh, Tập Vị Nam hét toáng lên với cô.
“Nam! Anh bình tĩnh lại đã!” Diệp Bạc Hâm không còn sức vùng vẫy, đôi mắt trong veo hướng ra tấm rèm cửa sổ phất phơ ngoài ban công trong u tối.
“Bình tĩnh cái gì? Vợ tôi bị thằng khác nó chơi, cô bảo tôi phải bình tĩnh thế nào?” Tập Vị Nam phá lên cười giận dữ, tiếng cười thê lương cùng cực. Diệp Bạc Hâm nghe bên tai, lại thấy nhức nhối, mỉa mai tột độ.
“Bốp...” Không hiểu sức lực nào đã giúp cô vùng khỏi gọng kìm chắc nịch của anh. Trong bóng tối u ám, cánh tay vung lên, giáng một cái tát lên gương mặt anh.
Im phăng phắc, mọi thứ chết lặng!
“Em...” Đầu ngón tay vẫn đang run rẩy, cô nhìn bàn tay mình, lại trông lên gương mặt anh, muốn vuốt ve gương mặt đã lệch đi một bên. Sau cùng lại buông thõng, nghẹn ngào nói: “Không phải như anh thấy đâu, em và Hạ Dã Nhuận chưa có chuyện gì cả, chị em...”
“Á...” Bờ môi bị cắn thô bạo, chặn đứng mọi lời sắp thốt ra, cơ thể như nguồn nhiệt thiêu cháy mọi dây thần kinh trong cô.
“Xoẹt xoẹt...” Trong bóng tối, tiếng hổn hển, tiếng vải bị xé rách toạc, tiếng rên đau đớn xen lồng vào làm một...
Bên ngoài có người đập cửa rầm rầm, như đập thẳng vào lưng cô. Chỉ cách một vách cửa, giọng nói của Hạ Dã Nhuận như giáng thẳng vào tim cô. Tất cả những ê chề, tuyệt vọng chưa từng có, vào lúc này hóa thành lệ đắng, lã chã rơi trên gương mặt nhợt nhạt...
“Mở cửa! Bạc Hâm, em có sao không?”
“Này! Mở cửa ra!”
Liền ngay sau đó, khung cửa rung lên bần bật, như bị ai dùng chân đá vào.
Diệp Bạc Hâm được anh nhấc bổng, ném lên giường.
“Em dám nói những năm qua Hạ Dã Nhuận chưa từng sờ vào người em?” Anh nhào người lên, bóng tối cũng không che được sự phẫn uất trong đôi mắt anh. Tiếng kêu gào ngoài cửa càng nhen nhóm ngọn lửa, thiêu rụi mọi lý trí trong anh.
Hóa ra đó là suy nghĩ của anh về cô? Ha! Diệp Bạc Hâm nén cơn đau, lưng cong lên: “Em không nhơ nhớp như anh!”
“Nhơ nhớp? Hay! Em thì sạch sẽ lắm, em ngoại tình khi đã có chồng, em thì sạch sẽ!” Tập Vị Nam ứa gan, tay chân càng thêm mạnh bạo.
Diệp Bạc Hâm đau đớn, run lên lẩy bẩy, nhưng cô vẫn cắn răng, nén chặt tiếng rên. Cô đã không còn đủ sức lực để nhìn gương mặt điên dại của anh.
Hai tay bấu chặt xuống giường, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, tấm trải giường ướp đẫm một mảng. Cô không cho phép mình bật rên thành tiếng, hàm răng trắng cắn chặt lấy gối.
...
Bên ngoài cửa, Hạ Dã Nhuận tức tối đá một nhát, nhưng cánh cửa bằng gỗ thịt chắc nịch của khách sạn vẫn không hề mảy may lay chuyển.
Tiếng ồn ào, khiến giám đốc khách sạn phải lên tận nơi.
Hạ Dã Nhuận chỉ vào căn phòng, nói bạn của mình bị lôi vào trong, hiện tình hình không rõ thế nào, yêu cầu giám đốc mở cửa.
Nhưng làm sao mà không biết, bên trong có khả năng đang xảy ra việc khiến anh phải đau lòng. Gã đàn ông đó quá dã man, anh sợ Diệp Bạc Hâm bị đánh đập, nếu có mệnh hệ nào, anh sẽ day dứt cả đời.
“Không được.” Đặng Thụy Tây đứng chặn trước cửa, có chết cũng không nhường bước.
Sự việc một khi rùm beng, anh Hai phải xử lý làm sao? Bà nội vốn đã sẵn sự thất vọng với đứa cháu trai của mình, nếu tin tức không hay của anh lan truyền, đừng nói bà không chịu nhận đứa cháu này, ngay cả tương lai sự nghiệp của anh cũng bị ảnh hưởng.
Dẫu biết bây giờ mở cửa ra, hẵng kịp ngăn cản, nhưng... như thế thì danh tiếng của anh ấy cũng tiêu tùng.
“Cô tránh ra!” Mọi sự nhẫn nại của Hạ Dã Nhuận đã hao mòn triệt để, họ vào đó đã được một lúc lâu, anh không thể đợi thêm nữa.
“Tin tôi, không có chuyện gì đâu.” Đặng Thụy Tây đứng như trời trồng trước cánh cửa. Lời nói ra cũng không mấy tự tin, sở dĩ cũng bởi vẻ mặt mới rồi của Tập Vị Nam không khác nào sắp giết người vậy.
“Cô này...” Vị giám đốc nhăn mày, toan sai người kéo cô ra, nếu thật sự có chuyện xảy ra, thì uy tín của khách sạn cũng bị lung lay.
Đặng Thụy Tây kéo vị giám đốc sang một bên, lấy thân phận của bản thân ra làm đảm bảo, vị giám đốc thoáng lưỡng lự, rồi dắt người bỏ đi.
“Cô!” Hạ Dã Nhuận chỉ vào mũi cô, gương mặt tím tái bầm dập, nom dữ dằn hơn hẳn mấy phần.
...
Xong việc, cơn giận cũng nguội đi nhiều. Tập Vị Nam dần bình tĩnh trở lại, hồi lâu, không nghe tiếng động của cô, anh chau máy, chừng như lập tức bật đèn lên.
Cả căn phòng bỗng sáng bừng.
Cơ thể cô lẩy bẩy co quắp trên giường, khiến anh nghẹt thở, lồng ngực tưởng như bị ai đó thụi mạnh.
Khoảnh khắc đó, anh đã có ý muốn giết chết chính mình.
Tấm thân vốn nõn nà, không tì vết, thế mà, lúc này...
Cả cơ thể như vừa trải qua một trận bạo hành, khắp người bầm tím, rợn mắt. Vệt máu trên tấm ga giường, từng vết như đâm vào mắt Tập Vị Nam, châm chích lồng ngực anh, khiến nó phải quặn lại vì đau.
Vẻ xộc xệch, rũ rượi của cô trần trụi phơi bày.
“Đừng đụng vào tôi!” Diệp Bạc Hâm như chú nhím hoảng loạn, xù gai mình, lệ trong mắt vẫn lã chã tuôn rơi, cô hất văng cánh tay chìa ra của anh, quấn tấm chăn lên người.
Quơ quào lấy áo, quần tròng vào người, rồi mở cửa lao ra ngoài.